Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

chương 207: chương 204

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" Con nói nương làm đồ ăn nhiều chút đưa đi Càn Thanh Cung sao? Thái thượng hoàng có ngự thiện phòng, ngự trù tay nghề tốt như vậy, nương làm không phải là tăng thêm trò cười à?" Nghe xong Tiểu Bảo nói, Ngọc Nương co quắp cả người.

"Hoàng gia gia từ lúc bị bệnh, khẩu vị không được tốt, ngự thiện xác thực là mỹ vị, nhi tử thấy hoàng gia gia thế.

Nhi tử cũng lo lắng cho hoàng gia gia, nên muốn nương mỗi lần đưa canh đến hoàng gia gia uống rất ngon, có thể là tay nghề của nương hợp khẩu vị hoàng gia gia, cho nên mới..." (Soái- Đào Quân Trang- //)

Tiểu Bảo không thể nói cho Ngọc Nương là Lý Đức Toàn đi tìm nó rất hàm súc biểu đạt ý thái thượng hoàng.

Tuy là còn nhỏ nhưng có thể ngầm hiểu để sau này thử chỉ điểm nương một hai.

Ngọc Nương vui mừng sờ đầu Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo là đứa bé hiếu thuận, nếu Tiểu Bảo muốn nương thử thì nương liền đi thử một chút, thái thượng hoàng không thích cũng không sao, chờ bữa tối chúng ta tự ăn."

Lúc này nàng mới nhớ một lát Tiểu Bảo phải đến thượng thư phòng , liền hỏi: " Tiểu Bảo buổi chiều không có lớp à?" (Soái- Đào Quân Trang- //)

"Sư phụ nghỉ ngơi một chút, nhi tử liền vụng trộm chạy về giờ nhi tử liền đi ."

Chờ Tiểu Bảo đi rồi, Ngọc Nương lắc đầu cảm thán tiểu hài tử thật là nghĩ gì làm đó, bất quá nó hoàn toàn chứng minh Tiểu Bảo cũng có vài phân trẻ con.

Tiểu Bảo ngày càng lớn Ngọc Nương dần dần có cảm giác nhi tử không giống trước kia đáng yêu, nhưng ngẫm lại, lớn lên rồi kiến thức nhiều hơn, học này nọ nhiều càng lúc càng giống người lớn .

Nàng không nghĩ nhiều, dù sao cũng không có việc gì, liền đến phòng bếp nhỏ.

Dưỡng Tâm Điện cũng có phòng bếp nhỏ , để Tấn An đế ăn khuya nho nhỏ.

Về sau Ngọc Nương dời vào trong cung, phòng bếp nhỏ thay đổi giống ở Vinh hi viện.

Trước kia ở Tấn Vương phủ Tiết bà tử ở phòng bếp cũng tiến cung giờ thành ma ma phụ trách quản lý bếp Dưỡng Tâm Điện.

Tiết bà tử tay nghề tốt, hầu hạ Ngọc Nương thời gian cũng lâu, khẩu vị mọi người cũng rõ.

Vừa nghe Ngọc Nương nói muốn làm thức ăn cho thái thượng hoàng thần kinh như run lên giúpNgọc Nương ra chủ ý.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Thái thượng hoàng ăn tự nhiên phải tinh xảo cho nên Tiết bà tử nói mấy món ăn thô lậu sao có thể đem ra ngoài gặp người cho dù là xếp tiệc cũng sẽ khó coi.

Ban đầu Ngọc Nương cũng cảm thấy không sai, hai người thương nghị cả buổi nhưng Ngọc Nương lúc nào cũng cảm thấy thiếu chút gì đó.

Cuối cùng trái lo phải nghĩ nàng từ chối Tiết bà tử đề nghị, trở về đổi xiêm y mới lại tới phòng bếp nhỏ.

Ngọc Thiền giúp nàng mặc tạp dề, Ngọc Nương cân nhắc một chút định nấu cháo bí đỏ cùng bánh bột ngô làm món chính, lại làm thêm chút thức ăn.

Nàng quyết định không cần làm những món chính kia , thái thượng hoàng ăn rất nhiều món ăn quý và lạ, đồ tốt nào chưa thấy qua.

Nếu khẩu vị không tốt thì rõ ràng không thích, vẫn phải đi đường vòng lối tắt thôi.

Từ miệng Tiểu Bảo nàng biết thái thượng hoàng gần đây ăn ít, Ngọc Nương thấy chỉ ăn cơm mới có thể có thân thể khoẻ mạnh.

Cháo bí đỏ là món Tiểu Bảo cùng nhị bảo thích nhất cách làm đơn giản, bên trong cũng không cần nhiều nguyên liệu, giữ được nguyên vị.

Hiện thời trời giá rét nhưng trong cung trồng cây trong nhà ấm để có thể ăn quanh năm nhưng đến cùng cũng không phải mùa nên lúc nào ăn cũng thiếu chút gì đó tư vị.

