Sủng Vợ Lên Trời

chương 397

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong lúc Cố Ngọc Lam nắm lấy tay của cô muốn cắm dao vào trong thân thể của Ninh Huyên Huyên, cô cong khuỷu tay lên dùng sức thật mạnh thục vào trong bụng của Cố Ngọc Lam. Cô ta bị đau phải khom lưng lại, lực đạo đang nắm lấy bàn tay của cô cũng theo đó mà lỏng đi mấy phần.

Đúng lúc này Đường Ngọc Sở tránh thoát khỏi bàn tay của cô ta, cơ thể của cô lách mình một cái, chỉ mũi dao về phía Cố Ngọc Lam rồi nghiêm giọng quá: “Cố Ngọc Lam, cô có còn chút tình người nào hay không hả?”

“Hahaha...” Cố Ngọc Lam ngửa đầu cười to, một mặt buồn cười trừng mắt nhìn cô, ánh mắt đã hoàn toàn không phải là giống như người bình thường: “Tình người là gì? Cái gì gọi là tình người chứ, tôi không hiểu, nếu không thì cô nói cho tôi biết à?”

Cô ta vừa nói lại vừa đi đến gần Đường Ngọc Sở.

Đường Ngọc Sở lùi về phía sau, nhìn biểu cảm dữ tợn của Cố Ngọc Lam giống như là một tên điên, tay đang cầm dao không nhịn được mà phát run, thế là cô nâng một cái tay khác lên, hai tay nắm thật chặt con dao, cô cố giữ bình tĩnh mà hét lên với Cố Ngọc Lam: “Cố Ngọc Lam, cô đừng bước tới nữa, nếu không thì dao không có mắt, đừng ép tôi phải làm cô bị thương.”

Nhưng mà Cố Ngọc Lam lại không hề quan tâm chút nào, cô ta lại càng cuồng vọng mà chỉ vào ngực của mình kêu gào: “Đến đi, cứ đâm vào chỗ này nè, hôm nay cô với Ninh Huyên Huyên mới có thể được cứu.”

Cô ta vẫn còn đang đi tới gần, nghiễm nhiên không đặt lời cảnh cáo của Đường Ngọc Sở vào trong mắt.

“Cô đừng có đi đến đây, nếu không... nếu không thì tôi sẽ ra tay thật đó!”

Đường Ngọc Sở đã bị buộc phải lùi đến góc tường, cả lưng của cô đều dán thật chặt vào vách tường.

“Cứ lui đi, cô lui nữa đi.”

Cố Ngọc Lam bước từng bước đi đến gần, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lẽo, mà Đường Ngọc Sở lại giống như miếng thịt ở trên thớt chỉ có thể mặc kệ người khác xâm lược.

Đột nhiên cục diện lại xảy ra tình thế đảo ngược.

Cố Ngọc Lam đột nhiên mở to hai mắt mà nhìn, đưa tay sờ lên đầu, từ từ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Ninh Huyên Huyên còn đang hôn mê không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, trong tay của cô ta đang cầm một cái ghế, miệng thở hổn hển, đôi mắt nhỏ đang trừng lớn như là chuông đồng chứa đầy hận ý.

“Đi chết đi Cố Ngọc Lam!”

Cô ta nghiến răng kêu lên, sau đó giơ cái ghế lên cao một lần nữa rồi đập vào đầu của Cố Ngọc Lam.

Cố Ngọc Lam giống như là một con búp bê vỡ vụn, cơ thể chậm rãi ngã xuống mặt đất.

Nhìn thấy Cố Ngọc Lam đã ngã xuống đất, Ninh Huyên Huyên đã dùng hết sức lực toàn thân nhẹ nhàng thở ra, cô ta cũng khuỵu xuống.

Cái ghế rớt xuống đất phát ra tiếng vang, ở bên ngoài căn phòng có người vọt vào.

Là Lý Kình.

