" A, Hoa Vũ về rồi đấy à, nào nào, cho cháu vài cân thịt này, dạo này ốm đi rồi!"
" Dạ, cháu cám ơn bác. Mà bác giữ cho mình ăn đi chứ, bác cho cháu hoài cũng ngại."
" Thôi thôi, còn trẻ phải lo, bác già rồi ăn không nhiều. Bác đi ra công viên, cháu vô phòng đi."
Hoa Vũ ôm thịt vào lấy khóa mở cửa vào phòng. Đó là bác Vân, hàng xóm tốt bụng của cậu, có gì ngon cũng dành cho cậu. Bác không có con cháu, nên coi Hoa Vũ như con mà chăm sóc, giúp đỡ cậu rất nhiều.
Hoa Vũ buông tập hồ sơ lên sô pha, bước vào phòng tắm rửa mặt. Nhìn mình trước gương, cậu tự thấy ngại, cậu vẫn thần khiết xinh đẹp như ngày trước, nhưng gầy đi trông thấy, mặt cũng xanh xao, ánh mắt hiện rõ buồn bã, nhìn mà đau lòng.
Kể từ ngày đó, Hoa Vũ đã chết tâm. Cậu nhờ Trương Nguyên thuê giúp phòng này ở chung cư Đông Âu trong con hẻm nhỏ, khá vắng vẻ, chất lượng không phải tốt nhất nhưng cũng sạch sẽ, nhất là giá không mắc lắm. Trương Nguyên muốn cho cậu một căn hộ anh không dùng nhưng cậu từ chối. Lí do thì ai cũng biết. Có ai muốn người mình yêu thấy mình gần gũi dựa dẫm vào người con trai khác không??
Hoa Vũ sống ở đây đã năm rồi. Cậu không sài một đồng nào trong thẻ Hàn Thiên cho. Tiền cọc nhà Trương Nguyên nài nỉ đòi giúp, còn lại tất cả chi phí ăn nghỉ học tập đều do số tiền ít ỏi cậu chật vật làm thêm, cũng miễn cưỡng vừa đủ.
Hoa Vũ đã tốt nghiệp đại học được tháng, nhưng vẫn chưa kiếm được việc. Sáng nay đi phỏng vấn vẫn thất bại. Đúng là không phải COCC thì họ không thèm liếc cái hồ sơ của cậu một cái. Hoa Vũ bất lực đập mạnh tay vào gương. Mảnh thủy tinh găm vào ép máu chảy ra. Hoa Vũ đau thương nhìn mình qua những mảnh vỡ.
Hàn Thiên, đã năm rồi. Tôi vẫn luôn vì cậu mà sống đến bây giờ. Thật ra, Hoa Vũ rất sợ một ngày gặp lại Hàn Thiên, cậu sợ con người đó lại tổn thương cậu lần nữa! Nhưng sợ hãi vẫn không ngăn lại được nỗi nhớ dằn vặt này. Thật khó chịu!
Cậu có nhớ tôi không, Hàn Thiên?!
" Đã tìm ra chưa??"
" Tôi...... Xin lỗi..... Tôi đã .... Cố.."
Hàn Thiên nóng giận buông cổ tên thuộc hạ ra. Đá bàn, quát:
" khốn kiếp! Đều là lũ ăn hại. Một người sống sờ sờ như thế lại tìm mãi không ra. Đi! Tiếp tục tìm. Tìm không ra thì đừng về nữa! CÚT!!"
Cả đám thuộc hạ nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, mồ hôi đổ xuống, thật con mẹ nó đáng sợ a!!
Thời Tây đưa văn kiện cho Hàn Thiên. " Giải quyết hết giấy tờ đi. Có vẻ như công ty Trương Nguyên vẫn không ngừng chuyện làm khó chúng ta."
Hàn Thiên điều chỉnh hơi thở, cầm vài tờ lên xem, nhếch miệng cười khẩy:
" Cái công ty đó thật phiền phức. Đã đấu với chúng ta năm rồi. Thất bại cũng thất bại rồi, còn cố chấp như vậy. Được thôi! Họ thích đấu thì chúng ta đấu vậy."
Thời Tây cũng tỏ vẻ đồng ý:
" Hàn Thiên, chuyện của Hoa Vũ..... Tôi thấy cậu nên dừng đi. năm rồi, có lẽ cậu ta cũng chết mất xác rồi, chứ không lý nào người sống tìm mãi không ra.... Tôi ...."
