Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

chương 87: làm bạn gái của tôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mọi người hốt hoảng cùng nhau đưa Lục Thiên Mặc và Mạch Linh đến bệnh viện, Bạch Phụng quăng Châu Tư Duệ và Mai Hằng Quốc cho đám thuộc hạ đem về giam giữ lại rồi quay đầu xe đến ngay bệnh viện. Bọn người Lô Tấn huy động cả lực lượng đội người bác sĩ trong bệnh viện lại và căn dặn bằng mọi cách phải cứu được mạng của hai người bọn họ.

Bác sĩ gật đầu rồi nhanh chóng vào phòng tiến hành cấp cứu, vết thương của cả Mạch Linh và Lục Thiên Mặc rất nặng, lúc quả bom phát nổ, Lục Thiên Mặc đã xoay lưng để ôm cô, phần lưng của hắn trực tiếp va chạm với luồn khí nổ. Tuy vậy, Mạch Linh cô cũng bị ảnh hưởng, không nhiều thì ít, mọi người cùng nhau ngồi ở bên ngoài chờ, tất cả đều rất sốt ruột...

***

Paris về đêm.

Lam An Thư vừa mới từ văn phòng luật sư bước ra, cô thả bộ trên đường để quay về căn biệt thự của thân chủ mình, vừa đi ngang qua một cửa hàng bán cún con, cô phải dừng chân lại mất vài phút.

Bên trong cửa hàng có rất nhiều giống chó khác nhau, chúng được nằm trong một chiếc lồng lớn rất đẹp, Lâm An Thư dõi mắt đến phía chú chó lông xù được đặt ở gần cửa, nhìn nó với một vẻ mặt cực kì say mê.

Hàn Ưng đi theo phía sau cô, hắn lẫn vào giữa dòng người đông đúc đang qua lại, mãi cho đến khi rời khỏi trung tâm và đến vùng ngoại thành vắng vẻ hơn, Lâm An Thư mới phát hiện ra hắn. Mà cũng không đúng, cô chỉ biết rằng có người đang theo dõi mình, mà người này cô lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Bước chân của Lâm An Thư mỗi lúc một nhanh, cô bước đi vài chục bước rồi quay đầu bỏ chạy, Hàn Ưng vẫn đuổi theo cô, chỉ vài giây sau thì hắn đã hoàn toàn chặn đứng cô ở trước mặt.

"Là anh?"

Lâm An Thư bất ngờ nhìn người đàn ông trước mặt, cô có nằm mơ cũng không nghĩ rằng hắn lại sang tận đây để tìm cô, hay phải chăng là hắn còn một mục đích nào khác?

Hàn Ưng thong thả bỏ hai tay vào túi quần, khoé môi đẹp khẽ cong lên: "Tại sao lại không phải là tôi?"

Cô mím môi, nhích chân tránh sang một bên, có ý định muốn đi tiếp: "Tôi phải về nhà, phiền anh nhường đường."

"Em không thể nói chuyện với tôi một chút hay sao?"

Hắn nhún vai, từ từ tiến đến mặt cô, đưa tay luồn ra sau gáy cô rồi kéo cả người cô lại gần: "Tôi đã gác lại hết công việc để bay sang đây, ai cho phép em tự ý rời khỏi Đài Loan? Hửm?"

Lâm An Thư nhíu mày, cô phải mất vài giây để định hình lại rằng người đàn ông đứng trước mặt mình đích thật là Hàn Ưng, chỉ hơn hai tuần không gặp mà hắn lại thay đổi thái độ với cô, hơn nữa trước đây là hắn đuổi cô đi, bây giờ lại nói chuyện vô lí như thế a.

"Chẳng phải anh đã nói rằng tôi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh sao? Nếu như tôi còn ở lại đó, bất kể lúc nào cũng sẽ đối mặt với anh!"

Hắn cúi đầu, chau chặt hai đầu lông mày và đôi mắt lại, thanh âm khàn khàn phát ra: "Lời tôi nói lúc đó, xem như là không tính. Còn những lời nói bây giờ, từng chữ từng câu, em tuyệt đối không được quên đi."

Lâm An Như trưng ra bộ mặt hoài nghi, cô không tin rằng người đàn ông này lại nói được những lời vô sỉ đến như thế.

"Đó là chuyện của anh, còn bây giờ tôi muốn về nhà."