Anh ta nhìn thấy Cố Ngọc Lam bị ngã trên mặt đất, lập tức bước tới ngồi xuống ôm cô ta vào trong ngực, giọng nói lo lắng: “Cô Ngọc Lam, cô Ngọc Lam...”

Cố Ngọc Lam nhắm hai mắt không có bất kỳ câu trả lời nào

Anh ta mò ra sao đầu dinh dính của Cố Ngọc Lam, nhìn nhìn, con ngươi đột nhiên co rút lại, đầy tay đều là máu.

Không để ý đến gì nhiều, anh ta trực tiếp ôm lấy Cố Ngọc Lam rồi lao ra bên ngoài.

Đường Ngọc Sở thuận theo vách tường trượt dần xuống, hai mắt của cô trợn lên thật lớn, viết đầy vẻ hốt hoảng.

Tận mắt cô nhìn thấy toàn bộ quá trình Ninh Huyên Huyên cầm lấy ghế đánh Cố Ngọc Lam, hình ảnh như vậy thật sự quá bạo lực, quá máu me, đến mức thật lâu sau cô cũng không lấy lại tinh thần được.

Nếu như không phải đột nhiên Ninh Huyên Huyên tỉnh dậy, đồng thời đánh Cố Ngọc Lam, cô nghĩ cục diện bây giờ chắc chắn hoàn toàn không giống như vậy.

Nhưng mà, may mắn cô đã được cứu rồi!

Cô cong hai đầu gối lại, hai tay vòng lấy thân thể đang phát run, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.

Triều Dương, anh đã đến chưa?

...

Lục Triều Dương cũng không đồng ý cho Đường Ngọc Sở đi gặp Cố Ngọc Lam, bởi vì anh biết Cố Ngọc Lam không phải là một người lương thiện, đột nhiên lại muốn Ngọc Sở đi gặp cô ta, chắc chắn là lại muốn gây bất lợi cho Ngọc Sở.

Nhưng mà Ngọc Sở lại kiên trì muốn đi, anh rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể đồng ý, anh cũng nói với cô là mình sẽ chạy đến đó rất nhanh, kêu cô phải tự bảo vệ bản thân.

Nhưng khi anh xông vào trong căn phòng, lúc nhìn thấy bóng dáng đang co rút ngồi ở góc tường, anh đau lòng không thôi, cả người của anh đều đang kêu gào hối hận.

Anh đi đến nhẹ nhàng gọi một câu: “Ngọc Sở.”

Đường Ngọc Sở nghe thấy âm thanh thì thân thể run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy anh, nước mắt đã kiềm chế khóc rất lâu cuối cùng cũng tràn mi rơi ra ngoài.

Cô nhào vào trong ngực của anh: “Triều Dương, rốt cuộc anh cũng đã đến rồi, rốt cuộc anh cũng đã đến rồi.”

Lục Triều Dương ôm cô thật chặt vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô, dịu dàng nói: “Ừm, anh đến rồi.”

Ninh Huyên Huyên được đưa đến bệnh viện để chữa trị, người thì đã được cứu lại nhưng mà mặt vẫn bị hủy hoại.

Cố Ngọc Lam đã chính thức bị cảnh sát lập án về tội bắt cóc và gây thương tích, điều đang chờ đợi cô ta là các biện pháp trừng phạt của pháp luật.

Đường Ngọc Sở trở về từ cõi chết một lần nữa đã trở thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm, đi đến đâu cũng có vệ sĩ đi theo cùng.

Làm cho Ứng Tiêu Tiêu cứ lấy chuyện này ra để trêu chọc cô, nói đi cùng với cô thật sự rất an toàn.

Trải qua chuyện lần này, Đường Ngọc Sở rất cảm khái. Cố Ngọc Lam vốn dĩ dùng trăm phương ngàn kế để trở lại ngành giải trí, muốn nổi tiếng thật nhiều, lại không nghĩ rằng cuối cùng vẫn là kết cục như vậy.

