Sủng Tỳ Của Thiếu Gia

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đầu tiên là một đêm xuân lạnh.

một trận ho khan từ trong phòng truyền đến, nhẹ bước vào Tĩnh Vũ hiên, Mạc Tĩnh Viễn lông mày nhướng lên.

“Em lại dậy làm cái gì?" hắn đẩy cửa, xác định thấy Nhạc Nhạn đứng ở trước bàn, trên người cũng không nhiều y phục dày, để hắn sắc mặt càng thêm khó coi “không phải em muốn ở trên giường nghỉ ngơi thêm sao?”

Nàng chính là như thế không nghe lời hắn, rõ ràng khí trời còn rất lạnh, vậy mà mới sáng sớm đã đi lên nhà bếp lấy này cái gì bánh ngọt, quả nhiên bị nhiễm phong hàn rồi! Bị bệnh vẫn cố tình không chịu an phận, muốn nàng thật tốt đợi tại trên giường nghỉ ngơi dưỡng bệnh, nàng liền bất động thừa dịp không có mình liền xuống giường.

Mạc Tĩnh Viễn bước nhanh đi vào bên trong phòng, cẩn thận đem cửa đóng lại, một khuôn mặt âm hàn nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của đứa bé kia.

“Em miệng khô nên muốn đến rót ly trà.” Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có vẻ lạnh lẽo như Diêm Vương, Nhạc Nhạn giọng điều thầm than, thuận tiện nói một lý do, không muốn nói mình thực ra là nằm ở trên giường đến muốn mập ra, không nhịn được muốn xuống giường đi đâu đó, nếu trả lời như vậy, thiếu gia khẳng định là sẽ phát giận.

Bất quá là chịu lạnh, cũng không phải là bệnh năng rất đau đớn, hắn lại kiên trì nhất định bắt nàng phải hảo hảo nghỉ ngơi, giống như nàng được bệnh nặng hơn, đừng nói thường ngày công việc nhỏ cũng không để nàng làm, liền lên giường cũng không cho phép nàng xuống.

Như vậy có quá khoa trương không?

"Ta liền nói đại tổng quản điều người nào đó lại đây chăm sóc em, là em không chịu." hắn thô bạo ôm lấy hai má nàng, hối hận đem nàng trở về bên giường ấm áp.

“Em cũng không có gì đáng ngại, huống chi … em chỉ là một tiểu nha đầu….” Kiềm chế miệng mình không ho ra thanh âm khô khan, nàng hít thở một cái, liên miên bất tận như thế trả lời.

"Để ta này chủ tử hầu hạ em thì có tương đối phù hợp quy củ của nàng sao?" Mạc Tĩnh Viễn nhanh chóng đem đến một ly trà hướng trên tay nàng nhét vào, sắc mặt cực kì khó coi.

hắn sớm nghe đủ quy củ làm người của nàng rồi ! rõ ràng là trong cả phủ, thậm chí trong cả Cẩm Tú thành người nào cũng biết thân phận của nàng không chỉ đơn giản là một cái nha đầu, liền chính nàng cùng những người đó mãi không cùng địa vị, giống như một chút liền sẽ lâm vào địa ngục vạn kiếp bất phục, giống thái độ của nàng đối với hắn, chỉ cần không thừa nhận, quan hệ của hai người liền như chủ tớ….

Toàn bộ mọi người đều hiểu tâm tư của hắn, chỉ có nàng là không chịu đối mặt.

"Em sớm nói người như vậy là ngại chết em, nào có đạo¬ lý chủ tử chăm sóc người làm chứ?" cho dù biết hắn hội không vui, nàng vẫn không nhịn được “nhắc nhở”.

"Nếu như nem không muốn ta chăm sóc như vậy, phiền em liền tự mình thật tốt chú ý thân thể đi!" hắn không nhịn được cắt đứt lời nói của nàng, như thế đến vài năm, nàng liên miên bất tận nói khiến hắn cũng nghe đến phát ngán, trừ phi nàng ngày nào nghĩ ra cách nói mới, bằng không có cần thiết chăng?

"không phải miệng khô? Trà quang có thể giải khát sao?" không muốn cùng một bệnh nhân tranh luận về vấn đề thân phận nữa, hơn hết, hôm nay là cái ngày đặc biệt, nàng đã thân thể không thoải mái, hắn không muốn nữa để nàng ngay cả trong lòng cũng đều không thoải mái, vậy coi như xong đi!

¬¬

hắn lần này ý định nếu bị truyền đi ra ngoài, bên ngoài người ta nhất định không thể tin được, hắn Mạc đại thiểu gia cư nhiên sẽ vì một nữ nhân như vậy nhẫn nhịn, cố tình chỉ cần có thể nói chuyện với nàng, hắn chỉ có thể nhận tài. (?!)