Bất quá các loại dưa cũng không ít, nhất là bí đỏ, hương vị ngọt ngào dùng để nấu cháo không còn gì tốt hơn, dù Tấn An đế không thích ăn ngọt cũng có thể tiêu thụ hết hai chén.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Ngọc Nương đem hạt kê vàng rửa sạch châm nước vào nồi, đun sôi sử dụng lửa nhỏ chậm rãi nấu, sau cho bí đỏ vào, nếu không bí đỏ bị nấu rục.

Sau đó làm bánh nướng áp chảo, nàng linh cơ cho người đem bí đỏ cắt miếng chưng, đợi lát nữa có thể in dấu bí đỏ lên bánh cho hương vị ngọt ngào ngon miệng.

Lại để cho người ta đi bưng một chén sữa dê đến , có người quen uống, có người không quen miệng, Ngọc Nương rất thích uống.

Sữa dê còn có một tác dụng, đó chính là dùng tắm, rửa mặt, chăm sóc da vô cùng tốt.

Nàng cho người ta đem sữa dê nấu với ít hạnh nhân cho bớt tanh, đồng thời sai người đem nguyên liệu rửa sạch thái sạch.

Món ăn nàng dự định làm gà hầm nấm, đây là món dân chúng Tấn Châu hoan nghênh nhất, với rau xanh xào là được hai món.

Nàng dự định bữa tối cùng Tấn An đế với hai đứa bé ăn nếu đã làm không bằng làm nhiều cũng đỡ phí tay.

Kỳ thật bột ngô không lên men cũng có thể làm bánh nướng áp chảo ăn, nhưng không lên men thì thiếu mềm mại.

Bởi vì thời tiết lạnh, Ngọc Nương cố ý dùng vải trắng đem mì vắt hết, rồi cho người lấy nồi nước ấm, chưng trong chốc lát là có thể làm được.

Người phòng bếp bị nàng chỉ huy xoay mòng mòng.

Có hắn làm Ngọc Nương thân phận hôm nay khác trước , giờ mỗi lần nàng đến phòng bếp nhỏ tự hạ trù có thể dẫn tới khủng hoảng.

Đem hết thảy chuẩn bị đầy đủ hết , Ngọc Nương hỏi thời gian, cảm thấy không sai biệt lắm mới bắt đầu nấu ăn.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Bếp đầy đủ hết nàng cùng Tiết bà tử làm bốn món ăn.

Lúc hầm gà Ngọc Nương lấy chút dầu tráng chảo bốn phía , bắt đầu nướng bánh áp chảo.

"Không nghĩ tới nương nương lại có tay nghề đặc biệt như vậy." Tiết bà tử thở dài nói.

"Trước kia ở nhà, giặt quần áo nấu cơm mọi thứ đều phải tự làm hết, về sau tiến vào vương phủ, cái gì cũng không cần làm, lụt tay nghề rồi.

Dân chúng đâu chú ý nhiều đặc biệt là thời tiết lạnh, nên có giới hạn thật sự cũng ổn, chờ khi bánh bột ngô xong thì thức ăn cũng nguội lạnh."

Ngọc Nương cùng Tiết bà tử nói, vừa đem mì vắt thành một đống, cũng không cần kỹ nắn trực tiếp làm tay dính nước lạnh, bột bỏ ở trong nồi ấn.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Kỳ thật làm như vậy không gọi bánh nướng áp chảo, mà là dán bánh.

Rất nhanh, trong nồi dán một vòng bánh bột ngô, Ngọc Nương đem vung ụp lại.

Một lát sau, nàng mới đem mở vung nồi lên, ngô bánh bột ngô đã chín.

Nàng liền vớt bánh ra tiếp tục nướng như thế hai lần, đại công cáo thành.

Ngọc Nương cầm lấy một miếng bánh thổi hơi ăn, nàng nếm bí đỏ , lại nếm sữa dê □□ , đang muốn Tiết bà tử đám người Lục Hy nếm thử, lại đột nhiên phát hiện bốn phía rất yên tĩnh.

Nàng vô thức quay đầu nhìn lại, thấy Tấn An đế đang đứng ở sau lưng.

Tấn An đế mặc long bào màu đỏ tía, đầu đội thiện quan.

Long bào trên vai bao phủ nhật nguyệt, bát đoàn long văn, bên hông đeo bạch ngọc, không lời tả tuấn mỹ uy nghiêm.

Mà người trong phòng bếp đều lui ra ngoài.

"Nha?" (Soái- Đào Quân Trang- //)

Ngọc Nương cả kinh.

Nàng vô thức sờ đầu tóc cùng tạp dề.

Nàng lúc này đâu giống nữ nhân hoàng đế, ngược lại giống tiểu phụ nhân xuất thân phố phường, đứng trước Tấn An đế vô hình liền có một loại tự ti mặc cảm.

