Sủng Vật Của Thiếu Gia Ác Ma

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chát

Âm thanh vang lên vừa to lại vừa vọng trong căn phòng rộng lớn, khiến người nghe không thẹn mà muốn đưa tay lên xoa má, tưởng chừng có thể cảm nhận được cái tát ấy đau đến dường nào, xuýt xoa một tiếng.

" Khốn kiếp, cậu ngồi lên cho tôi!"

"Hàn Thiên ...... Tôi.... Tôi... xin lỗi. Không phải..... Cố ý..."

Hoa Vũ từ dưới nền nhà khó khăn chống tay ngồi dậy, liếm giọt máu rỉ ra trên môi, run rẩy nói, cái tát vừa rồi chỉ như lướt qua mà đã khiến cho cậu như chết đi sống lại.

"Thiếu gia, xin ngài đừng nóng giận, Hoa Vũ nhỏ người bất cẩn, còn đang bị sốt, nên không cẩn thận đổ súp vô người thiếu gia, tôi...tôi sẽ lau cho ngài ngay..."

Lão quản gia đứng một bên sớm đã lo lắng đến đổ mồ hôi, nhưng bản tính thiếu gia thế nào lão biết rõ, chỉ nói đỡ mấy lời cho hài tử kia mà lão dường như đã dùng hết can đảm cả đời mình. Cái mạng già này thật sự sống khó khăn!

" Quản gia, muốn bảo vệ cho thứ này? Có phải ông thấy mình sống đủ lâu rồi không??"

Hàn Thiên kéo chiếc ghế lại trước mặt Hoa Vũ, ung dung ngồi xuống, ánh mắt sắc bén quét qua người lão quản gia khiến lão rét run, tự biết mình đã quá phận, cúi đầu không dám nhìn thiếu gia lâu thêm chút nữa. Lão còn quý cái mạng lắm.

" Thiếu gia, tôi... Tôi sai rồi, tôi đi.... Làm việc "

Nói xong lập tức bước nhanh ra khỏi phòng ăn, trước khi đóng cửa còn áy náy quay lại nhìn Hoa Vũ, vẫn là bất lực mà lắc đầu, rời đi. Hoa Vũ lén nhìn bóng lưng Lão quản gia càng lúc càng xa, cơn rét run từ đâu kéo tới làm cậu run cả người. Ở cái biệt thự này, chỉ có Lão là dám lên tiếng vì cậu.

Hàn Thiên chán ghét nhìn cánh cửa khép lại, chuyển mắt sang người đang nửa ngồi nửa qùy trước mặt, ánh mắt càng lạnh thêm mấy phần. Tên khốn kiếp này lại dám đổ súp lên người hắn, rõ ràng là cố tình lại không chịu nhận. Hắn to gan thì thôi, lại còn có người lên tiếng nói đỡ? Cái biệt thự này nuôi ra một lũ không biết cao thấp mà. Hàn Thiên càng nghĩ càng tức giận, dùng một tay bóp miệng của Hoa Vũ nhấc lên, giọng thập phần khinh bỉ cùng chán ghét:

" Cậu cũng to gan nhỉ, súp nóng như vậy còn muốn đổ lên tôi ? Muốn tôi chết cũng không cần phải dư thừa đến vậy."

Cằm Hoa Vũ bị bóp đến đau điếng, nước mắt kìm không được bất chợt ứa ra, cậu biết rõ Hàn Thiên là người ưa sạch sẽ, giầy có một hạt bụi cũng không mang, bây giờ lại bị cậu làm bẩn cả người cả áo, hắn chưa bóp cổ giết cậu là may lắm rồi.

Nhưng vì biết rõ hắn như thế, Hoa Vũ đương nhiên không có gan chọc giận hắn. Hôm nay thời tiết thay đổi đột ngột, cậu có chút nhức đầu thật, lúc dâng cháo mới sơ ý đổ lên người Hàn Thiên. Hoa Vũ biết Hàn Thiên hiện tại rất muốn giết cậu, nhưng ngoài cầu xin ra thì cậu thật sự không biết làm gì hơn.

" Tôi không có.... Hàn Thiên, tôi thật sự là sơ ý. Tôi xin lỗi, tôi.... Lau cho cậu ngay!"

Hàn Thiên nhìn Hoa Vũ bị đau và sợ đến khẩn trương, hắn chợt cười khẩy, đáy mắt đầy ghê tởm nhìn cậu.