Nhạc Nhạn không phải là không biết hắn đối với mình dụng tâm, nhưng là từ nhỏ trong lòng có nghiệp chướng khó quên, nàng chỉ có thể âm thầm thở dài, dễ dàng bản lĩnh bảo hắn lấy tách trà, cùng hắn quên đi đề tài phiền lòng này….

Nàng uống xong trà, Mạc Tĩnh Viễn cũng đã trút đi áo khoác, lên giường ôm nàng cả thân người đang lạnh băng.

hắn tuấn lông mày khẽ nhíu, ẩn nhẫn không phát ra nhiều âm thanh, chỉ là để má nàng dựa vào trong lòng mình, lấy thân thể ấm áp của mình sưởi ấm thân thể nàng.

"Còn không ngủ sao?" Nhạc Nhạn một bên nhìn coi hắn, có chút tội lỗi, hắn vài ngày nay giữa đêm luôn để ý nàng ho khan nhiều nên không thể ngủ yên giấc, vài ngày gần đây lại có vài món hàng ở chợ lớn, mỗi ngày cho nàng ra phủ đi, vài ngày nay, hắn lại trước mắt đều nhìn thấy bóng ma, làm ảnh hưởng một chút đến dung mạo của hắn… [Shyn: em lạnh quá, edit chương này lúc h đêm ==”]

“Mau ngủ đi, em không sao rồi!” Nàng bảo đảm.

"không vội." Mạc Tĩnh Viễn nhìn nàng trên khuôn mặt không giấu được quan tâm đối với mình, tâm tình tốt đi một chút, chỉ là nhìn bộ dạng của nàng thì có vẻ như nàng đã quên hôm nay là ngày gì trong đời rồi….

"Quên hôm nay là ngày gì à?" hắn thong thả đem má tựa vào trên vai của nàng, bàn tay hình như không lịch sự muốn đem bàn tay nhỏ bé của nàng chơi đùa ác liệt.

“Hôm nay?” Nhạc Nhạn không hiểu hắn là đang muốn nhắc đến cái gì, mới nghĩ quay đầu lại hỏi cho rõ ràng, lòng bàn tay đã bị một vật gì đấy ấm ấm lấp đầy.

Cái cảm xúc tròn nhẵn quét sạch xúc giác nàng, để nàng trong một lúc nhớ xem hôm nay là ngày gì.

Nàng mở hai bàn tay ra, quả nhiên là một quả trứng hồng.

“Ngốc, hôm nay là sinh nhật em đấy!” Hơi thở thổi lất phất bên tai nàng, hắn sủng nịch nhỏ tiếng nói “Em thật là…. Tiểu hồ ly~ Ngay cả sinh nhật mình cũng quên!”

“Em…..” Vừa nháy mắt một cái liền có ngày một làn nước phủ quanh mắt nàng, nhìn hắn cầm quả trứng hồng, vội vàng bóc đi vỏ trứng, sau đó đưa lại cho nàng.

“Nhanh ăn đi!” hắn nhẹ ôm eo nàng, để lưng nàng dính vào ngực mình, ngồi ở trên chân mình, đem cả người dính lại có thể nói không có một lỗ hổng, không để nàng rời khỏi mình quá xa.

“Ân!” Nàng âm thanh nhẹ nhàng trả lời, nhắm mắt lại không để cho nước mắt phá hoại khoảnh khắc này, môi mỉm cười, đem trứng hồng từng ngụm từng ngụm đưa vào miệng, chi tiết thưởng thức.

Đây là lần sinh nhật thứ bảy kể từ khi nàng rời nhà, cũng là hắn bồi mình qua cái sinh nhật thứ bảy, mỗi một năm, hắn cũng không quên, từ cái ngày hắn phát hiện mình ở trong bụi rậm, liền không hề vắng mặt.

Trong ký ức, chuyện này giống như chỉ mới là ngày hôm qua, chớp mắt một cái, liền đã qua bảy năm……….

Bảy năm sao? Vậy coi như thời hạn đã gần đến, chỉ một năm nữa thôi, rồi nàng sẽ được về nhà……..

Nàng lúc đó là kí khế ước bán thân trong tám năm, đến giờ cũng hơn bảy năm, đợi đến ngày này năm sau nàng rời khỏi phủ, hắn…… chắc sẽ không vì nàng mà chuẩn bị trứng hồng như vậy nữa……..

“Năm nay em có tâm nguyện gì vậy?” Như bình thường, hắn đợi nàng ăn xong liền hỏi.

