Tập đoàn Hàn thị.
Buổi họp cổ đông sáng nay được bắt đầu vào lúc bảy giờ, hơn mười người đã ngồi sẵn vào bàn họp từ trước, chỉ việc chờ Hàn Ưng xuất hiện mà thôi.
Từ bên ngoài, hàng loạt phóng viên cùng các nhà báo bu quanh làm náo loạn hết ngoài cửa, lách qua đám người đang đứng trước mặt, bốn tên vệ sĩ của Hàn Ưng mặt mày đằm đằm sát khí đi trước mở đường. Người đàn ông từ trên xe ôtô bước xuống cao ngạo với một thân âu phục đen, vẻ mặt vẫn bình thản giống như chưa từng thấy đám đông ở trước mặt.
"Hàn tổng, cho hỏi việc tập đoàn sắp phá sản có thật hay không ạ?"
"Xin anh hãy cho chúng tôi biết chút thông tin có được không?"
Đối với những lời phỏng vấn dồn dập và hàng ngàn tiếng đèn plash loé lên thể hiện sự chờ mong câu trả lời đến từ miệng Hàn Ưng, nhưng hắn chỉ lạnh lùng liếc qua vài tên nhà báo đứng ở gần mình, lạnh lùng lên tiếng.
"Cậu ở toà soạn nào?"
Tên phóng viên kia vừa nghe thấy đã đổ hết mồ hôi hột, hắn tuyệt nhiên câm như hến, bây giờ dù có bị cạy miệng cũng không dám hỏi thêm câu thứ hai.
Hàn Ưng ung dung bước vào trong, mấy cổ đông trong phòng họp nghe tiếng chân ở bên ngoài liền nghiêm túc sửa lại vài bộ hồ sơ đang xốc xáo trên bàn, thông tin Hàn thị đang trên bờ vực thẳm đã nhanh chóng được phát tán rộng rãi trên toàn thị trường chỉ trong vòng một giờ đồng hồ.
Hắn tiến đến vị trí ghế ngồi đầu bàn họp dài, đưa ngón tay thon dài lên vuốt mái tóc suôn mượt đang rũ trên trán, đôi mắt hẹp dài lướt một vòng qua các cổ đông.
"Các người cũng thừa biết mục đích của buổi họp gấp ngày hôm nay rồi phải không?"Giám đốc Sở, người đàn ông ngồi gần Hàn Ưng nhất lúc này mới lên tiếng: "Hàn tổng, thật sự thì chúng tôi cũng đã bàn bạc với nhau về việc Hàn thị rất có khả năng cao sẽ bị phá sản, nể tình ba của cậu, chúng tôi có thể mua lại Hàn thị với giá cao hơn giá thị trường chính khoáng bây giờ. Hàn tổng, cậu..."
"Tôi có nói với các người là Hàn thị sẽ phá sản?"
Hàn Ưng đặt tay lên bàn, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, thật ra hắn cũng đang lo lắng sẽ không thể giữ vững được tâm huyết mà Hàn Lâm đã dốc công gầy dựng, tuy nhiên, đứng trước mặt cấp dưới của mình, hắn không thể nào để lộ rằng bản thân mình cũng đang rơi vào tình trạng bối rối, chỉ trong vòng buổi chiều hôm qua, tập đoàn bỗng dưng biến mất khỏi top các công ty có lượt đầu tư cao nhất ở bảng tin thị trường tài chính Đài Loan, thay vào vị trí đó là công ty Minh thị đang từ vị trí hai mươi liền nhảy sang đứng thứ hai trên danh sách, chỉ sau tập đoàn Lục gia Hoàng thị của Lục Thiên Mặc.
Sở Dĩ rút trong túi ra một tờ chi phiếu, đẩy đến trước mặt Hàn Ưng, giọng nói vẫn còn giữ được vài phần kiên nhẫn.
"Đây là mười vạn, tôi nghĩ nó đủ để thu mua lại công ty này. Nếu như cậu kiên quyết muốn giữ lại nó, tôi e rằng chỉ vài ngày sau chính phủ cũng sẽ đến tịch thu, và bản thân cậu cũng sẽ ôm vào một món nợ khổng lồ."
"Đúng vậy. Hàn tổng! Cậu là người thông minh, tôi mong rằng cậu sẽ có quyết định sáng suốt."
Người đàn ông ngồi bên phải Hàn Ưng thấy vậy cũng lên tiếng thuyết phục, thật ra thì bọn họ đã có ý định phản bội Hàn thị từ lâu, nhưng vì chưa tìm được cơ hội thích hợp, trong vài năm trở lại đây, bọn họ đã lấy danh tập đoàn để ra ngoài làm ăn bất chính đứng tên của từng cá nhân, những chuyện này Hàn Ưng đều biết, nhưng hắn đã cố tình nhắm mắt cho qua. Quả nhiên đến ngày hôm nay thì bọn họ đã để lộ bản chất thật của mình. Tập đoàn Hàn thị đúng thật là một miếng mồi ngon mà bất cứ ai trong giới tài chính đều muốn ngắm tới.
Hàn Ưng đưa mắt nhìn vài bộ hồ sơ đang chất ngổn ngang trên bàn, trong ngân hàng của công ty bây giờ chỉ còn không đến quá 2 tỷ, chuyện hồ sơ mật của công ty bị bán ra ngoài đã nhanh chóng hất chân Hàn thị ra khỏi giới tài chính chỉ bằng nửa nốt nhạc.
