Lục Thiên Mặc nắm chặt điện thoại trong tay, hắn đưa mắt nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, trong mắt ánh lên vài tia trầm mặc.
"Được rồi, cậu ra ngoài đi."
Lô Tấn cúi người lui ra, trong phòng bây giờ chỉ còn Lục Thiên Mặc và Mạch Linh, cô vẫn nằm trên giường ngủ say như một con thỏ nhỏ, ánh nắng buổi chiều nhè nhẹ xuyên qua khe cửa sổ đáp lại trên má cô tạo nên một bức tranh vô cùng tuyệt mĩ.
Lục Thiên Mặc đưa tay vuốt lấy vài sợi tóc trước trán cô, hắn cất giọng trầm trầm.
"Nếu như em không phải là con ruột của Kiều Sở Nghiện, vậy thì mối hận thù này sẽ được xoá bỏ kể từ đây." Hắn trầm ngâm hồi lâu, hắn đã hiểu lầm cô suốt mười hai tháng, mới đó mà đã thấm thoát một năm rồi, có lẽ những sự hành hạ mà cô đã chịu đã quá đủ, trong những đêm loạn lạc với người phụ nữ khác, hình bóng của Mạch Linh vẫn luôn ám ảnh hắn, đó là một nỗi ám ảnh mơ hồ dường như là đang bắt hắn phải xác định rõ mối quan hệ giữa hai người. Có thể hắn đã động lòng với người phụ nữ này từ lâu, nhưng vì mối thù mà hắn căm hận đến tận xương tủy kia đã không cho hắn có cơ hội để bày tỏ.
Buổi tối ở thành phố Đài Bắc vô cùng nhộn nhịp, Mạch Linh cựa mình thức dậy sau một giấc ngủ dài, cô lập tức đưa tay tìm điện thoại, đã hơn sáu tiếng đồng hồ trôi qua rồi không biết là tình hình của mẹ cô như thế nào. Cô bật nút nguồn điện thoại, màn hình hiển thị bốn mươi ba cuộc gọi nhỡ, trong đó có hai cuộc của Hiểu Đồng, còn lại điều được gọi đến của Hàn Ưng.
Mạch Linh vỗ vỗ đầu, cô ấn số gọi lại: "Hiểu Đồng, mẹ bây giờ như thế nào rồi?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhõm của Hiểu Đồng: "Mẹ đã tỉnh lại rồi, chị đừng lo lắng nhé. Sức khoẻ của chị bây giờ đã ổn chưa?"
"Chị không sao! Bây giờ chị lập tức đến bệnh viện ngay."
Mạch Linh trượt xuống giường, chân cô vừa chạm vào đôi dép lông đi trong nhà thì đã lập tức bị nhấc bổng lên.
"Á...Anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi xuống!"
Lục Thiên Mặc mặc kệ những lời nói lảm nhảm của cô bên tay, hắn trực tiếp bế cô đặt vào bồn tắm. Tiện tay đưa đến bật lấy vòi nước ấm để xả vào bên trong.
"Muốn đến bệnh viện thì trước hết em nên tắm rửa sạch sẽ và ăn no đã."
Mạch Linh trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô vỗ vỗ má mình để cảm nhận được cảm giác đau rát truyền đến mới biết bản thân không phải là đang nằm mơ a.
"Em không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt đó." Lục Thiên Mặc cho ngón tay vào dòng nước để thử độ ấm, hắn đưa tay về phía cô, cởi bỏ vài chiếc cúc áo trên chiếc áo sơ mi mà cô đang mặc.
"Anh làm gì vậy?" Mạch Linh nhích người tránh né sự đụng chạm của hắn, cô đưa hai tay ôm lấy cổ áo mình, cái tên lão đại ác ma này hôm nay lại ăn trúng cái thứ gì, sao lại tự dưng đối tốt với cô? Chẳng thà hắn cứ lạnh lùng như thường ngày còn làm cho Mạch Linh cảm thấy thoải mái hơn nha.Lục Thiên Mặc kéo tay cô xuống, trực tiếp cởi luôn bộ quần áo trên người cô quăng thẳng vào sọt đồ: "Không cởi đồ thì làm sao tắm! Vả lại trên người em còn chỗ nào mà tôi chưa từng chạm vào."
Mạch Linh đỏ mặt mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm, cô vừa trải qua một giấc ngủ dài, bây giờ được ngâm người trong làn nước ấm quả thật là xua tan đi hết mọi sự mệt mỏi.
"Khoan đã, tại sao anh lại biết mẹ tôi đang nằm viện?"
Hắn pha một ít nước hoa hồng vào bồn tắm, xoay lưng cô lại đối diện với mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve: "Chỉ cần là những thứ tôi muốn biết, thì tất nhiên tôi sẽ điều tra cho đến cùng."
Mạch Linh hít sâu một hơi, cô thật không biết hắn đã đi đâu và có ngã đập đầu hay không, nhưng xem ra thái độ của hắn bây giờ có thể giúp cô không còn những pha thót tim nữa.