Nhạc Nhạn nghiêng đầu về phía hắn, không ngờ đầu hắn lại để ở đó, rõ ràng trứng hồng sớm đã rơi xuống bụng, nàng vẫn không mở được miệng.

Nàng có tâm nguyện gì?

Hàng năm ở trong ngày này, hắn luôn hỏi nàng như vậy, nhưng, nàng cái gì cũng không dám muốn.

Nàng không có tư cách muốn, cũng không biết muốn thế nào, thậm chí tâm nguyện lớn nhất của nàng, chính là người bình thường muốn không nổi.

“không có!” Trầm mặc hồi lâu, nàng xác định trả lời “Bây giờ thế này đã rất tốt nha!”

Nàng tự nhắc nhở, là không nên trông chờ những thứ không thuộc về bản thân~

“Phải không?” Mặc dù không ngoài dự đoán nàng sẽ trả lời như vậy, nhưng chính tai nghe thấy, Mạc Tĩnh Viễn lại thấy bực.

“Ta nói em nha, từ nhỏ đến giờ cũng không có thấy em vì mình mà yêu cầu thứ gì cả, đừng nói đến cùng người khác tranh giành vật khác!” hắn đem nàng xoay nửa vòng, cuối cùng lại đặt trên đùi mình, chi tiết xem xét trên mặt nàng là có phản ứng gì, “Chẳng lẽ em thật cái gì cũng không muốn?”

Cuối cùng, câu nói kia lại khiến tim Nhạc Nhạn đập mạnh, không nhịn được rủ ánh mắt xuống né tránh.

Nếu như nàng đủ thành thực, nàng liền sẽ hiểu, mình không phải là không muốn, mà là không dám, có lẽ chính nàng là người quá thành thực rồi, thấy phải hiểu quá mức rõ ràng, mới chớm một chút là sẽ hết ngay hi vọng….

"Em. . . . . . Bây giờ như vậy rất tốt, rất tâm mãn ý túc (mãn nguyện) rồi, cái gì cũng không thiếu, em cũng vậy không nghĩ đến những việc quá xa." Biết hắn đang chờ mình trả lời, nàng khó khăn lên tiếng, không hiểu thái độ của hắn, vì sao năm nay qua năm khác vẫn không buông thả nàng?

"Phải không?" Mạc Tĩnh Viễn căn bản không tin, nàng thế nào có thể nghĩ đến việc không xa? Nàng rõ ràng từ ngày bắt đầu tiến phủ, vẫn ở đây đếm lấy từng ngày? Nàng nghĩ đến nhưng xa rồi, vừa nghĩ thầm nghĩ lấy chuyện tám năm sau, chỉ là tám năm sau,

nàng không được ở cùng hắn…..

Còn dư lại thời gian không tới một năm, nàng cho là nàng thật có thể rời khỏi Mạc phủ sao? Này khế ước bán thân tám năm đã hết thời hạn, cho dù nàng không muốn, hắn cũng quyết lưu nàng ở lại.

“Tính từng ngày, hình như khế ước bán thân của em cũng gần hết thời gian rồi…” không muốn để nàng trốn tránh, cứ cho là hắn không biết tính toàn của nàng, Mạc Tĩnh Viễn rõ ràng làm rõ “Tính đến lúc này em cũng được tuổi, không hảo hảo tính toán thì quả là không được, đến lúc đó hết thời hạn rồi, em dự tính sẽ làm gì?”

Nhạc Nhạn tâm cả kinh, không nghĩ đến hắn cư nhiên sẽ nhớ mãi, còn chủ động hỏi đến….

"Này không phiền thiếu gia quan tâm, em rời nhà nhiều năm, muốn nhất dĩ nhiên là được về nhà, đợi đến lúc mãn hạn, em sẽ về làm việc cho bạn mẫu thân.”

Nếu không nàng còn có thể đi những đâu? Này hơn bảy năm đến, thiếu gia nói là thiếu không được nàng hầu hạ, không chịu đồng ý cho nàng đi, quản trách với đường xá xa xôi, nàng mỗi lần về nhà đều là vội vội vàng vàng đợi không được bao lâu, thật may là mỗi tháng đệ đệ có viết thơ nàng biết trong nhà mọi chuyện lớn nhỏ, để nàng yên tâm.”

