Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

chương 204: chương 201

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tin tức truyền ra làm khiếp sợ rất nhiều người.

Bởi vì qua các triều đại ít phát sinh chuyện hoàng đế còn sống mà lại nhường ngôi cho nhi tử.

Lời không xuôi tai là hoàng đế nào chết cũng muốn chết ở trên ghế rồng, rồi mới đem ngôi vị hoàng đế truyền xuống.

Đặc biệt là Hoằng Cảnh Đế lúc già biểu hiện càng rõ ràng việc chuyên quyền chuyên chính, không muốn uỷ quyền.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Cũng mặc kệ Hoằng Cảnh Đế thật lòng nghĩ muốn nhường ngôi hay chỉ là giả vờ giả vịt, thì chuyện vừa phát sinh thì các quan viên đều muốn khuyên cản.

Có thể vào cung gặp vua thì đều tiến cung gặp vua, nếu không thể vào cung gặp vua thì đều dâng sổ con.

Trong lúc nhất thời triều đình vì chuyện này mà sống động hẳn.

Không chỉ thế mức độ mạnh yếu co giãn liên hồi, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lượt, biểu hiện càng ngày càng hiên ngang lẫm liệt, cứ như triều thần kinh hoàng sợ hãi, người được truyền ngôi sợ cô phụ giang sơn xã tắc.

Tấn Vương đã vào cung khuyên mấy lần, thậm chí vì tránh hiềm nghi việc giám quốc cũng buông thả, đóng cửa ở trong phủ không ngoài ra, cũng không gặp ai.

Ngọc Nương ngoảnh mặt làm ngơ, không hiểu mấy ngày nay đến cùng là đang diễn tuồng gì.

Thật sự là cha quái, con trai cũng quái, những đại thần kia lại trách nhiều hơn.

Nàng đích xác nhịn không được liền hỏi Tấn Vương.

Tấn Vương nghe Ngọc Nương hỏi sắc mặt là lạ.

mãi sau thấy nàng cứ tìm tòi như kẻ khát, mới nói Ủng hộ lên ngôi.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Nguyên lai các triều đại, tân đế thường muốn tam đẩy ngũ từ, các đại thần ủng hộ lên ngôi mới có thể miễn cưỡng đồng ý đăng cơ.

Hoàng đế nếu là soán vị, hoặc là dựng thân bất chính, thậm chí lệnh cho tâm phúc đại thần liên hợp với triều thần ủng hộ lên ngôi, cố làm ra vẻ từ tốn nhân nhượng mấy lần, mới có thể leo lên ghế vàng.

Mới thuận lý thành chương, thuận lúc tùy tục, danh chính ngôn thuận.

Biểu hiện khiêm tốn liêm khiết, bình tĩnh phong độ.

Sau khi nghe xong Ngọc Nương sắc mặt vẫn là lạ.

Này không phải là dối trá sao? Rõ ràng trong lòng muốn lại hết lần này tới lần khác làm bộ như không thèm để ý.

Tấn Vương liền biết nàng lại sai lệch liền nói trên sách sử Hán Văn đế cũng thế.

Kỳ thật nói là một loại dối trá thì không bằng nói là thăm dò, sự yếu thế cùng với biểu hiện bản thân là một phương thức.

Giống với Tấn Vương hiện giờ, Hoằng Cảnh Đế nói muốn nhường ngôi lại nhưng nội tâm Hoằng Cảnh Đế nghĩ thế nào thì ai cũng không biết, dù sao đế vương tâm tư sâu không lường được, nếu chỉ là thăm dò thì bản ý cũng không phải là thật nguyện ý nhường ngôi, Tấn Vương nếu không cảm thấy được thì phạm vào đại kỵ.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Ngọc Nương nhìn Tấn Vương hồi lâu mới nói:

"Phụ tử chính là mối quan hệ thân mật nhất trên đời, không nghĩ lại phức tạp thế."

Tấn Vương im miệng không nói một lát, mới nói:

" Hoàng gia không có phụ tử, không có gì như thế."

Nàng bước gần đến phía trước:

"Vậy chàng nói phụ hoàng nếu thật tâm nhường ngôi, thì chàng định làm thế nào? Đến lúc đó không phải chàng thành hoàng đế sao?" Nàng nhịn không được lắc đầu:

"Nếu chàng thành hoàng đế, thiếp cứ cảm giác là lạ ."

