Lời của mẹ Ứng vừa nói ra, bầu không khí liền chìm vào yên lặng chết chóc.
Sắc mặt ba Ứng còn đen hơn vừa rồi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lục Thanh Chiêu đang ngồi đối diện.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Ứng Tiêu Tiêu dở khóc dở cười nhìn mẹ mình, người lớn nói ra lời như vậy cũng không sợ bị con nít chê cười, đặc biệt là Lục Thanh Chiêu.
Cô quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cũng đang nhìn mình, biểu cảm ngượng ngùng, cô chỉ có thể cười bất đắc dĩ với anh.
Mẹ Ứng không cảm thấy lời của mình có gì không đúng, ngược lại mặt đầy nghiêm túc nói với cô: “Mẹ nói chính là vấn đề lớn, con và Thanh Chiêu đừng xem nhẹ vấn đề này. Mặc dù xã hội bây giờ không giống trước đây, nhưng các con cũng phải suy nghĩ chúng ta là gia đình thế nào, nếu ăn cơm trước kẻng không chừng sẽ bị người ta chê cười.”
Ứng Tiêu Tiêu liếc nhìn Lục Thanh Chiêu, mặt càng thêm xấu hổ, cô lẩm bẩm: “Mẹ, vấn đề này mẹ cứ yên tâm, con và Thanh Chiêu còn chưa phát triển tới bước đó.”
Mẹ Ứng sững sốt: “Hai đứa tối qua...”
Còn chưa nói xong, nhưng nhìn biểu cảm của bà, Ứng Tiêu Tiêu liền biết bà hiểu lầm rồi, cười bất đắc dĩ: “Ba, mẹ, con chỉ là ngủ một đêm ở nhà Thanh Chiêu thôi, không giống như ba mẹ nghĩ.”
Nhiều nhất cũng chỉ là Lục Thanh Chiêu giúp cô cởi quần áo dơ mà thôi.
Nghĩ tới mình bị Lục Thanh Chiêu xem sạch, mặt cô bất giác nóng lên, hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng hỗn loạn của mình, cô cười nói với anh: “Thanh Chiêu, anh mau giải thích rõ với ba mẹ em, nếu không họ sẽ hiểu lầm anh.”
Lục Thanh Chiêu nghe vậy, nhướn mày kỳ quái, có chút không tin nhìn cô.
Cô muốn anh giải thích cái gì?
Giải thích anh không đụng vào cô sao?
Chuyện này cũng quá ngượng ngùng đi!
Ứng Tiêu Tiêu ra sức dùng ánh mắt ra hiệu với anh, thế là anh chỉ có thể bất đắc dĩ nặn ra nụ cười cứng ngắc, thành khẩn giải thích với ba Ứng mẹ Ứng: “Chú, dì, hai người yên tâm, con và Tiêu Tiêu trước khi kết hôn tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn.”
Nghe thấy lời của anh, sắc mặt ba Ứng khẽ giãn ra, mắt hiện lên tia tán thưởng.
Mẹ Ứng cũng rất hài lòng gật đầu: “Thanh Chiêu à, dì và ba Tiêu Tiêu không phản đối hai đứa qua lại, nhưng chúng ta cũng có suy nghĩ của mình, không hi vọng con gái mình chịu tổn thương.”
Lục Thanh Chiêu lễ phép cười: “Dạ dì, con hiểu.”
Nói xong, anh và Ứng Tiêu Tiêu nhìn nhau, cô mím môi cười trộm, dựng ngón tay cái với anh.
Lục Thanh Chiêu nhướng mày, nụ cười bên miệng càng sâu hơn.
Nói thật lòng, nói chuyện như vậy với người lớn, còn là người nhà của bạn gái, thật sự quá ngượng ngùng.
Nhưng mà, ngượng cũng phải nói, dù sao họ cũng là ba mẹ của Tiêu Tiêu, lo lắng cho cô cũng rất bình thường, mà anh làm bạn trai, điều có thể làm chính là khiến họ yên tâm, đảm bảo với họ mình tuyệt đối sẽ không tổn thương cô.
...
Vì lo lắng phía cảnh sát sẽ bị Triệu Uyển Nhan xoay vòng như lần trước, cho nên Đường Ngọc Sở trực tiếp tìm bạn thân của Thẩm Tử Dục – cảnh sát Hình giúp đỡ, nhờ họ điều tra tất cả sự thật phạm tội của Triệu Uyển Nhan.
Lúc Đường Ngọc Sở và phía cảnh sát tìm tới, Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam đều có mặt.
“Chào hai người, tôi là cảnh sát phụ trách điều tra vụ án lần này, Hình Sơn.”
Hình Sơn đi tới trước mặt mẹ con Triệu Uyển Nhan trình ra chứng nhận cảnh sát, sau đó tiếp tục nói: “Chúng tôi nhận được báo án của cô Đường, thưa bà Triệu Uyển Nhan, bà có liên quan tới một vụ án cố ý gây thương tích và giết người không thành, cho nên chúng tôi cần bà phối hợp.”