Nàng đáp không chút do dự, nắm chắc hình dạng Mạc Tĩnh Viễn sẽ rất giận dữ.

hắn biết nàng nhớ nhà, hắn biết nàng nghĩ theo mẹ nàng cùng đệ đệ, nhưng là nàng có cần phải gấp như thế sao? Chăng lẽ nàng cùng hắn bảy năm đến quen biết không làm nàng khó từ bỏ? Từ nàng vừa mới trả lời trong, hắn không cảm thấy đối nàng có một chút gì quyến luyến. [Shyn: lại dóng lồi…… [-( ]

“Phải không?” hắn cởi váy nàng, lộ ra làn da nàng trắng như tuyệt, cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm khối ngọc bội nàng đeo trước ngực, lúc này mới thả lỏng hơn được chút xíu.

hắn đã sớm đem nàng đặt ở dưới, nàng cũng đón nhận, ngọc bội này cũng chính là ngoài ý muốn, tương lai nếu nàng nghĩ lại, kết quả cũng không biết được…

Nghĩ đến đây, buồn bực trong lòng hắn cũng tốt hơn một chút, không hề truy vấn chuyện tương lại của nàng nữa, chính là chăm chú nhìn cảnh đẹp trước mắt…..

nói lại, nàng cũng chính là người của mình rồi, cho dù nàng không thừa nhận, lòng của nàng sớm đã giao cho hắn, lần này, nàng chính là trốn không được….

“Thiếu gia…..” Nhạc Nhạn cười, hai má ửng đỏ, thắc mắc không hiểu sao thú tính của thiếu gia lại bộc phát.

“Mệt?” Mặc dù nãy giờ có chút khó chịu, nhưng hắn nhắc nhở nàng chính là vẫn còn bệnh, xác thật là phải hảo hảo nghỉ ngơi.

Nhạc Nhạn hai má ửng hồng, không biết trả lời thế nào….

Nàng nằm trên giường nghỉ ngơi cũng được vài ngày, như thế nào có thể ngủ chứ? Nhưng nếu nàng nói không ngủ, thì chẳng khác nào cổ vũ hắn tiếp tục?

"Nhìn dáng vẻ em giống như không phải ngủ." hắn cười đắc ý, động tác nhẹ nhàng kéo xuống xiêm y của nàng, để nàng thân thể tiêm nhu bày ra ở trước mắt mình, vết thương phía sau lưng hiển hiện rõ ràng trước mặt hắn, ánh mặt ẩn sâu, lành lạnh vài phần.

Đó là nàng năm ấy mười tuổi để lại, miệng vết thương quá sâu, cho dù sau này hắn tận tâm tận ý chăm sóc nhưng vẫn để lại sẹo, nhắc nhở lấy hắn, lúc tấm bé nàng chịu khổ như thế nào.

Từ đó trở đi, hắn liền âm thầm thề, cả đời này, hắn muốn tận tâm toàn lực bảo vệ nàng, thương nàng, không để nàng gặp chuyện này lần nào nữa.

hắn ôn nhu hôn lên má nàng, lên vai có chỗ vết thương, cảm giác được nàng một trận rung động….

Nàng quay đầu, vừa lúc chạm vào môi ấm áp của hắn.

"không sao rồi. . . . . ." Giọng nói hắn bình thường, không có dịu dàng an ủi, tựa như nhiều năm trước nàng thoi thóp một hơi nằm ở trên giường, thanh âm thường thường nghe thấy.

Khi nàng còn ngớ ngẩn, thời điểm phát sốt cao, cũng là cái thanh âm này làm bạn với nàng qua những đêm tối, mãi cho đến nàng tỉnh lại đây, thấy rõ ràng thanh âm kia chính là của thiếu gia kiều quý nhưng rất nóng nảy, nàng còn cho là mình còn đang trong mơ.

Sao lại là hắn?

hắn cố tình?

Hơn nữa không phải việc này, nhớ năm đó đến giờ hắn sủng nàng, thương nàng, đã sớm ra khỏi phạm vi của “chăm sóc” rồi.

hắn đối với nàng rất tốt, cực kì tốt, nhưng cũng vậy mới khiến nàng khó thể thoát ra.

hắn đối nàng tốt như vậy, nàng sẽ không nỡ rời khỏi..

Luồng khí nóng từ sau áp sát lên nàng, bẻ gãy nàng suy tư, nàng phục hồi ý thức mới nghĩ khước từ, lại đột nhiên phát hiện mình sẽ không đến một năm liền phải rời khỏi, đến lúc đó nếu cùng hắn gặp mắt liền khó rồi.

Tâm nhanh chóng, nàng quyết tâm vào sinh nhật của mình phóng túng một lần, chủ động quay ra sau ôm lấy vai hắn, hướng môi hắn hôn đến..