" Lau? Dùng bàn tay bẩn thiểu của cậu để lau? Còn muốn khiến cho tôi ghê tởm sao? Cậu thật muốn tôi chết sớm."

" Tôi đã rửa tay rồi. Thật sự không dơ bẩn.... Hàn Thiên, tôi phải làm sao bây giờ?"

Khóe miệng Hàn Thiên chợt nhếch lên, buông mặt Hoa Vũ ra, nhìn Hoa Vũ bắt được oxi chật vật ho khan, mặt in dấu tay đỏ thẳm, tự nhiên lại thấy chưa đủ vui. Hàn Thiên liếc mắt lên, chợt hiện một tia âm độc, quắc quắc thiếu niên kế bên.

" Thời Tây, đi lấy có tôi một chén súp, nhớ, phải nóng mới ngon."

Thời Tây là thủ hạ lâu năm nhất của Hàn Thiên, đã theo Hàn Thiên từ nhỏ, chứng kiến hắn lớn lên, không ai hiểu Hàn Thiên hơn anh được, với tính cách này của Hàn Thiên, cũng đủ hiểu hắn lấy súp để làm gì, chỉ tội cho Hoa Vũ đang thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cố giấu nổi mừng rỡ ngỡ mình thoát một kiếp nạn. Thời Tây bất đắc dĩ lắc đầu : ngu ngốc không chịu được!

" Hàn Thiên, của cậu đây."

Mặc dù biết ác ý của hắn, nhưng thân là kẻ tôi tớ, lệnh chủ nhân thì không thể cãi. Mười phút sau, Thời Tây trở lại với chén súp trên tay, mặc dù anh đã cố kéo dài thời gian, nhưng súp vẫn không thể nguội bớt bao nhiêu.

" Cậu từ lúc nào lại hành động lề mề như thế. Vậy cậu nói xem, tôi nên ăn chén súp này thế nào mới ngon nhất đây?"

" Lấy thìa mà ăn thôi."

Thời Tây đáp cho có lệ, anh không phải kẻ máu lạnh như Hàn Thiên, anh không ủng hộ cho mấy trò tiêu khiển như thế này.

" Nhạt nhẽo. " Hàn Thiên rõ ràng mất hứng, liếc nhìn Hoa Vũ đag ngây ngô đắm chìm trong suy nghĩ thoát nạn bên dưới, ánh mắt càng lúc càng lạnh dần.

" Hoa Vũ đã ăn sáng chưa?"

Hoa Vũ nghe đến tên mình, giật mình một cái, Hàn Thiên rất hiếm khi gọi tên cậu như vậy. Hoa Vũ nghĩ Hàn Thiên chắc đã bỏ qua cho cậu, còn hỏi thăm cậu, quả nhiên Hàn Thiên vẫn còn tốt, trong lòng vui vẻ, ánh mắt cũng vui vẻ, cậu hướng Hàn Thiên khẽ cười một cái.

" Tôi... Ưmm"

Hàn Thiên chỉ chờ Hoa Vũ mở miệng, liền không do dự nắm cằm cậu lên đổ súp vô miệng, khiến Hoa Vũ sặc sụa ho liên tục, súp nóng làm cậu bị bỏng, khó chịu muốn khép miệng lại. Hàn Thiên cười khẩy đẩy luôn cái chén vô miệng Hoa Vũ, cho cậu muốn khép miệng cũng không được, súp chảy xuống trên cơ thể, chảy đến đâu da thịt chỗ đó liền bỏng rát. Nước mắt lại ứa ra, Hoa Vũ khóc lóc lắc đầu, tay cậu bám chặt lấy cổ tay Hàn Thiên, muốn đẩy ra nhưng không được, hoàn toàn bất lực.

Hoa Vũ biết bây giờ mình trông thảm hại thế nào, lại khó thở vô cùng, cậu cảm giác mình như sắp chết đi, nếu không tỏ ra khốn khổ cầu xin, Hàn Thiên rất có khả năng để cậu chết thật.

" Này Hàn Thiên, đủ rồi. Cậu sắp trễ học rồi, ngưng chơi đi."

Không chờ Hàn Thiên thấy thương cảm, Thời Tây đứng nhìn nãy giờ đã chịu không được buộc phải lên tiếng. Chẳng lẽ Hàn Thiên muốn giết Hoa Vũ luôn sao?