"Như thế nào mà quái?" (Soái- Đào Quân Trang- //)

Ngọc Nương lui về phía sau, nghiêm túc xem hắn vài lần:

"Nói tóm lại, chính là cảm giác thật quái."

Tấn Vương bật cười, lôi nàng lại: "Nàng không cần nghĩ lung tung, thuận theo tự nhiên."

Nói là như thế Ngọc Nương vẫn nghĩ loạn dù không nghĩ ra gì, cuối cùng mới nhảy ra một câu:

"Ngươi chàng làm hoàng đế, thiếp cùng Tiểu Bảo nhị bảo cũng thành dạng này, nhất định thiếp rất thương tâm."

Tấn Vương vuốt ve lưng nàng, ở không trung ngưng một cái, mới lại phủ lên: " Nàng không nên suy nghĩ bậy bạ ."

Ngoài cửa có động tĩnh vang lên Tiểu Bảo đến.

Tiểu Bảo đến chính phòng quá nhiều lần , nên nha đầu không thông báo.

Vừa thấy nhi tử đi tới, Ngọc Nương từ lòng Tấn Vương ngồi dậy, nói:

" Sao hôm nay con tới sớm?" Nàng nhìn qua ngoài cửa sổ, Tiểu Bảo đi học không về sớm thế.

"Buổi chiều có công phu khóa, cho nên nhi tử về sớm." (Soái- Đào Quân Trang- //)

Hiện thời Tiểu Bảo đã cùng những người lớn tuổi hơn cùng học bài.

Hoằng Cảnh Đế coi trọng hoàng tử hoàng tôn, nên bồi dưỡng không chỉ có văn hóa mà còn có võ nghệ.

Bất quá Tiểu Bảo hiện thời tuổi còn nhỏ quá, tạm thời chưa được học, đợi qua năm tuổi mới có thể tiếp xúc với những thứ đó.

Ngọc Nương đơn thuần không nghĩ nhiều, tỷ như nhi tử có nghe lén hay không, nhưng Tấn Vương thấy Tiểu Bảo có điểm lạ, bỗng nghĩ nhiều không biết nó nghe thấy cái gì.

Bất quá hắn cũng không có ý xác định, chỉ là trong đầu hắn chợt lóe qua mà thôi.

"Phụ vương, hoàng tổ phụ triệu ngài vào cung một chuyến."

Tấn Vương nhìn nó một cái.

Tiểu Bảo lại nói: "Nhi tử trước khi hồi phủ trước có tới Càn Thanh Cung một chuyến, là hoàng gia gia nói thế ."

"Có thể nói chuyện gì nhỉ?"

Tiểu Bảo lắc đầu.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Tấn Vương đứng lên, nói với Ngọc Nương: " Bản vương vào cung một chuyến, nàng ở nhà."

" Chàng sớm một chút trở về, chúng ta chờ chàng dùng bữa tối."

Tấn Vương cũng không nhiều lời, chỉ là gật đầu, liền rời đi .

Bây giờ trời lạnh, Tiểu Bảo từ bên ngoài trở về mặc rất dày, trong phòng ấm áp nó liền cho người giúp cởi xiêm y.

Cởi kiện áo chồn ra cả người nó mới nhẹ nhàng lên, lại đem giày đổi thành giày ở nhà.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Ngọc Nương lấy xiêm y mới phát hiện nút áo bị lỏng liền thuận tay lấy đồ may vá xe chỉ luồn kim may lại.

Nàng may thập phần nghiêm túc loại nút khảm ở bên ngoài không dễ dàng may, may từ trong ra ngoài may thì từ bên ngoài mới nhìn không thấy.

Tiểu Bảo thay xong xiêm y đến cạnh Ngọc Nương đứng xem nàng may.

Ngọc Nương cho rằng nó nhàm chán liền nói nhị bảo ở đông sương.

Tiểu Bảo vẫn đứng yên không động: " Đợi lát nữa con lại đi nhìn đệ ấy."

Ngọc Nương nhìn Tiểu Bảo cười một cái, duỗi tay ôm nó vào trong ngực, ôn nhu hỏi: "Như thế nào ? Hiện tại lớn nên có tâm sự đều không nói cho nương ."