Tắm xong, Lục Thiên Mặc giúp cô chọn một bộ quần áo thoải mái nhất rồi mặc vào. Cô cầm lấy túi xách, cùng hắn đi xuống cầu thang.
"Qua bàn ăn hết bát cháo đi, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện."
Hắn kéo cô tiến đến ngồi vào bàn ăn, bà quản gia bê lên một bát cháo đầy hun hút khói, mùi cháo toả ra thơm phức làm Mạch Linh bỗng chốc có cảm giác như bao tử của mình đang biểu tình đòi ăn.
Cô đưa tay múc lấy một muỗng đầy đưa lên miệng, một giây sau cô đã hét toáng lên: "A...!"
"Sao thế? Nóng sao? Bà còn đứng đó làm gì, mau lấy cốc nước lạnh lại đây!" Lục Thiên Mặc nghiêng đầu xem xét vẻ mặt cô, đưa tay nhận lấy cốc nước từ bà quản gia, nâng đầu Mạch Linh lên đỡ cho cô uống hết.
"Xin lỗi anh, tôi làm đổ rồi."
Mạch Linh nhìn muỗng cháo rơi vươn vãi trên sàn, cảm giác nóng ở đầu lưỡi vẫn còn tê tê.
Hắn hừ lạnh một tiếng hướng đến bà quản gia, bà ta lập tức hiểu ý liền lau dọn ngay, tô cháo trên bàn đã bị Lục Thiên Mặc kéo đi, lần này là hắn đích thân thổi nguội cháo trước khi để Mạch Linh nuốt vào.
"Mở miệng ra!"
Mạch Linh nhìn muỗng cháo được đưa đến miệng mình, cô nhăn mặt nhíu mày, cô là bị thiếu máu chứ có phải là bị liệt tay chân đâu mà hắn lại tỏ ra quan trọng hóa vấn đề như thế này.
Cô định mở miệng nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt tràn đầy mùi súng đạn của hắn thì liền lập tức im miệng, ngoan ngoãn mà ăn hết bát cháo kia.
Cảnh tượng vừa rồi cũng làm cho bà quản gia vô cùng bất ngờ. Bà ta làm quản gia ở đây đã gần mười năm thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Lục Thiên Mặc đặc biệt quan tâm đến ai. Vậy mà ngày hôm nay hắn lại hạ mình để đút cháo cho một người phụ nữ.
"Hai người muốn chọc mù mắt tôi hay sao?"
Một giọng nói truyền đến từ phía sau lưng. Mạch Linh giật mình quay đầu lại, hoá ra là Doãn Phi. Cô ta mặc một chiếc đầm bó theo lối cổ điển Trung Hoa màu xanh xẩm, mái tóc được chải chuốt rất sành điệu, Doãn Phi bước đến ngồi xuống bàn ăn, phất phất tay về hướng quản gia.
"Đói quá, mau chuẩn bị gì đó cho tôi ngay đi."
Lục Thiên Mặc vẫn không ngừng lại động tác của mình liên tục đút cháo đến miệng Mạch Linh, cô vốn dĩ chưa kịp nuốt thì hắn đã đưa muỗng khác đến.
Hắn đút xong muỗng cháo cuối cùng rồi quay lại hỏi: "Mọi chuyện như thế nào rồi?"
Doãn Phi cầm lấy lọ gia vị mà bà quản gia vừa mới đem đến, cô vừa rắc lên lớp trứng sốt vừa trả lời: "Đã xong rồi, chỉ còn chờ ngày xuất phát nữa thôi!"
Mạch Linh nghe qua cũng không hiểu gì, cô đứng lên tiến đến hộp khăn giấy kéo ra một miếng để lau miệng, Doãn Phi xé một miếng sandwich bỏ vào miệng nhai nhoàn nhoàn: "Tôi nghĩ lần này cô nên đi theo lão đại sẽ tốt hơn."
"Sao cơ?" Mạch Linh vẫn chưa hiểu gì, cô quay lại bàn ăn, thắc mắc nhìn chằm chằm Doãn Phi.
"Lão đại có vài nhiệm vụ cần làm, lần nay bay khá lâu đấy. Tôi nghĩ lad cô nên theo anh ấy, nếu cô ở lại đây, tôi e là cô sẽ gặp nguy hiểm."
Doãn Phi nói xong nhìn Lục Thiên Mặc cười cười, cô xoay người uống lấy một ngụm nước cam, lập tức đứng lên: "Tôi ăn xong rồi, tôi có việc phải đi trước đây."
Dường như Doãn Phi và Bạch Phụng đã có hẹn đi đâu đó với nhau. Mạch Linh dõi theo bóng dáng của cô ta ra đến cổng rồi nhanh chóng leo lên xe của Bạch Phụng phóng đi mất hút.
Lục Thiên Mặc nhướn mày nhìn Mạch Linh cười cười: "Em thấy thế nào, có muốn đi theo tôi không?"
Cô có thể nói là không sao?
"Nếu như lão đại muốn tôi đi, tôi làm sao dám chống chứ?"