" Chán ngắt. "

Hàn Thiên lấy chén chén ra, súp còn dư liền đổ lên đầu Hoa vũ, đập nát cái chén trước mặt cậu, nhìn Hoa Vũ giật thót mình một cái rồi mới quay người rời đi, còn không quên cười khẩy một cái, không rõ đã hết giận chưa.

Hoa Vũ còn tâm trí đâu mà quan tâm cái cười của Hàn thiên, một khắc Thời Tây lên tiếng tưởng chừng như ánh sáng thiên đàng chiếu xuống, Hoa Vũ mừng rơi nước mắt, gập người ho khan, nức nở cảm ơn Thời Tây. Hoa Vũ khẽ đấm lên đầu mấy cái, tại sao có thể sơ ý mà làm đổ súp cơ chứ? Cậu giận mình bất cẩn, cũng ẩn ẩn giận Hàn Thiên vô tình. Đương nhiên đến việc giận hắn cũng phải âm thầm mới dám giận.

Hoa Vũ nhìn đồng hồ một cái, giật mình hét một tiếng liền nhanh chân vô phòng tắm rửa sạch sẽ, mặc dù cơ thể đau nhức đủ chỗ, nhưng nếu chậm chân thì sẽ trễ học mất. Cậu thay vội đồng phục rồi xách cặp đi ra ngoài biệt thự, vừa chạy vừa lo lắng, không biết hôm nay đến trường bằng cách nào, hằng ngày vẫn là do tài xế riêng của biệt thự đưa cậu và Hàn Thiên đến trường, nhưng mà... Cậu lại ra trễ thế này, Hàn Thiên có thể đợi cậu sao??

Cước bộ dần chậm lại, Hoa Vũ gãi đầu nghĩ xem có còn tiền đi taxi đỡ không, bỗng nhiên đầu oong một tiếng, một cục đá nhỏ từ cổng lớn bay tới đập ngay đầu cậu, Hoa Vũ bị đau khẽ xuýt xoa một tiếng. Sau đó là âm thanh mất kiên nhẫn quen thuộc, rõ ràng người nói đang tức giận!

" Hoa Vũ, tên chết tiệt nhà cậu, có muốn đi học không? Còn bắt tôi phải đợi đến khi nào?"

Lời nói khó nghe này chắc chắn là của Hàn Thiên rồi, không ngờ hắn vậy mà lại chờ cậu, Hoa Vũ cảm thấy một cỗ vui vẻ xộc lên trong lòng, nhanh chân chui lên xe, theo thói quen ngồi cạnh Hàn Thiên, hắn cũng không đá cậu đi.

Hàn Thiên lại cười khẩy, hắn cũng chẳng tốt lành gì, hắn chỉ vì một thói quen khó bỏ nên mới nhất quyết đi chung với cậu, với lại, tên ngu ngốc Hoa Vũ này cứ ngoan ngoãn bám lấy hắn chẳng phải sẽ vui hơn tránh né sao?

Tài xế dừng xe trước ngôi trường xa hoa nhất tại Bắc Kinh này. Trong đây chỉ toàn là thiên kim từ khắp gia tộc, là nơi người nghèo có mơ cũng chẳng dám nghĩ. Xe Hàn Thiên vừa, đã thấy rất đông các nữ sinh đứng lấp ló chờ hắn, không giấu được vài tiếng cười lẫn thủ thỉ e thẹn.

Cũng đúng thôi, ai bảo Hàn Thiên càng lớn lại càng đẹp như vậy. Hắn chỉ mới năm nhất cao trung mà dáng người cao tới m, có tập võ nên cơ thể săn chắc, da đẹp, tay đẹp, chân đẹp, mặt càng đẹp, đặc biệt là nụ cười.

Hàn Thiên không thích cười, hiếm lắm mới thấy hắn nhếch mép được một chút, vậy cũng đủ cho các nữ sinh chết mê chết mệt rồi. Khuôn mặt hắn vốn vô cảm, lại thêm ánh mắt sắc bén âm trầm càng toát thêm vẻ băng lãnh. Vô tình đúng kiểu Điện Hạ lạnh lùng các nàng tìm kiếm. Hoa Vũ công nhận Hàn Thiên rất đẹp, nhưng cậu không bị nụ cười hắn quật chết. Ngày nào hắn cũng cười khẩy lần! Nhìn thôi là thấy ghét rồi.