Kỳ thật Ngọc Nương đã vô số lần nói ở trong lòng lời này, Tiểu Bảo chậm rãi lớn lên, bạn chơi cùng càng ngày càng nhiều, ra cửa gặp cũng càng ngày càng nhiều, dần dần ít ở với nương .

Đây là chuyện không thể tránh khỏi, khi Tiểu Bảo đi thượng thư phòng học bài, Ngọc Nương đã có lúc không quen, nghĩ đi nghĩ lại trong lòng như mất một thứ gì, may mắn có nhị bảo làm ầm ĩ , mới làm cho tâm tình này chỉ ngẫu nhiên xuất hiện mà không lan tràn.

"Nhi tử không có tâm sự." Thân mật kiểu này làm Tiểu Bảo nhịn không được đỏ mặt, nhưng nó cũng không giãy giụa, để nương ôm ở trong ngực xem nàng may xiêm y.

Trước kia nhỏ lúc nào nó cũng xem như vậy, hiện thời ít cơ hội nhìn thấy lại phá lệ tham lam.

Kỳ thật nói là nó thích xem nương may quần áo cho nó không bằng nói nó thích bầu không khí này.

Nhớ tới lời nương vừa mới nói, Tiểu Bảo âm thầm thề về sau nó nhất định sẽ không để cho tình huống như thế phát sinh, cũng không để cho nương thương tâm.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Chỉ là trong khoảng thời gian này tận mắt nhìn thấy cảnh đoạt vị thảm thiết, cùng với chuyện phụ tử huynh đệ sóng quỷ vân quyệt, Tiểu Bảo lại có chút mờ mịt, chẳng hề tự tin.

Dù sao đời này cùng kiếp trước khác nhau quá lớn, giờ cha mẹ nhị bảo đều bình an, có thể về sau còn sẽ có rất nhiều đệ đệ muội muội, lòng người khó dò ai dám nói tương lai sẽ như thế nào.

Vận mệnh sắp nghiêng trời lệch đất biến hóa này làm nội tâm bất an phức tạp sao chỉ có Ngọc Nương Tiểu Bảo sống hai đời cũng không thể ngoại lệ.

"Tốt lắm tốt lắm, nương lập tức may xong rồi nương dẫn con đi xem hoa hoa, con không biết mấy con mèo nhỏ đó hôm nay thế nào đâu, không phải con nói muốn đưa cho Nguyệt Nguyệt một con sao, đợi lát nữa chúng ta cùng đi chọn nhé."

"Vâng." Tiểu Bảo gật đầu.

Sau đó hai mẹ con bảo nha đầu lấy áo choàng, liền cùng nhau đi tới Tây Sương.

Tây Sương có chỗ của hoa hoa, trong phòng đốt địa long vừa mới đi vào đã thấy ấm áp hoà thuận vui vẻ, khiến người ta không thể không cảm thán chủ tử tốt thì mèo so với người đãi ngộ còn tốt hơn.

Hoa hoa nằm ở góc phòng, dưới bụng giấu vài con mèo nhỏ.

Nhị bảo đã ngồi xổm phía trước, tiểu tử này xưa nay không kiên nhẫn nhưng đối mặt với hoa hoa nó lại có thể thu liễm tính tình.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Nó ngồi xổm ở đó xòe tay, miệng lẩm bẩm, tựa hồ đang đếm.

Đi đến gần nghe nhị bảo quả nhiên đang đếm mèo con.

"Đếm rõ rồi chứ ?"

"Tổng cộng có bốn con, nương nhìn xem con tính có đúng hay không?" Nhị bảo quay đầu lại trông thấy Tiểu Bảo , hưng phấn nói: "Đại ca trở về !"

Tiểu Bảo gật đầu, đi lên phía trước cùng nhị bảo ngồi xổm xuống, miệng lẩm bẩm: "Quả nhiên là bốn con."

"Đúng vậy đúng vậy, là bốn con, đệ đã đếm vài lần.

Đại ca hôm nay trở về thật sớm, tại sao lại trở về sớm thế, đệ nghĩ phải đợi thật lâu ca mới về."

Nhị bảo đồng ngôn đồng ngữ, Thật lâu của bé đã bại lộ tâm tư rồi.