Cô đẩy hắn sang một bên rồi sải bước nhanh về biệt thự, Hàn Ưng đứng lại dõi theo cô, hắn bất giác mỉm cười, cũng chẳng cần biết lí do.Sáng hôm sau, Lâm An Thư được nghĩ một ngày, chỉ còn hôm nay nữa thôi là vụ kiện kia sắp được khởi tố ra toà, cô mặc một bộ quần áo thể thao giồm chiếc áo T-shirts ngắn tay và chiếc quần bó lưng thấp, mái tóc đượcc cột thành hình đuôi gà, trên đầu còn đội một chiếc mũ nữa đầu màu hồng nhạt. Tám giờ sáng, cô rời khỏi nhà rồi ra công viên chạy bộ, thưởng thức bản nhạc giao hưởng êm ả từ tai phone được cắm trong điện thoại di động phát ra.

Cô chạy hơn ba vòng quanh công viên, ngồi xuống băng ghế dựa để nghỉ ngơi một chút, ngón tay vừa chạm đến nắp chai nước suối thì cô đã cảm thấy có gì đó nhột nhột dưới chân, cô đưa mắt xuống nhìn, hoá ra là một chú cún.

Mà nếu cô nhớ không nhầm, thì nó là chú cún hôm trước ở cửa hàng mà Lâm An Thư cô ngắm nghía rất lâu.

Cô cúi đầu ôm lấy chú cún nhỏ có bộ lông màu trắng tinh, đôi mắt to tròn như hai viên bi, nó có bốn cái chân lùn cũn trông đáng yêu vô cùng.

"Chủ của mày đâu, sao lại một mình chạy đến đây?"

"Em đang tìm tôi?"

Hàn Ưng từ đằng xa đi đến, chú cún con vừa nhìn thấy hắn đã lao nhanh ra khỏi vòng tay cô, chạy đến quấn lấy bên chân hắn rồi kêu lên vài tiếng "ẳng ẳng" cực kì dễ thương.

Lâm An Thư đưa mắt liếc Hàn Ưng một cái, cô đứng dậy, xoay đầu bước đi thì cánh tay lập tức bị nắm lại, cô xoay đầu, giật mạnh tay mình ra khỏi tay hắn: "Anh đi theo tôi để làm gì?"

Hắn nhún vai, cười xoà xoà: "Tôi không theo em, mà là nó."

Cô nhìn theo hướng tay của Hàn Ưng, chú cún nhỏ đang chạy vòng quanh chỗ của hai người, vui vẻ vẫy đuôi.

"Ý của anh là như thế nào?"

Hàn Ưng khô00ng nói gì, hắn cúi xuống ôm chú cún lên trao cho cô, bỏ lại vài lời: "Phiền em chăm sóc nó giúp tôi, tối nay tám giờ, tôi lái xe đến đón em, chúng ta cùng đi bồi đắp tình cảm."

"Nhưng mà..." Lâm An Thư cô chưa kịp nói thêm gì thì hắn đã lập tức xoay người bỏ đi, cô dõi mắt theo hắn, bóng dáng đàn ông cao ráo sang trọng kia đi càng lúc càng xa, trên khoé môi của cô cũng nở một nụ cười tràn đầy sự vui mừng hiếm có.

Đúng tám giờ tối hôm đó, xe của Hàn Ưng quả thật là đỗ trước cổng biệt thự, Lâm An Thư cầm lấy túi xác rồi nói vài lời với quản gia rồi vội vàng bế theo chú cún con ra xe, Hàn Ưng đã đứng trước ở bên ngoài, dựa lưng vào thành xe để đợi cô.

"Lên xe đi." Hắn dang tay mở cửa, sau khi thấy Lâm An Thư đã an vị ngồi vào ghế phụ, hắn mới xoay đầu đi vòng qua ghế lái của mình, nhanh chóng khởi động xe.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Lâm An Thư hiếu kì nhìn hắn, bỗng dưng cô đang trốn tránh hắn thì hắn lại xuất hiện trước mắt cô, còn đối xử với cô một cách rất tử tế, lại còn chủ động hẹn cô đi chơi, chuyện này có vẻ rất xa vời.

Xe của Hàn Ưng đổ lại tại một nhà hàng rất nổi tiếng ở Paris, trước khi bước vào hắn đã mang chú cún con kia giao cho quản lí trông hộ, sau đó liền cùng Lâm An Thư cô tiến đến ngồi vào chiếc bàn đã được đặt sẵn. Hắn kéo ghế cho cô, rồi quay lại chỗ của mình, phất tay với nhân viên phục vụ để bọn họ đem menu lên, hắn ngã người ra sau ghế, chăm chú nhìn về phía người phụ nữ kia, trùng hợp thay, chính cô cũng đang nhìn hắn.

"Anh rốt cuộc muốn làm cái gì đây?"