" Đủ rồi! Không đến phiên cậu quản. Cậu ta là con chó của tôi. Muốn chết cũng phải đợi tôi cho phép. Lại dám bỏ chủ để chơi bời sao. Tôi muốn bắt về!"
Thời Tây lắc đầu thở dài đi ra khỏi phòng. Anh không có ý muốn Hoa Vũ chết, anh chỉ muốn cho Hàn Thiên hết hi vọng. Bởi anh biết, nếu cậu bị bắt về thế nào cũng như chết đi sống lại. Tính Hàn Thiên từ nhỏ đã không coi ai ra gì, xem mạng người như cỏ rác, lớn lên tính tình càng bạo lực, làm gì có chuyện nhẹ nhàng với Hoa Vũ. Hoa Vũ, cậu đi được rồi thì nhất định trốn đi thật xa, đừng để bị bắt, tôi cứu không nổi cậu đâu!!!
Hàn Thiên dựa lưng vào ghế, lơ đễnh nhìn ra cửa sổ. Từ khi Hoa Vũ bỏ đi, hắn cũng không học tiếp. Hắn đi học vì muốn thấy Hoa Vũ khổ sở, bây giờ cậu không còn, trường học cũng chẳng có gì vui. Hắn tìm kiếm cậu không ngừng, lập ra công ty Thiên Vũ này cũng vì chờ cậu trở lại. Hàn Thiên cũng chẳng phải lưu luyến gì, chỉ là đồ vật của mình, còn chưa đụng chạm được gì lại vuột mất, ai lại không tức!
Nhưng... Hàn Thiên đưa tay ôm lấy ngực trái, cái cảm giác mất mát này là sao chứ?? Khó chịu quá! Mỗi lần nghĩ đến Hoa Vũ tươi cười thích thú quấn lấy hắn, nếu có đuôi chắc chắn sẽ kịch liệt ve vẩy, Hàn Thiên lại bất chợt mỉm cười, đặc biệt ôn nhu, ôn nhu đến nổi bản thân hắn cũng không nhận ra.
Hàn Thiên vứt tài liệu, khoác áo bước ra ngoài. Công ty đã thành lập được năm rồi, dù lãnh đạo là một giám đốc trẻ chỉ mới tròn , nhưng ai ai cũng kính nể, xem trọng. Hàn Thiên bước ra khỏi công ty, nhân viên vui vẻ cúi chào, các cô gái mặt cũng đỏ lên, ngại ngùng trước vẻ đẹp lãnh khốc kia.
Hàn Thiên bước vào xe mà tài xế luôn đậu sẵn. Mệt mỏi xoa mi tâm.
" Đi Thiên Đường!"
Thiên Đường là một bar lớn thuộc sở hữu của công ty Trương Nguyên. Thiên Đường có tầng, tầng dưới đều là bar, nhà hàng, khách sạn, tựa hồ rất bình thường. Riêng tầng thì khác. Không phải ai cũng vô được.! Đúng, đó là nơi của các thế lực ngầm xã giao với nhau!! Mặc dù Trương Nguyên là boss ở đây, nhưng hầu hết mọi người đều e ngại với thế lực Hàn gia hơn. Dùng hai từ để nói về Hàn Thiên, thì đó chính là đê tiện!!! Dùng tất cả các thủ đoạn dù là đê tiện nhất chỉ để dành lấy thứ hắn muốn. Nhưng chỉ cần lấy lòng được Hàn Thiên nghĩa là có được thế lực Hàn gia chống lưng, nên ai cũng không ngại tính mạng để tiếp cận.
Hàn Thiên ngồi vào bàn, ôm lấy một tiểu mỹ nam. Hàn Thiên cũng chẳng biết từ lúc nào, có lẻ là khi Hoa Vũ rời đi, hắn cũng mất luôn hứng thú với phụ nữ. Thời gian qua chỉ tiếp xúc với nam nhân, đương nhiên, là tiếp xúc trên giường. Xung quanh còn các thế lực khác, đều ôm nam nhân, tất nhiên, Trương Nguyên cũng có mặt, còn đang đắm đuối hôn một tiểu thụ nhỏ bé, bàn tay hung hăng sờ soạng, diễn một màn ân ân ái ái.
" Thiên ca, không muốn vui sao? Tiểu mỹ nhân trong lòng anh đang mong chờ kìa."