Hoa Vũ mở cửa xe, vừa định bước xuống đã bị Hàn Thiên dùng chân đạp xuống :" Thế này sẽ xuống nhanh hơn"

Hoa Vũ mất thăng bằng té ra khỏi xe, mông đáp đất tất nhiên rất đau rồi, cậu ngước lên nhìn khuôn mặt Hàn Thiên, có chút giận. Đấy! Hắn lại cười khẩy kìa. Đương nhiên mấy suy nghĩ ấy cũng chỉ dám ủ trong lòng, Hoa Vũ hướng Hàn Thiên miễn cưỡng cười : " cảm ơn Hàn Thiên. "

Hàn Thiên bước xuống, tiếng la hét dần lớn hơn, còn có tiếng máy ảnh, điện thoại tách tách chụp, ảnh đế về trường cũng không náo nhiệt như vậy. Bọn nữ sinh mặc dù đã núp góc nào đó, nhưng hành động vẫn phô trương như thế.

Hàn Thiên đến gần Hoa Vũ, cúi người đỡ cậu dậy, rồi hôn nhẹ một cái lên má cậu. Không hề do dự, cứ như đây là điều đương nhiên. Hoa Vũ chợt ngẩn người, đỏ mặt nhìn Hàn Thiên. Mặc dù biết hắn cũng không có thiện ý gì, nhưng tim vẫn không kìm được mà đập loạn. Các nữ sinh thì khỏi nói, đen mặt, tức giận la hét, chửi Hoa Vũ tiện nhân, cố ý phẫn uất đến nổi Hoa Vũ cũng nghe được.

Đây chính là thói quen, hay đúng hơn là trò đùa ấu trĩ của Hàn Thiên, chỉ cần vậy thôi là đủ khiến cho Hoa Vũ bị dày vò cả ngày rồi. Dù sao hôn cậu ta cũng không mất mặt lắm.

Hoa Vũ không tuyệt mỹ được như Hàn Thiên. Nhưng cậu dễ thương như cục bông vậy, chỉ cao có m thôi, da trắng mịn, mặt ngây thơ, lúc nào cũng cười, hiền lành vô hại. Làm cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ. Nếu không có những màn hôn gây sóng gió của Hàn Thiên thì cậu đã có cuộc sống cấp vô cùng vui vẻ rồi.

Nhưng Hoa Vũ cam chịu, một mặt cậu cũng không có khả năng phản kháng, mặt khác, cậu rất muốn được thân cận với Hàn Thiên, dù bằng cách nào đi nữa.

Hàn Thiên xoay người đi vào lớp học, Hoa Vũ cũng chậm rãi chạy theo, cả hai chung lớp mà. Chính Hoa Vũ đã âm thầm nài nỉ Hiệu trưởng việc này, dù sao thế lực của nhà họ Hàn ai mà không sợ, giữ trong tay hơn chục công ty, trải dài hết các nước Châu âu, lại còn là ông chủ của thế giới ngầm, nghe đến danh người họ Hàn thì bất giác cảm thấy rùng mình. Đáng sợ nhất là cách giải quyết vấn đề của họ, chống thì chết chắc, chán thì hành hạ, vui thì bán đi, không có khái niệm xin tha hay đàm phán.

Uy hiếp hiệu trưởng thì hơi quá đáng, nhưng cậu muốn chung lớp với hắn cơ.

Hoa Vũ ngồi xuống kế bên Hàn Thiên, cái này thì cậu đi nài nỉ chủ nhiệm. Hàn Thiên cũng không đuổi đi, Hoa Vũ tự cho là hắn ngầm đồng ý. Thật ra Hàn Thiên không thích học, lên lớp cũng chỉ toàn ngủ, nên có Hoa Vũ biết điều im như thóc bên cạnh cũng không phải quá tệ. Hoa Vũ nhìn Hàn Thiên đang gục đầu ngủ, bỗng nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn.