Hàn Ưng nhoẻn miệng cười cười đầy gian xảo, hắn chống tay lên cằm, nhìn cô: "Muốn đưa em đi ăn tối thôi, có gì lạ đâu nhỉ?"

Cô hừ lạnh hắn một tiếng rồi hướng phục vụ gọi thúc ăn, hắn đối xử tốt với cô như thế này quả thật là như những gì mà cô muốn, chỉ là hơi bất ngờ một chút.

Mười phút sau thức ăn được dọn lên, Hàn Ưng cắt lấy phần bít tết trên đĩa của mình rồi đẩy sang phía cô, sau đó lấy phần của cô kéo đến phía mình: "Em ăn đi."

Lâm An Thư cô mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, dù sao có người cắt sẵn thức ăn cho cô cũng vẫn tốt hơn là bản thân tự làm lấy. Cô cúi đầu gặm lấy miếng thịt bò để vào miệng, mùi vị ở đây cũng không tệ.

Hàn Ưng bỗng dưng buông cái đĩa trong tay ra, hắn nâng ly uống cạn thứ chất lỏng óng ánh trong ly, bỗng dưng nghiêm túc hỏi cô: "Trước đây, em từng nói rằng không muốn làm tình nhân hờ của tôi có phải hay là không?"

Cô giật mình, nuốt luôn miếng thịt bò vào trong bụng, cô đưa mắt nhìn hắn, ngập ngừng trả lời: "Đúng là tôi đã từng nói như thế, nhưng có chuyện gì hay sao?"

Hàn Ưng kéo ghế đến ngồi sát bên cô, hắn đưa tay nâng cằm cô lên, giọng nói hoàn toàn là nghiêm túc: "Vậy thì bây giờ em sẽ chính thức trở thành bạn gái tôi, em thấy như thế nào?"

Lâm An Thư trợn to mắt nhìn hắn, vài phút sau cô mới lên tiếng hỏi lại: "Anh đang nói điên cái gì thế?"

"Tôi không điên, tôi đang rất nghiêm túc với em."

Tròng mắt hắn trong suốt nhìn cô, gương mặt không có một chút biểu cảm nào cho thấy hắn đang đùa giỡn. Lâm An Thư bấu chặt mấy ngón tay lên khăn trải bàn ở phía dưới, trong lòng cô đánh lô tô đến mức tim sắp sửa rơi ra ngoài, cô bất giác mỉm cười, gật đầu đồng ý.

"Được, những gì anh nói ngày hôm nay, anh phải giữ lời đấy!"

Cái gật đầu của Hàn Ưng đã thay lời hứa dành cho cô, Lâm An Thư nhoẻn miệng cười, có lẽ hôm nay cô là ngày mà cô hạnh phúc nhất.

***

Lục Thiên Mặc cử động ngón tay tỉnh lại, hắn là người được đưa ra khỏi phòng cấp cứu trước Mạch Linh, vừa tỉnh lại đã thấy Bạch Phụng và Lô Tấn đang ngồi ngủ tựa lên trên ghế sô pha trong phòng, hắn liền kích động lên tiếng: "Mạch Linh, cô ấy sao rồi?"

Bạch Phụng và Lô Tấn giật mình tỉnh giấc, bọn họ bước đến ấn người Lục Thiên Mặc xuống giường, cất giọng trấn an: "Lão đại, vết thương của anh rất sâu, thời gian này cần hạn chế cử động mạnh."

Hắn dang tay đẩy Lô Tấn ra, giằng giọng hỏi lại: "Tôi hỏi hai người Mạch Linh như thế nào rồi?"

"Cô ấy..." Bạch Phụng hơi chần chừ, vài giây sau mới trả lời: "Vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu."

"Mẹ kiếp!" Lục Thiên Mặc đưa tay bẻ gãy mũi kim tiêm truyền nước biển trên tay, nhanh chóng nhảy xuống giường chạy đến trước cửa phòng cấp cứu, đúng lúc này bác sĩ cũng vừa từ bên trong bước ra, Doãn Phi và Rob cũng đang ở đó. Hắn tiến đến nắm xốc lấy cổ áo blouse trắng của tên bác sĩ, kích động đến mức gương mặt đỏ bừng: "Cô ấy ra sao rồi, mau nói đi."

Tên bác sĩ sợ đến mức toát cả mồ hôi hột, hai hàm răng va đập vào nhau kêu lên tiếng "Cách cách."

"Hiện tại thì cô ấy đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng khả năng trở thành người thực vật là rất cao."