Nàng chủ động làm hắn kinh hỉ, bình thường luôn muốn hắn thể hiện cả người mưu mẹo dụ dỗ, nàng mới sẽ để ý loạn tình mê mà hiển lộ chân chính tình ý, tối nay là có cái gì không đúng a, là tiểu Nhạn nhi cố chấp này thay đổi?

hắn nhẹ nhàng cười nhẹ, lưỡi trơn trượt nhanh chóng trượt vào miệng phấn nộn của nàng, không muốn bỏ qua một khắc quý báu, nàng không tự chủ được phát ra tiếng than nhẹ, càng giống như tiếng trống cổ vũ hắn, hai người hôn bắt đầu trở nên hung hãn, ướt ướt mà trực tiếp, dễ dàng dấy lên dục vọng nguyên thủy nhất của con người.

hắn liền thật sâu hôn nàng, miên man mút lấy địa phương ngọt ngào trong miệng nàng, nàng thở ra kinh hoảng muốn lùi lại, hắn lại nhanh chóng đuổi theo, một chút cơ hội cũng không cho nàng. Hai tay ôm lấy khuôn mặt nàng không cho nàng lui lại, bá đạo yêu cầu nàng hoàn toàn tiếp nhận.

Đầu lưỡi của hắn trêu chọc lấy nàng, muốn nàng và mình giống nhau điên cuồng, giống nhau thâm nhập, cũng không có tâm tư khác để suy nghĩ cự tuyệt hoặc trốn tránh.

hắn…. không cho phép nàng rút vào bên trong vỏ bọc nữa.

Nhạc Nhạn toàn thân phát nhiệt, trước khí thế mãnh liệt của hắn liền đầu hàng, hắn cuồng dã kích tình hôn đem ý chí của nàng toàn bộ biến mất, cũng nữa không cách nào giữ vững lí trí.

Mạc Tĩnh Viễn vuốt nhẹ hai má phấn nộn của nàng, mê lý nhìn lấy gương mặt nàng hồng hồng xinh đẹp, linh hoạt bắt đầu thoát đi quần áo giữa hai người bọn họ, hướng phía xa ném đi, chỉ có cuồng nhiệt mơn trớn thì không bao giờ cũng không đủ thỏa mãn hắn, hắn khát vọng là có tất cả của nàng, hắn muốn nàng hoàn toàn thuần phục hắn.

Nhạc Nhạn cảm giác mình dần dần trở nên trần truồng, cả người tráng kiện quen thuộc áp sát chặt ở phía sau nàng, làn da cùng thân nhiệt nhanh chóng chạy đi trên người lạnh lẽo của nàng, để nàng thoải mái phát ra âm thanh than thở.

Mạc Tĩnh Viễn mỉm cười nhìn lấy nàng phản ứng, thân thủ khéo léo liếm hôn lấy vành tai nàng, bàn tay ven theo đường cong bắp đùi bóng loáng của nàng đi lên, dò hướng hoa huyt ẩm ướt giữa hai chân nàng đến.

Mặc dù hai người sớm đã có quá nhiều lần thân mật, nhưng hắn động tác vẫn là để Nhạc Nhạn hai má thẹn thùng ửng hồng, nàng có thể cảm thấy đầu ngón tay của hắn đang thăm dò lấy địa phương tư mật nhất của nàng, lo lắng vặn vẹo cả người, nhưng thế nào cũng không thoát khỏi, liền bị hắn đốt lên một ngọn lửa.

Lần nữa để lưng nàng tựa trước ngực mình, tư thế như vậy khiến hắn có thể dễ dàng trêu đùa, thưởng thức dáng người dụ nhân mị hoặc, xem nàng thân thể cứng rắn, hắn tà tứ lấy ngón tay trỏ tiến đến hoa huyt, nhẹ nhàng lôi kéo.

“A……..” Nàng nửa là đau đớn, nửa là khoái hoạt nâng vai lên, bật ra tiếng ngâm.

“Đau sao?” Mạc Tĩnh Viễn thuận theo động tác của nàng trước, lồng ngực vẫn như cũ dán chặt lưng nàng, giọng nói trầm thấp khêu gợi trượt lên trượt xuống bên tai nàng, tạo thành loại không khí mờ ám đọng lại giữa hai người.

Nhạc Nhạn cũng không phải là gật đầu, lắc đầu cũng không đúng, kiều nhan trắng như tuyết lập tức nở to thông hồng, lời nói cũng nói không nên lời, thời điểm hắn mỗi lần như vậy đụng nàng, thân thể của nàng luôn không tự chủ được phát nhiệt, run nhẹ.

hắn nhẹ nhàng cười, tay giấu ở giữa hai chân nàng cũng không nhàn rỗi, làm cho hoa huyt một mảnh ẩm ướt.