Đồng thời cũng đã hủy hoại một tương lai tốt đẹp của người khác.

Thật sự khiến cho người ta phải bùi ngùi.

Gương mặt của Ninh Huyên Huyên đã bị hủy hoại, cho dù có phẫu thuật thẩm mỹ đi nữa thì cũng rất thiếu đi nét tự nhiên, cho nên cô ta đã từ bỏ sự nghiệp diễn xuất yêu thích của mình.

“Thanh phi truyền” đã trở thành tác phẩm cuối cùng của cô ta, ngược lại là bởi vì cô ta đã ở ẩn cho nên tác phẩm này trở nên nổi tiếng trước khi được phát sóng.

Đường Ngọc Sở cũng đã đến bệnh viện để thăm Ninh Huyên Huyên, ở đó cô đã gặp được Bùi Hằng Phúc.

Ninh Huyên Huyên trở về từ quỷ môn quan đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác, lúc nhìn thấy cô sẽ bộc lộ một nụ cười từ nội tâm, không còn là nụ cười trêu chọc khiêu khích giống như là trước kia, khí chất hoàn toàn trở nên dịu dàng thanh nhã.

Mà Bùi Hằng Phúc thì lại càng làm cho Đường Ngọc Sở cảm thấy bất ngờ hơn, vốn dĩ cô tưởng rằng anh ta sẽ ghét bỏ gương mặt bị hủy hoại của Ninh Huyên Huyên, nhưng lúc nhìn thấy anh ta chăm sóc cho Ninh Huyên Huyên từng li từng tí, dịu dàng như thế, thiếu chút nữa làm cho cô nghĩ rằng đây không phải là Bùi Hằng Phúc mà cô đã từng quen biết.

Sau khi con người trải qua một số chuyện, ai cũng sẽ có thay đổi bất ngờ.

Có người sẽ thay đổi tốt hơn, giống như là Ninh Huyên Huyên và Bùi Hằng Phúc.

Có người sẽ trở nên càng thối nát hơn, ví dụ như là Cố Ngọc Lam.

Chỉ cách nhau một suy nghĩ là thiên đường và địa ngục.

...

Thời gian cuối năm đang dần dần đến, nhiều buổi lễ trao giải đang được tiến hành rất sôi nổi. Đường Ngọc Sở cùng với các phóng viên dưới quyền của cô hết chạy đến lễ trao giải này lại chạy đến lễ trao giải khác, hết phỏng vấn nghệ sĩ này lại phỏng vấn đến nghệ sĩ khác.

Cô bận đến mức hận không thể tách mình ra làm hai người, có đôi khi về nhà rất khuya, vừa tắm rửa xong ngay cả tóc cũng không kịp sấy khô liền trực tiếp nằm trên giường ngủ mất.

Bởi vậy cô bị Triều Dương mắng rất nhiều lần.

Nhưng mà cô vẫn không thay đổi, bởi vì cô biết anh sẽ sấy tóc cho cô.

Loại chuyện ngọt ngào như thế này, sao cô có thể bỏ qua được.

Trong lúc đang bận rộn như vậy, còn có chuyện tốt âm thầm xuất hiện.

An Kỳ mang thai rồi.

Lúc nghe thấy tin tức này, Đường Ngọc Sở cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng thay cho An Kỳ, trước đó bởi vì chuyện của Hứa Tâm Tĩnh mà An Kỳ và Tử Dục cũng cãi nhau một đoạn thời gian, còn tưởng rằng tình cảm của hai người bọn họ bởi vì Hứa Tâm Tĩnh mà xảy ra thay đổi.

Vẫn may là không có.

Có một sinh mệnh nhỏ tồn tại, tin tưởng là nhà họ Thẩm cũng sẽ không cố chấp không muốn thừa nhận An Kỳ là bạn gái của Tử Dục như vậy nữa.

Truyện Chữ Hay