Lục Thiên Mặc như điên tiết lên xông đến muốn đánh cho tên bác sĩ kia một trận, bọn người Lô Tấn thấy mọi chuyện không ổn nên đã nhanh chóng nhào đến cản hắn, gương mặt hắn đen mịt, ánh mắt nổi đầy tia máu: "Tôi nói cho ông biết, nếu cô ấy không thể hồi phục lại như ban đầu, tôi sẽ san bằng cái bệnh viện này, ông nghe rõ chưa?"

"Vâng vâng." Tên bác sĩ gật đầu lia lịa, đưa tay gạt hết tầng tầng lớp mồ hôi nhễ nhại trên trán.

Băng ca được đẩy từ phòng cấp cứu ra rồi chuyển đến phòng hồi sức đặc biệt, theo như hồ sơ bệnh án thì Mạch Linh vị va chạm đầu quá mạnh, trong lúc quả bom kia nổ và lực đẩy hai người ra quá xa, khi quả bom kia chỉ còn lại hai giây cuối cùng, hắn đã đưa tay giật lấy quả bom quăng ra sau vài mét, nhưng vì thời gian có hạn nên cả hai vẫn bị thiệt hại về thân xác của mình, một phần thể lực của Mạch Linh đã giảm sút đi, phần đầu của cô có thể hủy hoại toàn bộ khả năng của cơ thể.

Lục Thiên Mặc thức cả đêm để ở bên cạnh cô, hắn không ăn không uống, ngồi bên cạnh giường nắm lấy bàn tay đang buông lõng kia, gương mặt của cô lúc này trông rất nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, trên miệng còn gắn một bình thở ô xi. Hắn đưa tay vuốt tóc cô, ôn nhu lên tiếng: "Bảo bối, em mau tỉnh lại đi, chúng ta sẽ kết hôn lại, chúng ta sẽ đi du lịch, sẽ đi đến những nơi mà em thích, em thấy có được hay không?"

Đáp lại lời hắn chỉ là một sự im lặng.

"Anh xin em, xin em hãy mau tỉnh lại đi."

Một nỗi thống khổ trống rỗng trào đến, Lục Thiên Mặc nắm chặt lấy tay cô đưa lên mặt mình, khoé mắt hắn đã tự dưng tuôn ra vài giọt nước mắt trong suốt.

Bàn tay cô khẽ cử động, hắn vội vàng nghẩnh đầu lên, giọng nói có phần phấn khởi: "Bảo bối, em tỉnh rồi có đúng không?"

Đôi mi dài cong vút khẽ chớp, Mạch Linh đưa mắt nhìn xung quanh trần nhà, mùi hắc tê của bệnh viện xộc thẳng vào mũi cô, cảm giác khó chịu làm cô bỗng chốc chau mày.

Mạch Linh đưa tay tháo lấy ống thở trên miệng, cô xoay mặt nhìn người đàn ông bên cạnh, khẽ mỉm cười: "Em cứ nghĩ là mình đã chết rồi."

"Không! Em nhất định phải sống, chúng ta còn phải lấy nhau, em còn sinh con cho anh nữa." Lục Thiên Mặc vui mừng ôm chầm lấy cô, mặc kệ cho vết thương ở sau lưng bị căn chỉ mà đau nhói.

Doãn Phi cùng Bạch Phụng từ bên ngoài mang cặp lồng đựng cháo vào, vừa thấy Mạch Linh tỉnh lại đã vui mừng đặt khay thức ăn xuống bàn, Doãn Phi lên tiếng hỏi thăm.

"Cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi, cô đã hôn mê ba ngày rồi đấy."

Mạch Linh nheo mắt cười cười, cơn đau từ trên đầu cũng giảm đi.

Bạch Phụng xoay đầu sang phía Lục Thiên Mặc, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của hắn, cằm đã lún phún mọc đầy râu: "Lão đại, anh đã ở đây được ba ngày rồi, anh quay về biệt thự tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi, chị dâu cứ để chúng tôi lo."

"Tôi không sao, các người không cần bận tâm."

Nghe Lục Thiên Mặc cứ nhất quyết không chịu về, Mạch Linh mới vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Anh về nghỉ ngơi đi, xem anh kìa. Đã già đi rồi đấy."

"Hừm, có phải bây giờ anh xấu lắm đúng không?" Hắn nhìn cô, trong mắt ánh lên một sự yêu chiều vô bờ bến.

Mạch Linh gật đầu, cười tươi rói: "Đúng vậy, bây giờ nhìn anh rất tệ đấy."

Thật ra thì cô chỉ nói vậy để hắn về nhà nghỉ ngơi, chứ trong mắt cô thì hắn vẫn luôn là người đàn ông đẹp trai và phong độ nhất mà cô từng gặp.

Truyện Chữ Hay