"A. . . . . ." trên dưới gấp hai lần kích thích, để Nhạc Nhạn thân thể xụi lơ, tiếng rên rỉ mềm mại đáng yêu chảy ra…

“Nàng… thật mềm…. sờ thật tốt.” nhẹ gặm lấy vành tai của nàng, hắn thật thấp khen, hắn đang nhìn thấy thân thể của nàng bởi vì động tình mà khẽ run rẩy, ánh mắt sương mù, hắn cơ hồ nghĩ muốn lập tức xuyên qua sự mềm mại của nàng.

"không cần nói." Nàng lắc nhẹ đầu, tay nhỏ bé che giấu mặt đầy ý xấu hổ, mà cái kia giống như dẫn ngọn lửa, bàn tay chặt chẽ xoa bóp hai bầu ngực nàng, để nàng không tự chủ được ưỡn ngực khinh ngâm, khiến động tác hắn càng thêm càn rỡ.

"Vẫn như thế xấu hổ." hắn cười nhẹ , một đôi bàn tay lại không tha cho nàng, tiếp theo chế ra những động tác mới trên người nàng, tạo cho nàng khoái cảm tê dại hư mềm khó tả.

hắn đem nàng áp đảo ở trên giường, môi lưỡi lửa nónglần nữa cùng nàng dây dưa một hơi, ngón tay dài đi về bên ngoài hoa huyt của nàng vuốt ve, đem hoa huyt làm ướt đẫm một mảnh.

"A. . . . . ." Nàng khó chịu cuộn ngón chân mình, ưỡn người, cảm thấy cảm giác thoải mái ở ngoài nhưng lại cảm thấy vô cùng hư không, một cỗ muốn dục vọng của hắn ở giữa hai chân nàng tích lũy, không ngừng hành hạ lấy nàng.

Nàng nhẹ nhàng vặn vẹo eo nhỏ, không tự giác ưỡn thân áp sát tới hướng hắn, tựa như bản năng đứa trẻ truy tìm khoái cảm trực tiếp vậy.

Nàng nhiệt tình phản ứng càng thêm kích thích dục vọng của Mạc Tĩnh Viễn, hắn khẽ nâng cao mông đẹp tròn non của nàng, chỗ háng ngỏng giơ phái nam rất cứng chống đỡ miệng hoa huyt ngập tràn xuân triều, lại nhẫn tâm chỉ ở đó mè nheo mà không tiến vào, cố ý để nàng khó chịu.

Nhạc Nhạn quả nhiên nhăn nhó lông mày, vài lần hắn "Qua cửa mà không vào" khiến nàng cảm thấy đầy đầy áp chế, trong lòng biết hắn là cố ý, nàng chỉ có thể cắn nhẹ phía sau, hướng ánh mắt về hắn vô thanh thỉnh cầu. (ý là nói bằng mắt ý :”>)

"Muốn?" hắn giương môi cười một tiếng, nhìn nàng hai má triều hồng, tương đương đang kiên trì chờ đợi câu trả lời, hắn chính là thích nhìn bộ dạng này của nàng..

Nhìn hắn thực hiện được hình dạng vui thích, Nhạc Nhạn rõ ràng nhắm lại ánh mắt, đến mắt cũng không thấy vì tịnh.

"Tức giận à? Tính tình này của nàng thật là hỏng bét !" Ai! hắn cũng không có thể oán trách, dù sao cũng là do mình sủng nàng, nàng mới có thể can đảm như thế.

"Mở mắt ra." Dục vọng chỗ kín như cũ ở hoa huyt nhạy cảm trước quét động đậy, cảm xúc ươn ướt âm ẩm thiếu chút nữa làm hắn không kềm được hành động, thân thể của hắn điên cuồng hét lên suy nghĩ muốn hung hăng chiếm hữu nàng, nhưng là lý trí của hắn lại yêu cầu hắn không thể buông thả.

Nhạc Nhạn ngậm lấy môi, lắc lắc đầu, cự tuyệt mở ra, nàng mới không muốn xem hắn giễu cợt dáng vẻ của mình, cũng không thể tưởng nàng sẽ như vậy, còn không phải là bị hắn làm hại?

Nhạc Nhạn hai má càng hồng hơn, mà nam nhân này vẫn kiên trì ác liệt đưa tay đến chỗ hai người giao hợp, càn rỡ chuẩn xác tiếp xúc yếu điểm nàng mẫn cảm nhất, trêu chọc lấy này dần dần hoa hạch đầy máu nổi lên, một ngón tay thăm dò vào thì quấy phá lấy xuân triều trong hoa huyt, nhưng lại nhanh chóng rút lui ra khỏi, để nàng không nhịn được phát ra thanh âm rên rỉ nghe cũng đành phải thẹn thùng, mắc cỡ.

"Như vậy mới ngoan." hắn hài lòng cười, yêu thương hôn hai má hồng như lửa của nàng.

