Gia Ý bị ném lên giường lớn, thật vất vả bò dậy, trợn mắt nhìn lại: “Anh vô duyên vô cớ kéo tôi trở về làm gì?”
Vô duyên vô cớ? Vừa nãy anh nói là vô ích à, cô gái nhỏ này căn bản không nghe vào?
Sắc mặt Hoắc Chấn Dương âm trầm, hơi hé miệng, nâng cằm nhỏ non mềm của cô lên: “Tuy hiện tại mục đích chủ yếu của cô là đối phó Tưởng Mỹ Nghi, cũng đừng quên ở trước mặt người ngoài, cô là bạn gái của Hoắc Chấn Dương, người khác sẽ để ý nhất cử nhất động của cô.”
Gia Ý hít sâu một hơi, hiểu rõ ý của anh, là anh thấy mất mặt khi cô đi lau quần áo cho chàng trai kia!
Cô hơi nghiêng đầu, muốn tránh khỏi sự ràng buộc của anh: “…… Vị kia tiên sinh chắn rượu cho tôi, quần áo mới bị ướt, tôi chỉ giúp anh ta lau một chút…… Chẳng lẽ để người khác nói bạn gái của Hoắc đại tổng tài không hiểu một chút lễ nghi nào sao?”
Ngược lại mồm mép đảo rất lợi hại, rất già mồm a.
Hoắc Chấn Dương giận cười, siết chặt cằm cô, không cho cô nhúc nhích chút nào, từ trên cao chăm chú nhìn xuống cô: “Vậy cũng không cần tự mình ra tay, trên tiệc tối có nhiều người phục vụ như vậy gi, đều ăn không ngồi rồi sao? Cô không biết gọi một người tới sao? Hoặc là nói, nhà của cô dạy cô phải lau người cho một người đàn ông xa lạ ngay trước mặt mọi người?”
Chính là đâm chọc vào điểm yếu của Gia Ý, mấy ngày nay mê mang cùng sợ hãi về thân thế ào ào xông lên, Gia Ý đỏ mặt, hơi nước tràn ngập hốc mắt: “Tôi con không biết mình là ai, nào có gia giáo gì chứ? Nói không chừng tôi chỉ là một kẻ ăn xin ven đường? Anh chê tôi không có gia giáo, thì để tôi đi thôi! Dù sao sau hôm nay, đoán chừng Tưởng Mỹ Nghi không còn mặt mũi tìm anh, nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành!”
Hoắc Chấn Dương nhìn cô đỏ hồng con mắt cực kì kích động, tròng mắt nhíu lại, người hơi đổ về trước, giam cầm cô giữa hai cánh tay, giọng nói khàn khàn: “Ngược lại cô rất lợi hại, nói một câu bằng mười câu!”
Quả thực chính là giọng điệu cha dạy dỗ con gái!
Gia Ý cắn răng một cái, dùng tay đẩy anh ra, nhưng sức lực của cô sao hơn được một người đàn ông cao hơn m, ngược lại còn kéo gần khoảng cách của hai người.
Cô ngây người, nhất thời không kịp phản ứng lại, trong đôi mắt ngập nước, suýt nữa tràn ra ngoài.
Anh kêu lên một tiếng: “Là chính cô kéo tôi xuống.”
Hơi thở đàn ông đánh úp lại, cô thấy khuôn mặt luôn lạnh nhạt của anh lúc này lại đỏ đậm, lại không rảnh lo khóc: “Anh mau đứng lên, chúng ta nói chuyện là được rồi, không thể tiếp xúc quá thân mật, anh trái với……”
Còn chưa dứt lời, Hoắc Chấn Dương đã nhíu chặt mày, cũng không đứng dậy, chỉ nâng tay lên, bắt đầu không kiên nhẫn gãi cánh tay của mình.
“Anh làm gì! Mau đứng lên a!” Ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, khiến Gia Ý có chút luống cuống.
Tuy cô biết, người đàn ông này không có chút hứng thú nào với cô, nhưng uống rượu vào thì không biết thế nào được, chẳng may say đến loạn tính thì sao?
Cô sử dụng cả tay lẫn chân, tóm lấy vạt áo của anh, đang muốn đẩy anh ra, Hoắc Chấn Dương đã đứng lên, ngay tức khắc “Xoạt” một tiếng, áo sơ mi bị kéo ra.
Gia Ý phát hiện phía trên có rất nhiều nốt đỏ ửng, hơn nữa là tảng mảng từng màng, còn có xu thế tiếp tục lan ra, sửng sốt một chút, lúc này mới chú ý tới biểu cảm không khoẻ của anh: “Anh làm sao vậy?”
“Dị ứng.” Hoắc Chấn Dương lạnh lùng nói, cởi chiếc áo sơ mi bị xé rách ra, đi đến chiếc tủ gỗ đỏ được chế tạo bằng tay, kéo ra ngăn kéo cùng ngăn tủ, lục tục bắt đầu đi tìm thuốc dị ứng.