Hoa Vũ là trẻ mồ côi, hôm đó cậu đang nghịch cát trong công viên, vui vẻ đắp cát thành một trụ cao, bỗng bị ai đó đến đạp ngã nó, Hoa Vũ tức giận ngước lên, đánh vào chân tên phá hoại, Hàn Thiên dòm xuống, thấy Hoa Vũ mắt đỏ hoe, mím môi như sắp khóc, Hàn Thiên thích thú xoa đầu Hoa Vũ, nâng mặt cậu lên xem kĩ, đúng là một đứa bé dễ thương, chắc sẽ chơi vui lắm đây. Hàn Thiên kéo Hoa Vũ đi về biệt thự, mặc cho Hoa Vũ dẫy dụa bất lực. Lão Hàn bà Hàn dòm bé con đang run rẩy, hỏi:

" A Thiên, con đem nó về đây làm gì?"

" Con muốn nó, con chán."

Tiểu Hàn Thiên khẽ dậm chân, nhíu mày nhìn mẹ mình như đang ủy khuất lắm. Bà Hàn không biết nói gì với thằng con trời đánh của mình, lại nhìn sang tiểu hài tử bên cạnh.

" Ba mẹ nó đâu, con tự ý đưa nó về đây là được sao?"

Tiểu Hàn thiên chớp chớp mắt, đẩy đẩy Hoa Vũ : " Ba mẹ đâu?"

Hoa Vũ run run đáp: " không có "

" Vậy cậu có chịu ở lại đây với tôi không?"

Khi đó, nhìn vào đôi mắt kiên định trong vắt của Hàn Thiên. Hoa Vũ như được cho một liều ấm áp, bị cuốn theo ánh mắt ấy, khẽ gật đầu.

"Có..."

Hoa Vũ ngoài run trong vui, có người muốn nuôi nhận cậu là hạnh phúc lắm rồi, còn đòi hỏi gì đây.

Lúc đó cả hai mới tuổi. Hoa Vũ không theo họ Hàn. Bà Hàn lại rất thích Hoa Vũ, ngoan ngoãn dễ bảo, nên coi cậu như con. Đứa trẻ đáng yêu như thế lại không ai muốn nhận, lại để con mình vô tình lụm được bảo bối. Cậu được nuôi dưỡng không kém gì Hàn Thiên, được có mẹ, được đi học, được vui chơi.

Cuộc sống Hoa Vũ luôn mong ước là do Hàn Thiên mang lại cho cậu. Vì vậy dù Hàn Thiên hết lần này đến lần khác trêu đùa, đánh đập cậu, cậu cũng không hận được. Lần nào Hàn Thiên học võ về, cũng lôi Hoa Vũ ra thực hành, hại cậu phải nhập viện mấy lần.

Càng lớn Hàn Thiên càng mạnh, đồng nghĩa với việc Hoa Vũ chịu khổ càng nhìu hơn. Nhưng cậu vẫn không hận, cậu cảm thấy chỉ cần Hàn Thiên vui, bản thân Cậu làm gì cũng được. Ít nhất là do Hoa Vũ cậu muốn vậy.

Hơn nữa, khi cha mẹ dần không quan tâm đến lạnh nhạt hẳn, bỏ bọn họ bay đi công tác liên tục. Hàn Thiên dường như sợ cậu bị tổn thương vì mất mẹ lần nữa, suốt khoảng thời gian dài nhường nhịn cậu, tối còn ôm gấu bông sang phòng cậu ngủ. Khi đó, hai đứa cũng chỉ mới tuổi.

" Nè!!! Hoa Vũ"

Tiếng hét của lớp trưởng khiến cậu giật mình, bừng tỉnh dậy.

" A, lớp trưởng, có chuyện gì sao??"

Hoa Vũ mất s để trở về hiện tại, ngơ ngác nhìn lớp trưởng.

" Có một nữ sinh kiếm cậu, có lẽ là học trưởng lớp trên, hẹn cậu lên sân thượng đấy, cậu mau đi đi."

" A, tớ có quen chị ấy sao? Để tớ đi coi sao. Cảm ơn lớp trưởng!"

Hoa Vũ nhìn bộ dạng không dám nhìn thẳng mình của lớp trưởng cũng mơ hồ đoán ra chuyện gì. Chán nản thở dài một tiếng đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Hoa Vũ chạy ra khỏi cửa lớp học, Lớp trưởng áy náy cúi đầu, tay siết chặt, khẽ thì thầm: xin lỗi, xin lỗi.

Hàn Thiên đang nằm ngủ kế bên cũng hé một bên mặt lên, tiếu ý khó giấu trong đáy mắt, nhếch mép cười. Có chuyện vui để xem rồi!

---------

Dê.

Truyện Chữ Hay