"Người. . . . . ." Nhạc Nhạn là mở bừng mắt, nhẹ nhàng lên án nhìn lấy hắn cười đến giống như nghịch miêu, hoàn toàn không phải công tử thường ngày cao quý khó gần.

"Ta thế nào?" hắn một khuôn mặt không hiểu, tay dài ở dưới người nàng không ngừng làm loạn, "Thế nào, là như vậy không thoải mái sao? Em bất mãn ở đâu có thể nói nha!”

“A….” Khi hắn trêu chọc, toàn bộ kháng nghị của nàng đều trở thành rên rỉ.

Nàng thẹn thùng tức giận che miệng lại, muốn ngăn cản thanh âm cực kì ám muội này thoát ra.

"không được." Nam nhân tới cực bá đạo ra sức ngăn trở động tác của nàng, liền lấy một tay đem hai tay của nàng cố định, không để nàng lần nữa che giấu thanh âm hợp tai này.

"Nàng…. thế nào vẫn như thế không nghe lời? Biết rõ tính tình ta, còn luôn muốn cùng ta chống đối." Mạc Tĩnh Viễn không đường chọn lựa thở dài, đối với nàng quen tính bất tuân, hắn luôn dùng thủ đoạn kịch liệt hơn “dạy bảo” nàng.

Mà “kịch liệt" thủ đoạn này, để nàng cũng không cách nào kháng cự, thần phục xụi lơ trên giường, trằn trọc kêu lên “A……”

Khi hắn không ngừng trêu chọc , Nhạc Nhạn chỉ cảm thấy giữa hai chân đã sớm ướt thành một mảnh, cả người cùng bị rút sạch năng lượng đều giống như nhau, trận trận hoan du ở bụng dưới nàng không ngừng tích lũy, một luồng sóng hướng nàng cuốn đến, nàng chỉ có thể lắc lắc đầu đẹp, run rẩy cầu xin tha thứ.

"Em. . . . . . không được. . . . . ." Nàng ngữ điệu bể tan tành, thật tại là không chịu nổi.

Thành công lần nữa chiến thắng, Mạc Tĩnh Viễn hít một hơi, rời khỏi hai tay của nàng, mặc cho tay nhỏ bé của nàng leo lên vai mình, vội vàng rút ngắn khoảng cách hai người.

Lần này hắn rất phối hợp nâng lên mông của nàng, để hoa huyt mềm mại nàng thẳng đến lấy dục vọng của mình, ngỏng giơ rất cứng thong thả mở ra nàng hoa môi non mềm, từng tấc một tiến vào ngọt ngào huyệt đạo bên trong.

Nhưng hắn quan tâm nàng cũng không cảm kích, tốc độ thong thả này cơ hồ là ở hành hạ nàng, nàng buồn bực hừ một tiếng, hai tay được hắn buông tha, bắp đùi trắng noãn tự động quấn quanh hông hắn.

"Trẻ con nóng lòng." Nhưng mà rất hợp tâm ý của hắn, hắn không hề nhẫn nại nữa tự thân dục vọng, cúi người mơn trớn ở cái miệng nhỏ nhắn của nàng, cứng eo một cái, lửa nóng thật chắc xông vào bên trong huyệt đạo của nàng.

"A. . . . . ." Nàng bật ra khinh hô, thân thể yêu kiều được lấp đầy cẩn thận, thư hoãn thân thể bên trong của nàng cực kì nóng bức cùng khẩn cầu.

"Thiên!" Mạc Tĩnh Viễn cũng không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, cảm thụ lấy bị dũng đạo tơ nhung chặt chẽ bao lấy, cảm giác sảng khoái, "Nàng luôn như thế để ta điên cuồng.”

hắn chôn sâu ở trong thân thể nàng, lửa nóng không mau đi vào nhịp nhàng, ngược lại không ngừng họa vòng mè nheo, quấy phá lấy trơn ướt vách tường bên trong huyệt đạo, hắn … cũng luôn biết làm thế nào để nàng điên cuồng.

Nhạc Nhạn cũng không khiến hắn thất vọng, tế nộn hoa huyt chặt chẽ mút lấy hắn thật chặt, trên khuôn mặt, ngực giai nhân xuất hiện một mảnh hồng triều..

"Nàng… ép chặt ta thật thoải mái." Mạc Tĩnh Viễn tuấn nhan xinh đẹp bởi vì lửa nóng dục vọng mà có không bằng thường ngày căng cùng độn hồng, một đôi mắt mê mải nhìn nàng.

"không cần nói. . . . . ." Đem đầu ôm chặt vai hắn, hắn dùng ngữ khí dâm tà làm Nhạc Nhạn e lệ không dứt.