Thực ra vào lúc nhìn thấy hàng người Đường Ngọc Sở bước vào, trong lòng Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam đều hoảng loạn, chỉ là trên mặt lại cố gắng duy nghĩ bình tĩnh, không muốn để họ nắm được kẽ hở nào.
Triệu Uyển Nhan lộ ra nụ cười dịu dàng, bình tĩnh nói: “Nếu có thể giúp đỡ cho vụ án của các anh, tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt.”
Hình Sơn đạm mạc nhìn họ một lát, sau đó vẫy tay kêu một cảnh sát khác tới: “Tiểu Tống, cậu nói tình huống vụ án cho bà Triệu, sau đó hỏi rõ ràng tình hình, rồi ghi lại rõ ràng cẩn thận từng câu của bà ấy, bao gồm cả từng dấu ngắt câu.”
Tiếp đó, anh ta kêu Cố Ngọc Lam và Đường Ngọc Sở ra ngoài phòng bệnh đợi, chỉ để lại người mình dẫn tới, tránh cho người hiềm nghi bị quấy rầy cảm xúc.
Đường Ngọc Sở và Cố Ngọc Lam lần lượt ra khỏi phòng bệnh.
Đường Ngọc Sở ngồi xuống ghế dài ở cửa, mà Cố Ngọc Lam đầu tiên là đưa lưng về phía cô một lát, sau đó xoay người lại, ánh mắt lạnh lẽo xen lẫn hận ý rơi vào người cô.
“Đường Ngọc Sở, cô thật sự không bỏ qua cho mẹ tôi?”
“Tại sao tôi phải bỏ qua cho bà ta?” Đường Ngọc Sở khẽ nhướn mày, như cười như không nhìn cô ta.
Một người ác độc đa đoan, mặt mũi đâu ra kêu người khác bỏ qua cho bà ta chứ?
“Chính là dựa vào bà gả tới nhà họ Đường mười mấy năm, toàn tâm toàn ý chăm sóc người trên kẻ dưới nhà họ Đường.”
Nghe vậy, Đường Ngọc Sở như nghe thấy chuyện cực kỳ nực cười, cười ra tiếng.
“Cố Ngọc Lam, chẳng lẽ cô quên mẹ cô làm sao gả tới nhà họ Đường rồi?” Ý cười của cô không hề suy giảm, lại không đạt tới đáy mắt, mặt đầy trào phúng.
Cố Ngọc Lam mím môi, ánh mắt né tránh không dám nhìn cô.
Đường Ngọc Sở cười khinh thường: “Cố Ngọc Lam, tôi nghĩ cô hẳn là nhớ, nhớ mẹ cô có thể gả tới nhà họ Đường hoàn toàn là vì mẹ tôi mất. Mà tại sao mẹ tôi lại mất, tôi nghĩ cô cũng rất rõ ràng. Đó là vì mẹ cô phá hoại gia đình vốn hạnh phúc của tôi.”
Nói tới đây, cảm xúc của cô có chút kích động, cô cười lạnh ‘ha hả’ hai tiếng: “Cho nên, tại sao tôi phải bỏ qua cho mẹ cô, tôi hận bà ta không thể sớm chút đi bồi tội với mẹ tôi.”
Đường Ngọc Sở nhìn chằm chằm Cố Ngọc Lam, biểu cảm lạnh lẽo như băng giá tháng mười hai.
Đáy lòng Cố Ngọc Lam bất giác sinh ra sợ hãi, Đường Ngọc Sở như vậy giống như muốn xé nát cô ta.
Nhưng cô ta vẫn không sợ chết giảo biện cho mẹ mình: “Đường Ngọc Sở, cái chết của mẹ cô không liên quan gì tới mẹ tôi, bà ta rõ ràng chính là sức khỏe kém không vượt qua được mới đi, liên quan gì tới mẹ tôi chứ.”
Đường Ngọc Sở rất muốn tranh luận với cô ta một phen, nhưng nghĩ tới cho dù cô có nói nhiều, cô ta cũng sẽ không chút áy náy, vậy cần gì phí lời chứ.
Cô hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: “Cố Ngọc Lam, người đang làm trời đang nhìn, chuyện cô muốn phủ định ông trời đều đang nhìn trong mắt, mà báo ứng của các người đã tới rồi.”
Nói xong, cô đứng dậy rời đi, không muốn ở chung một không gian với cô ta, như vậy cô cảm thấy không khí cũng dơ bẩn không cách nào hít thở nổi.
Trừng mắt bóng lưng rời đi của cô, hai tay Cố Ngọc Lam nắm chặt, ánh mắt ác độc đáng sợ.
“Đường Ngọc Sở, cô thật sự cho rằng cô có thể đối phó với tôi và mẹ sao? Thật quá ngây thơ, đợi rồi xem, sẽ có lúc cô phải khóc.”
Trong phòng bệnh, Triệu Uyển Nhan cố làm ra vẻ trấn định ung dung ứng phó từng câu hỏi từ phía cảnh sát, lòng bàn tay nắm chặt sớm đã đầy mồ hôi.
Nhưng bà ta không cho phép mình thả lòng giây phút nào, sợ lộ ra sơ hở khiến phía cảnh sát có cơ hội bắt được.