Ân oán của Cố Ngọc Lam và Ninh Huyên Huyên bắt nguồn từ Bùi Hằng Phúc, nhưng công ty Đường Hải mà bọn họ phụ thuộc lại để họ cùng quay một chương trình quảng cáo.
Suy nghĩ của tổng giám đốc Đường Hải rất đơn giản, để hai người buông bỏ ân oán, sống hòa thuận một chút, nhưng anh ta đã đánh giá quá thấp sự ghen ghét giữa những người phụ nữ với nhau.
"Nếu cô ta quay, vậy tôi sẽ không quay!”
Khi Ninh Huyên Huyên vừa đến hiện trường quay phim và nhìn thấy Cố Ngọc Lam, sắc mặt liền đen lại, lập tức đến nói với người đại diện như vậy.
Người đại diện lại không nghĩ thế: "Huyên Huyên, vì vụ bê bối lần trước, danh tiếng của cô đã giảm xuống không ít, đồng thời, dù là lời mời quảng cáo hay quay phim cũng ít đi rất nhiều, dường như không có. Bây giờ khó khăn lắm mới có một công ty bằng lòng sử dụng cô, nếu cô không quay, vậy sau này thật sự sẽ không có ai đến tìm cô nữa!”
Những lời người đại diện nói, cô ta đều hiểu, nhưng nghĩ đến việc phải cùng Cố Ngọc Lam quay quảng cáo với nhau khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Bây giờ cô ta rơi vào tình cảnh này, cũng đều là do Cố Ngọc Lam ban tặng.
Cơn giận này cô ta nuốt không trôi, sao có thể cùng Cố Ngọc Lam quay quảng cáo chứ?
"Tôi không quay là không quay, hậu quả tôi tự chịu!” Thái độ của Ninh Huyên Huyên rất kiên định, không quan tâm đến vẻ mặt tối sầm của người đại diện, quay người muốn rời đi.
Mà đúng lúc này, một âm thanh chói tai vang lên: “Ôi, Ninh Huyên Huyên, muốn đi rồi sao, là không định quay quảng cáo này à?”
Là giọng nói của Cố Ngọc Lam.
Ninh Huyên Huyên dừng chân lại, quay người, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của Cố Ngọc Lam, khóe miệng cong lên một độ cong đùa cợt: “Đúng vậy, không quay! Quá hạ thấp giá trị của bản thân tôi khi quay phim cùng với tiện nhân!”
Nghe xong lời này, sắc mặt Cố Ngọc Lam lập tức thay đổi, cao giọng hét vào mặt cô ta: "Ninh Huyên Huyên, cô nói ai là tiện nhân?”
Ninh Huyên Huyên cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt: “Ai trả lời thì là người đó!”
Cố Ngọc Lam tức giận đến mức trợn mắt, cô ta lập tức chế nhạo: “Cô chỉ là Tuesday, có tư cách gì để nói tôi là tiện nhân chứ?”
Sắc mặt Ninh Huyên Huyên cứng lại, giọng nói trở nên lạnh lẽo cứng rắn: “Tôi không phải Tuesday! Cố Ngọc Lam, trong lòng cô phải rõ nhất rốt cuộc tôi có phải Tuesday hay không!”
"Đương nhiên tôi biết rõ!” Cố Ngọc Lam cười lạnh: "Lúc cô học đại học đã thầm mến Bùi Hằng Phúc, đáng tiếc lúc đó Bùi Hằng Phúc cũng không thèm nhìn cô một cái, mãi cho đến khi tôi mang thai, cô liền nhân cơ hội này quyến rũ anh ấy, tôi nói không sai chứ?”
Ninh Huyên Huyên nhìn chòng chọc vào cô ta, không lên tiếng.
Cố Ngọc Lam nhìn những nhân viên đang làm việc xung quanh một chút, vẻ trào phúng trên mặt càng sâu: "Ninh Huyên Huyên, muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm."
Ninh Huyên Huyên căm hận trừng mắt với Cố Ngọc Lam, mà Cố Ngọc Lam cũng không hề yếu thế trừng mắt lại với cô ta, bầu không khí trở nên giằng co.
"Huyên Huyên!" Người đại diện giật giật tay Ninh Huyên Huyên, ở bên tai cô ta khẽ cảnh cáo: “Quảng cáo lần này là do tổng giám đốc cố ý sắp xếp cho cô, cô đừng bỏ qua thể diện của tổng giám đốc. Vậy nên hãy quay thật tốt cho tôi!”
Nghe vậy, Ninh Huyên Huyên quay đầu nhìn vào cô ta, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng: “Vậy làm phiền cô nói cho anh ta biết, quảng cáo này tôi sẽ không quay!”
Nói xong, cô ta hung hăng liếc mắt về phía Cố Ngọc Lam, sau đó quay người rời đi.
Người đại diện nhìn thấy dáng vẻ nghênh ngang rời đi của cô ta thì tức giận đến mức hai tay chống nạnh: “Tại sao tính tình cứ cố chấp như vậy chứ?”
"Chị gái, tôi thấy chị đừng nên dẫn dắt Ninh Huyên Huyên nữa, để tránh mất thu nhập!” Giọng nói mỉa mai của Cố Ngọc Lam truyền tới.
Người đại diện quay đầu trừng mắt cô ta một cái, nói thật nếu không phải vì sự nghiệp sau này của Huyên Huyên, cô ta hoàn toàn không muốn để Huyên Huyên và Cố Ngọc Lam quay quảng cáo.
Cố Ngọc Lam là người thế nào, mọi người đều biết, đoạt vị hôn phu của em gái mình, còn làm đủ mọi cách để hãm hại em gái, người như vậy, gọi cô ta là tiện nhân cũng là vũ nhục cụm từ tiện nhân này.