"Ta mạn phép muốn." Mạc đại thiếu gia tùy hứng toàn bộ hiển lộ, liền thế cắn nhẹ vành tai của nàng, cảm giác hoa huyt của nàng càng lúc càng ướt, càng lúc càng nóng, để hắn không bao giờ thỏa mãn với bây giờ tình thế, bàn tay chế trụ eo của nàng, cứng eo trước sau đu đưa, một lần lại một lần tiến vào mật huyệt.

“A…………”

Nghe thấy nàng kiều suyễn một tiếng đến qua một tiếng, Mạc Tĩnh Viễn chỉ cảm thấy mình sẽ phải phát cuồng rồi, hắn mỗi một lần đi vào, cũng có thể cảm thấy nàng hoa kính truyền đến từng trận co chặt, dầy đặc bao chặt hắn.

"A. . . . . ." Nàng không ngừng rền rỉ lấy, cảm giác thân thể càng lúc càng như lửa nóng, hoa huyt bị hắn xuyên suốt càng lúc càng ướt, bụng dưới ngưng tụ áp lực sắp phải vỡ ra.

"Kêu đi! Ta rất vui vẻ nghe." Cảm thụ nàng hoa kính nhỏ hẹp chặt chẽ tiến đến mình, đã đạt tới cao triều, khe hạch không ngừng co rút, hắn càng thêm gắng sức thẳng lưng xung tiến.

Nàng hô hấp dồn dập, mặc cho một luồng sóng cao triều chấn động đem nàng nhấn chìm, ưỡn người không ngừng run rẩy, cuối cùng, nàng ném đi tất cả dè dặt, không hề cất giữ phóng thích tình cảm của mình, nhiệt tình hưởng ứng hắn.

To lớn rất cứng ở trong thân thể nàng điên cuồng xuyên thấu, nàng dần dần mất khí lực, đành tùy hắn bày biện.

Thuận theo hắn mơn trớn, hắn nhịp nhàng, nàng một lần lại một lần được tôn sùng đại cấp tình dục, giọng nói mời gọi nàng không ngừng đến.

"Em. . . . . . A a. . . . . ." Lại một lần cao triều tiến đến, nàng bất lực rền rỉ, chặt chẽ nắm tay, không ngừng run rẩy, mái tóc đen lắc lư, chỉ biết cầu xin tha thứ.

“không cần…..” Nàng, không được nữa rồi.

"Chờ một chút." hắn thanh âm thô ách, cũng không có so nàng tốt quá nhiều ít, hắn yêu thương nhìn lấy nàng sụp đổ khinh khóc hình dạng , đem nàng kéo đến trong lòng mình, chặt chẽ ôm lấy.

một trận cuồng liệt kéo ra đưa vào, hắn đem rất cứng chôn thật sâu vào nàng hoa huyt nhỏ hẹp không ngừng nhúc nhích, tha hồ phóng thích bản thân.

Nhạc Nhạn chặt chẽ ôm lấy hắn, tại chính mình sinh nhật trời ơi này, nho nhỏ phóng túng một phen. [Ôi, nho nhỏ :))]

Hàng năm một ngày này, thiếu gia luôn hỏi nàng muốn cái gì, nhưng nàng cái gì cũng không dám muốn..

Bởi vì nàng muốn nhất, chính là một có thể như vậy bên cạnh bồi hắn, trọn đời….

"Ôm chặt vậy, là muốn làm tiếp lần thứ hai sao?" Cảm nhận lòng nàng bất ổn, Mạc Tĩnh Viễn nhẹ xoa mái tóc dài của nàng, lơ đễnh hỏi.

Nhạc Nhạn không trả lời, chỉ là đem mình chôn ở trong lòng hắn, không hề buông lỏng tay.

không còn cơ hội rồi, sinh nhật năm sau, nàng … sẽ không có chỗ.

"Nàng nha! thật là đồ ngu ngốc." Giống như là hiểu suy nghĩ trong lòng nàng, Mạc Tĩnh Viễn lại khí thương tình nhẹ nhàng mắng, cũng không nói thẳng ra là điểm tâm tư, chỉ là thuận theo ý chặt chẽ ôm ấp nàng, cho đến nàng ngủ thật say, mới cúi đầu nhìn về phía khuôn mặt yêu thương của nàng, còn hắn, thật tĩnh táo, bình tĩnh….

“Ta….. như thế nào lại để nàng đi!” Nhà của nàng… là ở đây.

Tuyên cáo xong, hắn nhếch môi, ôm người hắn coi trọng nhất trong lòng, cùng giường, chung gối, và ngủ………

~Hết chương ~

Truyện Chữ Hay