Sở Dĩ nhìn thấy gương mặt đắn đo của Hàn Ưng, dường như ông ta đã mất hết sự kiên nhẫn, giọng nói khô khốc phát ra từ kẽ răng: "Hàn Ưng, nếu như cậu đã không có năng lực để điều hành công ty, thì còn ngoan cố giữ lại làm gì? Không khéo..." Ô g ta dừng lại, chống hai tay lên bàn rồi đứng dậy, nghiêng nửa người trên sát đến mặt Hàn Ưng: "Lại mất cả chỉ lẫn chày."
"Câm miệng!" Hàn Ưng nổi điên giáng một cú lên bàn, mấy tên vệ sĩ đi theo thấy bên trong xảy ra xung đột cũng nhanh chóng ùa vào để giữ người đàn ông không biết sống chết kia lại.
Nguy Trạch Lam - người đàn ông còn lại ngồi ở phía đối diện Sở Dĩ lúc này mới nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Hàn tổng, không phải là chúng tôi ép cậu, nhưng chính cậu cũng thấy rồi, bây giờ chúng tôi rút vốn ra khỏi công ty thì chỗ này cũng sẽ rơi vào tay chính phủ. Hàn gia cũng phải trả một cái giá đắt đấy."
"Giá đắt? Là đắt như thế nào?"
Mọi người đồng loạt hướng mắt ra ngoài cửa, Hàn Chấn Bảo Vương từ ngoài ung dung bước đến ngồi vào chiếc ghế còn trống, khoé môi nhếch lên một nụ cười.
Hàn Ưng nhíu mày, liếc Hàn Chấn Bảo Vương một cái rồi lạnh lùng lên tiếng: "Anh đến đây làm gì?"
"Để trừng trị những kẻ không biết thức thời." Hàn Chấn Bảo Vương đẩy ánh mắt lạnh lẽo vòng qua mấy người cổ đông đang ngồi trước mặt, trên mặt người nào cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Hắn nghiêng người ra sau ghế, kẹp cái USB ở giữa ngón tay trỏ và ngó tay giữa đưa cho tên thuộc hạ ở phía sau, chỉ với một cú nhấp chuột, cả màn hình rộng trong phòng họp đã sáng bừng lên. Trên màn hình là toàn bộ cuộc giao dịch của hai người đàn ông, một bên giao con chip, một bên giao tiền, mà số tiền đó cũng phải lên đến con số không thể đếm xuể.
Hàn Ưng nổi điên nắm xốc cổ áo tên đàn ông họ Sở kia lên, giáng một cú mạnh vào bên mặt ông ta, mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh.
"Mẹ kiếp, ông dám phản bội Hàn thị?"
Sở Dĩ tái mặt, lập tức cúi đầu van xin: "Hàn...Hàn tổng! Xin cậu hãy nể tình bấy lâu nay tôi bên cạnh giúp đỡ ba cậu, xin cậu hãy tha cho tôi lần này."
Hàn Chấn Bảo vui khoanh tay nhìn màn kịch đặc sắc trước mặt, khoé môi đẹp đẽ vừa khẽ nhếch lên, tên thuộc hạ bên cạnh đã đem điếu thuốc đến. Đây là một loại thuốc lá cực kì đặc biệt, nó hoàn toàn không có khói, nhưng sức gây nghiện của nó lại gấp mười lần những loại thuốc lá thông thường.
Hàn Ưng đẩy mạnh người đàn ông họ Sở ngồi xuống ghế, thẳng tay xé nát xấp giấy tờ chuyển nhượng ở trên bàn.
"Cái giá của việc bán đứng công ty chính là..." Hắn dừng lại vài giây, tìm đến thông tin gia đình của ông ta, sau đó nói tiếp: "Chết!"
Bọn thuộc hạ nhìn thấy cái phất tay của Hàn Ưng lập tức lôi người đàn ông kia ra khỏi phòng họp mặc cho ông ta có gào thét van xin cũng đều vô ích. Hàn Ưng quay đầu sang phía mấy người đàn ông còn lại, vẻ mặt lạnh lùng đẹp như điêu khắc kia vẫn không một chút biến đổi.
"Các người cũng cút hết đi."
Hàn Chấn Bảo Vương quăng lên bàn một vali tiền mặt, rít mạnh hơi thuốc: "Hàn thị sẽ không bao giờ phá sản, các người nghe cho rõ."
Bản tin trưa hôm đó đã nhanh chóng truyền tải khắp giới chính trị, tập đoàn Hàn thị đã vượt chướng ngại vật cực kì ngoạn mục, từ vị trí sắp rơi vào vực thẳm thoắt cái đã vươn lên dẫn đầu bảng xếp hạng. Hạng mục đã trở lại đúng vị trí của nó lúc ban đầu, đứng song song với tập đoàn của Lục Thiên Mặc.
Hàn Ưng dựa lưng vào chiếc ghế da, đưa tay day day thái dương, giọng nói có vẻ rất mệt mỏi: "Làm sao anh biết được chuyện này?"
Người đàn ông nào đó cười ha hả, phẩy phẩy tay: "Chú em bỏ trốn sang Pháp để theo đuôi cô tiểu thư nào đó thì làm sao biết được công ty đang xảy ra chuyện gì?"
"Anh thôi bắt bẻ tôi đi, chẳng phải anh chọc tức ba đến nổi ông ấy phải vào thăm bác sĩ rồi hay sao?"
"Ôi dào! Anh đây thấy ông ấy làm việc cực khổ, nên cũng có lòng hiếu thảo muốn ông ấy vào đấy tịnh dưỡng mà thôi."
Hàn Ưng lắc đầu, dù sao thì lần này Hàn Chấn Bảo Vương đã giúp công ty tìm ra nội gián, hắn ta không quậy phá nữa là may mắn lắm rồi.