Hắn trầm ngâm một lúc, rời đi lần này sẽ là một chuyến đi vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng đúng như lời Doãn Phi đã nói, nếu để cô lại thì mọi chuyện có lẽ sẽ còn rắc rối hơn.
[...]
Thẩm Mạn Quyên ngồi gác chân lên ghế da, trên tay bà ta cầm một lọ sơn móng màu đỏ, bà ta quẹt vài cái lên chân của mình, hướng mắt sang ti vi trên tường.
Bản tin đầu nhanh chóng được truyền đến với một tiêu đề cực kì sốt dẻo: "Hàn Ưng - Thiếu gia của Hàn tộc sắp sửa lấy vợ."
Thẩm Mạn Quyên vội vàng lôi kéo Nguyệt Cầm trong phòng ra, vui mừng hỏi: "Hàn Ưng đã đồng ý lấy con làm vợ rồi có đúng hay là không?"
Nguyệt Cầm buông di động trong tay ra, cô ta ngồi bẹp xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh Thẩm Mạn Quyên, cô ta đưa tay chỉ vào tờ giấy siêu âm mới lấy được từ bệnh viện.
"Con của mẹ đã ra tay thì anh ấy làm sao chạy thoát được, lúc đầu thì anh ấy không tin và đưa con vào phòng siêu âm để xét nghiệm lại. Sau khi nhìn đến giấy báo mang thai thì anh ấy đã không còn gì để nói nữa."
Thẩm Mạn Quyên sung sướng đến cười híp cả mắt, quả là không nằm ngoài dự đoán của bà ta, Nguyệt Cầm đã có thai với một người đàn ông khác trước khi gặp Hàn Ưng một vài ngày, nhân cơ hội này bà ta muốn danh chính ngôn thuận để Nguyệt Cầm bước chân vào Hàn gia. Đúng lúc đó Mạch Linh nghe thấy, bà ta vốn thừa biết dù Mạch Linh có thay đổi như thế nào thì trong cô vẫn còn tồn tại một thứ tình cảm gia đình, nếu như cô biết em gái mình có thai với Hàn Ưng thì cô sẽ lập tức không làm phiền hắn nữa. Và quả nhiên, mọi chuyện đều diễn ra một cách vô cùng thuận lợi.
Hàn Ưng nằm dài trên sô pha nghịch nghịch điện thoại. Mọi chuyện chỉ là mới bắt đầu thôi, nếu như không phải vì muốn làm lành với Mạch Linh thì còn lâu Hàn Ưng hắn mới đồng ý cưới Kiều Nguyệt Cầm.
Hàn Lâm tức giận cầm tờ báo đi đến quăng mạnh xuống bàn, ông giằng giọng lên tiếng: "Cái tên tiểu tử này, con đang làm cái gì vậy hả? Tại sao ra ngoài ăn chơi rồi để lại hậu quả như thế này!"
Hắn vẫn ung dung lướt lướt di động, nhàn nhạt trả lời: "Con có lí do của mình, ba cứ yên tâm đi con sẽ không để mất mặt Hàn gia đâu."
"Hừ! Thật là không thể chấp nhận nổi."
Hàn Lâm giận dữ xoay người đi lên lầu, đứa con trai độc nhất của gia tộc này ăn chơi đàn đúm như thế nào trước giờ vẫn chưa từng công khai là muốn lấy vợ, bây giờ đùng một cái tin tức lan tải nhanh chóng trên báo lẫn truyền thông như thế này, từ lúc trang đầu của bài báo được đăng tải thì tập đoàn Hàn thị đã bị phóng viên vây kính để phóng vấn, cũng chính vì lí do đó mà hắn mới trốn về biệt thự Hàn gia.
Hàn Ưng đã hoài nghi về đứa con bỗng dưng từ trên trời rớt xuống kia vốn dĩ chẳng liên quan gì với mình, nhưng khi hắn mang kết quả xét nghiệm đến để gặp riêng bác sĩ thì ông ta lại bảo rằng thai còn quá nhỏ và không thể xét nghiệm ADN. Nên cách tốt nhất để hoãn binh là hắn đành phải chấp nhận cưới cô ta, chờ đợi một thời gian rồi tìm cách giải quyết.
Hắn đưa tay ấn đến con số trên màn hình nhưng chần chừ rất lâu vẫn không bấm gọi, số di động này từ lâu hắn đã thuộc lòng và nó đã in sâu trong tâm trí hắn, nhưng giờ phút này khi nhìn đến danh sách cuộc gọi đã được gọi đi, đã hơn bốn mươi cuộc gọi nhưng người bên kia vẫn không bắt máy, thậm chí là không cho hắn một lời hồi âm nào khiến trong lòng lo lắng không thôi.
Hàn Ưng xoay người bước lên phòng thay vội bộ quần áo khác rồi cầm chìa khoá xuống gara khởi động chiếc ô tô của mình phóng thẳng đến phía bệnh viện Vinh Dân nằm toạ lạc ở ngay trung tâm thành phố Đài Bắc để tìm người phụ nữ đang cố tình trốn tránh hắn kia.