Tuy nói như thế, nhưng bây giờ cô ta đúng là nghệ sĩ quan trọng nhất của Đưởng Hải.
Nghĩ đến điều này, người đại diện của Ninh Huyên Huyên vô cùng không cam tâm, trong lòng thầm mắng các giám đốc cấp cao của công ty bị mù mắt, đồng thời không muốn Huyên Huyên cứ như vậy mà bị thua bởi một kẻ tiện nhân thúi như vậy.
Vậy nên cô ta nhanh chóng đuổi theo Ninh Huyên Huyên.
Nhìn thấy Ninh Huyên Huyên và người đại diện của cô ta cùng rời đi, Cố Ngọc Lam đưa tay vẻ vẩy mái tóc dài, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua những nhân viên đang làm việc vẫn nhìn chằm chằm về phía mình.
Những nhân viên kia vừa chạm vào ánh mắt của cô ta thì lập tức cúi đầu làm bộ như đang bận rộn làm công việc của mình.
Cố Ngọc Lam hừ lạnh một tiếng, sau đó đi đến chỗ nghỉ ngơi của mình và ngồi xuống.
Ở một góc nào đó trong phòng chụp ảnh, có người đang ló đầu nhìn ra.
"Chị Ngọc Sở, chúng ta có phải đi qua đó không?”
Đây là lần đầu tiên tiểu Từ đi cùng chị Ngọc Sở đến phỏng vấn, lại không ngờ gặp được tình huống lúng túng như vậy.
Anh ta biết giữa Cố Ngọc Lam, Ninh Huyên Huyên và chị Ngọc Sở đã có mâu thuẫn, vậy nên anh ta nhất định phải hỏi cô trước mới quyết định có đi phỏng vấn hay không.
"Tại sao không đi qua?" Đường Ngọc Sở hỏi lại anh ta.
"Không phải... Không phải..." Tiểu Từ không ngờ cô sẽ hỏi mình như vậy, trong lúc nhất thời có chút bối rối.
Anh ta còn tưởng rằng cô sẽ cảm thấy xấu hổ, sau đó quyết định không đi qua phỏng vấn.
Nhận ra điều nghi ngờ của anh ta, Đường Ngọc Sở nặng nề vỗ vai anh ta một cái, lời nói sâu xa: "Tiểu Từ, chúng ta là phóng viên, vậy nên cho dù thấy được tình huống thế nào thì chuyện nên làm vẫn phải làm, lúc này mới thể hiện được tính chuyên nghiệp của chúng ta!”
"Nha." Tiểu Từ nhẹ gật đầu: "Vậy chúng ta bây giờ lập tức đi qua đi."
Vừa mới nói xong, anh ta liền bỏ rơi Đường Ngọc Sở, đi về phía trung tâm phòng chụp ảnh.
Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ bật cười, vội vàng đi theo.
...
Trước đó Tử Dục quyết định ra mắt một quyển tạp chí thời trang trong thời đại thịnh hành như truyền thông mạng, trước đó nội bộ công ty mở các cuộc họp lớn nhỏ khác nhau, tất cả đều để xác định vị trí của tạp chí.
Cuối cùng, tạp chí được xác định lấy thời trang làm chủ, sau đó còn phòng vấn những nhân vật nổi tiếng.
Vậy nên hôm nay Đường Ngọc Sở và tiểu Từ tới đây là để phỏng vấn một nhân vật nổi tiếng trong ngành giải trí, một đạo diễn nổi tiếng trong ngành quảng cáo – Ann.
Lại không ngờ rằng cô lại quay quảng cáo ở của Cố Ngọc Lam, đây thật sự là trùng hợp ngẫu nhiên.
Mà khi Cố Ngọc Lam nhìn thấy cô, liền kinh ngạc, sau đó cười nhạo lên tiếng: "Hôm nay ngọn gió nào thổi vậy, đầu tiên là Ninh Huyên Huyên, bây giờ lại là cô, tôi có nên nói là mình xui xẻo không?”
Đường Ngọc Sở nhướng nhướng mày: "Là tôi xui xẻo mới đúng!”
Nếu không phải là đã đến và không thể không phỏng vấn, cô thật sự muốn quay đầu rời đi.
Cố Ngọc Lam liếc mắt qua chiếc máy ảnh trên vai cô, ánh mắt nheo lại: “Cô đến từ lúc nào?”
"Đến từ rất sớm!”
"Vậy cô đã thấy tôi và Ninh Huyên Huyên..."
"Tôi đã thấy!” Đường Ngọc Sở ngắt lời cô ta, sau đó nói tiếp: “Yên tâm, tôi không có hứng thú với chuyện giữa hai người!”
Cố Ngọc Lam trừng mắt nhìn cô, rõ ràng là không tin vào những gì cô nói.
Đường Ngọc Sở không khỏi bật cười: "Cố Ngọc Lam, chẳng lẽ chị đang lo lắng tôi đem chuyện xảy ra giữa hai người để làm tin tức sao?”
Cố Ngọc Lam không lên tiếng.
Đường Ngọc Sở mỉa mai cười cười: “Chị chỉ là một ngôi sao không có độ hot, tôi chụp chị cũng lãng phí thời gian của mình, hơn nữa người đọc cũng không cảm thấy có hứng thú!”
Lời này vừa nói ra, toán bộ sắc mặt Cố Ngọc Lam đều tối sầm lại, trong ánh mắt cô ta đều là hận ý.
Đường Ngọc Sở chờ đấy, sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ cho cô trả giá thật đắt vì những lời nói của mình.