“Chị Tiêu Tiêu.” Từ Nhã Lạc nhỏ giọng nói.
Ứng Tiêu Tiêu cười: “Thì ra cô còn biết gọi tôi một tiếng chị.”
Từ Nhã Lạc nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của cô, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lại cúi đầu: “Em xin lỗi, chị Tiêu Tiêu.”
“Không cần xin lỗi, sau này đừng đến gần Thanh Chiêu là được.”
Đối với Ứng Tiêu Tiêu mà nói thì không để bụng Từ Nhã Lạc gửi ảnh như vậy cho mình, cô quan tâm chuyện cô ta mang ý đồ không đơn giản đến gần Thanh Chiêu.
Đối với kẻ địch ẩn núp thì cần phải nhổ cỏ tận góc khi vừa xuất hiện, không được mềm lòng.
Vì thế, cô đi tới thân mật ôm cánh tay của Lục Thanh Chiêu, giọng nhẹ nhàng mang theo sự cảnh cáo: “Tôi là bạn gái của Thanh Chiêu, cho nên tôi không thích bên cạnh anh ấy có phụ nữ khác xuất hiện. Nhã Lạc, tôi tin cô hiểu ý của tôi.”
Từ Nhã Lạc nắm chặt hai tay lại, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Em hiểu.”
“Vậy tôi không mời cô vào nhà đâu.”
Từ Nhã Lạc nghe vậy thì lập tức lùi lại, giây tiếp theo “Rầm” một tiếng, cửa được đóng mạnh trước mặt cô ta.
Từ Nhã Lạc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm cánh cửa tràn đầy không cam lòng và ghen ghét.
Muốn cô ta đừng đến gần anh Thanh Chiêu?
Vì sao phải nghe lời cô chứ? Cô chỉ là bạn gái của anh Thanh Chiêu, cũng không phải là vợ anh, quản quá rộng rồi đó.
Anh Thanh Chiêu là người đàn ông tốt như vậy, sao cô ta có thể dễ dàng chắp tay nhường cho người khác chứ?
Từ Nhã Lạc híp mắt lại, trong mắt lộ ra sự kiên định.
Cô ta tuyệt đối không từ bỏ anh Thanh Chiêu.
...
Cửa vừa đóng lại, Ứng Tiêu Tiêu lập tức buông cánh tay Lục Thanh Chiêu ra, một mình đi đến phòng khách.
Lục Thanh Chiêu biết cô tức giận thì bất đắc dĩ cười cười, sau đó đi theo.
Ứng Tiêu Tiêu ngồi xuống sô pha, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục Thanh Chiêu, khóe môi cười mỉa mai: “Xem ra quan hệ của anh và Từ Nhã Lạc rất tốt, còn gọi là anh Thanh Chiêu?”
Ánh mắt Lục Thanh Chiêu nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú có ý cười nhàn nhạt.
Ứng Tiêu Tiêu thấy anh chỉ cười mà không nói lời nào thì tức giận: “Lục Thanh Chiêu, anh cảm thấy buồn cười như vậy sao?”
“Không phải.” Lục Thanh Chiêu lắc đầu, ý cười trên mặt càng sâu hơn: “Anh chỉ cảm thấy dáng vẻ em ghen rất đáng yêu.”
Ứng Tiêu Tiêu không ngờ được anh sẽ nói như vậy, cô lập tức ngây người, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, cô hếch cằm, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Đừng nói mấy lời đó dỗ dành em, em thật sự tức giận.”
Lục Thanh Chiêu cười cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, ôm vai cô nhẹ giọng nói: “Anh và Từ Nhã Lạc không có gì, chỉ xem cô ta là hàng xóm nên quan tâm một chút.”
“Em đương nhiên biết anh và cô ta không có gì.” Ứng Tiêu Tiêu ngửa đầu, tức giận nhìn anh một cái: “Nếu anh và cô ta có cái gì thì em tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”
“Ừ, chuyện đó sẽ không xảy ra.” Lục Thanh Chiêu vuốt nhẹ mái tóc của cô.
“Sau này cách xa cô ta một chút.”
“Ừ.”
“Sau này không được cười với cô ta.”
“Ừ.”
Cho dù cô nói gì thì Lục Thanh Chiêu đều đồng ý, có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu.
...
Đường Ngọc Sở đã nghĩ người nhà họ Lục sẽ đến tìm mình, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Sau ngày cô về Bắc Ninh thì Lâm Tuyết Chi liên lạc với cô.
Khi Đường Ngọc Sở nhận được điện thoại thì có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương có số điện thoại của mình, nhưng cô nghĩ đến chuyện nhà họ Lục đã điều tra mình, sao có thể không có cách liên lạc với mình chứ.