Giống như che giấu, nàng cười hỏi: "Bệ hạ sao lại đến , hôm nay chính vụ không gấp ạ?"

Tấn An đế vẫn đạm bạc, vẻ mặt cũng không thay đổi gì: "Không có việc gì, liền sớm trở về ."

Ngọc Nương cười trừ nói: "Thiếp cũng vậy không có việc gì, liền muốn làm chút thức ăn.

Tiểu Bảo nói phụ hoàng gần đây khẩu vị không tốt, thích uống canh thiếp đưa, thiếp liền muốn làm chút thức ăn đưa qua.

Bệ hạ nếm thử xem, ăn ngon không? Thiếp thấy ổn."

Nàng cầm bánh nhét vào miệng Tấn An đế.

Ngoài cửa truyền tới tiếng thấp quái lạ, nhưng lại im bặt tựa hồ bị che miệng.

Tấn An đế hé miệng, đem ngô bánh nghiền ngẫm, nuốt vào.

"Ồn."

"Thật ?" (Soái- Đào Quân Trang- //)

"Ừ."

Ngọc Nương cười sáng sủa: "Ăn nhiều món ngon, ngẫu nhiên ăn thức ăn dân gian cũng là thật tốt ."

Tấn An đế gật đầu, giương mắt nhìn chung quanh một lần: "Đều đã xong?"

" Đã tốt lắm, chỉ còn chờ ra nồi lên bàn."

"Vậy hãy để hạ nhân làm xong."

Ngọc Nương gật đầu, đem tạp dề gỡ xuống, Tấn An đế đứng ở một bên chờ nàng.

Đợi nàng rửa sạch tay, xiêm y cũng sửa sang xong , mới dắt tay nàng rời phòng bếp nhỏ.

Bữa tối nhị bảo ăn ngon miệng Tấn An đế so với bình thường cũng ăn hơn chút.

Còn Tiểu Bảo thì tự mình bảo nương múc thức ăn đi tới Càn Thanh Cung .

Càn Thanh Cung cũng vừa dùng xong bữa tối, thái thượng hoàng ăn quá no , ợ lên, lúc mở miệng đổi thành ho nhẹ.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

" Ngon, ngự thiện phòng cũng không thể so."

" Là thức ăn dân gian nương nói sẽ mới mẻ."

Đại khái thái thượng hoàng cũng cảm giác mình có chút không biết xấu hổ, rõ ràng ăn không ít lại không cho người ta một lời bình.

Ông lại ho nhẹ thanh, mới nghiêm trang nói: "Dân gian cũng có thức ăn dân gian, về sau nương ngươi nếu làm , có thể lấy ra cho trẫm nếm."

"Hoàng gia gia thích là được, nương còn sợ ngài không thích."

Thái thượng hoàng mỉm cười: "Tốt lắm, thời điểm cũng không còn sớm , không lưu ngươi lại nữa.

Trời lạnh, sớm đi về nghỉ ngơi, Lý Đức Toàn đưa tiểu điện hạ hồi Dưỡng Tâm Điện." (Soái- Đào Quân Trang- //)

"Hoàng gia gia cũng sớm nghỉ ngơi, tôn nhi cáo lui ."

Dùng xong thiện, Tấn An đế cho người đem hai đứa nhỏ lĩnh đi.

Sau đó cũng không nhìn tới tấu chương , mà ở trên giường nhìn Ngọc Nương đọc sách.

Ngọc Nương còn xem không hết hai trang, liền bị hắn cầm sách ném, gọi người vào hầu hạ nghỉ ngơi, Ngọc Nương còn có gì không hiểu đâu.

Sau mành trướng họ quấn lấy nhau.

Đêm nay Tấn An đế thập phần nhiệt tình.

Có lẽ gần đây Tấn An đế quá bận rộn, ban đêm hắn dù hào hứng cũng vội vã , giống như bão tố.

Hôm nay lại bình tĩnh đến, không chút hoang mang tạo con.

"Nàng bất an?"

Vốn đang mơ hồ , Tấn An đế đột nhiên hỏi một câu, Ngọc Nương sững sờ.

"Thiếp không có, không có a..."

"Đừng nghĩ nhiều, những chuyện kia đều không có quan hệ tới nàng."

"Thiếp không có nghĩ nhiều." Nàng nói chột dạ, chẳng hề thẳng thắn.

Tấn An đế duỗi tay sờ soạng mặt nàng một phen, mồ hôi của hắn cũng có của nàng .

Nàng cắn chặt môi dưới.

Hắn xoa môi nàng hàm hồ nói: "Nàng cứ chính là mình, không cần thay đổi, không cần nịnh nọt, không cần lo lắng những thứ vô vị, hết thảy đã có trẫm."

" Vâng...".

Truyện Chữ Hay