Thần Cách lắc tay Hàn Thiên. Thần Cách chỉ là một thế lực nhỏ, nhưng rất ngoan với luật ngầm, không làm ai khó chịu bao giờ, mà có làm ai khó chịu cũng đã sao. Lão tử có người chống lưng a!!
Hàn Thiên ngửa cổ uống rượu. Đẩy tiểu mỹ nam ra khỏi lòng. Đưa chìa khóa xe cho Thần Cách.
" Đừng nháo. Hôm nay không có hứng chơi. Cho cậu. "
Đúng, người chống lưng cho cậu là Hàn gia đó! Thần Cách chụp lấy chìa khóa. Kích động nước mắt sắp rớt:
" Anh ấy ở trong xe sao??"
" Ừ. Đang ngủ. Chắc do mệt quá."
Thần Cách bĩu môi
" Còn phải nói. Tất nhiên mệt. Còn chẳng phải do anh cứ đi tìm người yêu của anh mà hại anh ấy phải lo hết việc công ty sao??
Hàn Thiên đen mặt. Thằng nhóc chết tiệt!
" Nhiều chuyện. Đi đi trước khi tôi đổi ý!"
Thần Cách nhanh chóng khôi phục vui vẻ, cười hai tiếng:
" Hắc Hắc! Đi ngay. Hàn Thiên, anh là thiên thần trong lòng em đó! Em sẽ mua kẹo báo đáp cho anh!"
" Cút ngay!"
Hàn Thiên hét lên, cốc mạnh vô đầu Thần Cách. Rồi cười khẩy nhìn cậu chạy đi, xin lỗi Thời Tây a!
Thần Cách ôm cục u trên đầu hắc hắc chạy ra khỏi Thiên Đường. Lấp tức chạy về chiếc xe màu đen lẫn trong bóng đêm, cực kì kín đáo. Thần Cách dùng chìa khóa mở cửa xe, kích động lao lên người đang ngủ trên xe. Còn ai nữa, là Thời Tây a.
" Thời Tây! Thời Tây! Dậy đi dậy đi. Dậy chơi với tôi!"
Thời Tây ngôì ở ghế lái, chỉ dựa vào ghế để ngủ, nên khi nãy Thần Cách lao vào cũng thuận tiện ngồi trên đùi anh, ôm sát cổ anh mà cọ cọ.
" Thần Cách. Đừng nháo. Tôi...."
" Anh làm sao? Anh muốn gì cứ nói ra, Thần Cách sẽ bán mạng làm cho anh!"
" Thật ra.... Cậu có thể qua bên kia ngồi không?! "
"..."
Đùa sao!
Hiếm lắm mới có dịp gần gũi thế này mà không bị đẩy ra mà, muốn lão tử đi ra sao?!
Mơ đi!
" Không chịu. Tôi bị đau mông. Ngôì ghế sẽ không thoải mái!"
" Ghế có bọc nệm, rất êm!"
" Không êm bằng đùi anh!"
"..."
Thời Tây hết cách. Thần Cách từ buổi giao dịch làm ăn nửa năm trước, vừa gặp anh đã bám chặt lấy anh, không thèm coi hợp đồng liền kí tên vào. Còn do ai nữa, biết rõ tên tiểu tử này mê trai nhất trái đất, Hàn Thiên dùng mỹ nam kế thế mà không thành, lập tức đê tiện gửi ảnh Thời Tây cho hắn, thế mà lại thành công. Gu của tên nhóc này thật kì quặc. Dù sao cũng không hại gì, chỉ là, Thời Tây không phải là loại đó a! Bám lấy ta làm gì?!
Hàn Thiên bảo vệ cho Thần Cách cũng chẳng phải không có lí do. Mà lí do đó là Thời Tây. Thời Tây từ nhỏ đã luôn theo Hàn Thiên, không có thời gian yêu đương, thật may là có Thần Cách sống chết bám Thời Tây. Hàn Thiên coi như đã kím cho cậu được một người bầu bạn rồi.
" Thời Tây........ Thời Tây..... Tây...",
Thần Cách vùi đầu vào cổ anh, cọ cọ rồi thiếp đi. Tên nhóc ham chơi này chỉ mới đã phải gánh lấy trách nhiệm của gia tộc, mệt cũng phải. Thời Tây thở dài, cũng mặc kệ vật nặng trên người, tìm lại giấc ngủ còn dở. Mệt chết!