Cô bắt máy, giọng của Lâm Tuyết Chi truyền tới, rất bình tĩnh lạnh nhạt: “Cô Đường, tôi là mẹ của Triều Dương.”
Đường Ngọc Sở nghe bà ta tự giới thiệu thì đuôi lông mày nhếch lên, sau đó khách sáo hỏi: “Dì, có việc sao?”
“Cô Đường có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Nói chuyện? Sợ là không tiện.”
Một người Bắc Ninh, một người ở kinh thành thì nói thế nào?
“Tôi ở Bắc Ninh.”
Đường Ngọc Sở: “...”
Cô vốn đang nghĩ có thể trốn tránh nhưng hiện tại xem ra không tránh được.
Tới đâu hay tới đó.
Đường Ngọc Sở và Lâm Tuyết Chi hẹn thời gian địa điểm, sau đó cô đứng dậy xin nghỉ với Lina, lúc này cô mới lái xe đến nơi đã hẹn.
Đường Ngọc Sở vừa vào quán cà phê thì nhìn thấy Lâm Tuyết Chi ngồi gần cửa sổ.
Cô đi qua lễ phép gọi: “Dì.”
Lâm Tuyết Chi ưu nhã uống cà phê nghe được giọng nói này thì ngước mắt lên, hơi mỉm cười: “Cô đến rồi.”
Đường Ngọc Sở “Ừm” một tiếng, sau đó ngồi xuống đối diện bà ta.
Đường Ngọc Sở tùy tiện chọn cà phê, sau khi người phục vụ rời đi thì mới chính thức nhìn về phía Lâm Tuyết Chi, trên mặt nở nụ cười khách sáo xa cách: “Dì có việc gì thì cứ nói thẳng.”
Lâm Tuyết Chi nhướng mày: “Cô Đường nôn nóng như vậy sao?”
“Không phải, tôi chỉ không muốn làm chậm trễ thời gian của dì.”
“Nếu tôi đã cố ý đến Bắc Ninh tìm cô thì không sợ chậm trễ thời gian.” Lâm Tuyết Chi cười cười, sau đó uống cà phê, lúc này mới thong thả mở miệng: “Lần này tôi đến tìm cô là muốn nói chuyện của Triều Dương với cô.”
Đường Ngọc Sở cũng không bất ngờ: “Ừ, tôi biết bà đến đây vì chuyện của Triều Dương, vậy bà định dùng bao nhiêu tiền để tôi rời xa Triều Dương?”
Lâm Tuyết Chi nghe cô nói thì không nhịn được cười khẽ: “Cô cảm thấy tôi đến chia rẽ cô và Triều Dương sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Đường Ngọc Sở không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Đúng là không phải.”
Đáp án của Lâm Tuyết Chi làm cho Đường Ngọc Sở kinh ngạc: “Dì đang đùa với tôi sao?”
Không phải bà ta tới chia rẽ cô và Triều Dương, chẳng lẽ ủng hộ bọn họ sao?
Lâm Tuyết Chi cười cười: “Tôi không đùa với cô. Lần này ba của Triều Dương thật sự nói tôi đưa chi phiếu trống cho cô, để cô tự điền số tiền, chỉ cần cô có thể rời khỏi Triều Dương, ba nó có thể chi bao nhiêu tiền cũng được.”
Kịch bản của nhà giàu cũng chỉ có thứ này sao?
Đường Ngọc Sở khịt mũi coi thường nói: “Nếu tôi nói tôi muốn toàn bộ nhà họ Lục thì sao?”
Vẻ mặt Lâm Tuyết Chi cứng lại, sau đó cười nói: “Cô không phải là người có lòng tham như vậy.
Đường Ngọc Sở khẽ nhếch mày: “Vậy dì nhìn nhầm rồi, tôi là người có lòng tham như vậy. Số tiền trên chi phiếu có hạn, nhưng Triều Dương lại có giá trị vô hạn, cho nên tôi và anh ấy ở bên nhau thì càng có lời.”
“Cô thật sự nhìn trúng gia thế của Triều Dương nên mới ở bên cạnh nó sao?” Lâm Tuyết Chi nhíu mày, không chắc chắn nhìn cô.
Đường Ngọc Sở mỉm cười: “Nếu không thì dì nghĩ sao?”
Sắc mặt Lâm Tuyết Chi hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn cô cũng thêm đề phòng: “Nếu tôi nói tôi ủng hộ vô và Triều Dương ở bên nhau, nhưng cô cần phải làm cho Triều Dương từ bỏ nhà họ Lục, cô có đồng ý không?”
“Từ bỏ nhà họ Lục? “Trong nháy mắt Đường Ngọc Sở bừng tỉnh, hoá ra bà ta tìm cô vì chuyện này sao?
Bà ta ủng hộ cô, sau đó làm cho Triều Dương từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Lục, ván cờ này đúng là rất lớn.