Tấn Vương phủ không nhiều hài tử, Tiểu Bảo ngày ngày đi thượng thư phòng, Diễm Ca Nhi ít đến, cho nên thường thì cơ hồ không có ai chơi cùng bé.

Bé cũng tự tìm việc để vui chơi, cũng có tiểu thái giám chơi cùng, nhưng không gì bằng Đại ca trở về .

(Soái- Đào Quân Trang- //)

"Đại ca hôm nay nghỉ học sớm, cho nên mới trở lại sớm."

Vừa nghe đến đi học, nhị bảo liền tràn đầy ao ước: "Chờ nhị bảo lớn lên cũng sẽ cùng đại ca đi vào cung học."

"Nhị bảo muốn đi, đại ca ngày mai dẫn đệ đi."

"Nhưng nương nói chỉ có khi lớn lên mới có thể đi mà."

Lúc trước nhị bảo cũng muốn đi học nên Ngọc Nương nói bé quá nhỏ, cũng không hiểu gì đi vào cung trừ gây sự thì còn làm trễ nãi để Tiểu Bảo xem bé nữa.

Hơn nữa thời gian trước thời buổi rối loạn Ngọc Nương cũng không dám cho nhị bảo tiến cung.

Giờ nhị bảo mong mỏi xem mình, Ngọc Nương nhìn Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nói: "Nương đừng lo lắng, có nhi tử xem chừng.

Nói cho cùng khả năng về sau chúng ta đều tiến cung , đi thượng thư phòng thì có sao."

Lòng Ngọc Nương nhảy dựng, nhìn chằm chằm Tiểu Bảo: " Con biết cái gì?"

Nhưng Tiểu Bảo không đáp lời nàng, kéo nhị bảo nói con mèo kia béo một chút, vòng qua chuyện khác .

Càn Thanh Cung, Tấn Vương vừa đi vào đi liền bị một vật đập trúng, hắn nhanh tay lẹ mắt bắt được.

Là thánh chỉ.

Hắn không kịp nhìn kỹ đã nghe Hoằng Cảnh Đế trung khí mười phần mắng: "Tiểu tử ngươi cũng đừng diễn với lão tử, cầm lấy thánh chỉ cút đi, trước khi hết năm đem chuyện xử lý, chờ qua năm rồi trẫm mang Tiểu Bảo tới tiểu Bồng Lai dưỡng bệnh.

Chưa thấy ai bất hiếu như ngươi biết cha bệnh nặng lại còn lăn qua lăn lại."

Tấn Vương tâm tư khó nói nắm thánh chỉ buộc chặt.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Lý Đức Toàn đã lên tiếng chúc mừng: "Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ ."

...

Tin tức trong cung truyền về lúc, Ngọc Nương cùng hai nhi tử ở trên giường cho mèo con màu trắng uống sữa.

Hoa hoa ham con con , mèo con sinh ra nó không cho ai chạm vào, ai chạm vào nó liền nhe răng trợn mắt duy chỉ có Tiểu Bảo là ngoại lệ.

Nó nhìn Tiểu Bảo một cái, liền bò trở về.

Vẫn chưa tới một tuần trăng con mèo nhỏ như quả bóng nhỏ, trên người nó mềm mại nhưng đã có thể đi bốn phía nhưng đi không xa.

Hoa hoa sinh con cũng thật là kỳ quái, rõ ràng hoa hoa là Ly Hoa Miêu, nhưng sinh hạ mèo con lại không có một con nào ly hoa hết.

Có một con đen nhánh , một con màu trắng, còn hai con kia đều là mèo tam thể, đại khái chắc giống cha.

Trong đó con màu trắng có ít lông màu vàng nhạt, nó rất béo.

Nó cũng là con lợi hại nhất , từ khi sinh ra nó rất sinh động, các huynh đệ khác tỷ muội còn hồ đồ lờ mờ, nó lại đã biết đoạt sữa để ăn.

Mỗi lần Ngọc Nương đến xem nó, thì thấy nó trèo non lội suối, lướt qua từng Trở ngại, thành công uống sữa.

Chờ nó ăn no , nó chán ăn , mới để cho mấy con mèo nhỏ sau.

Tiểu Bảo định đưa nó cho Nguyệt Nguyệt.

Nhị bảo còn không bỏ được, nó không thể lý giải tâm tình ca ca.

"Nhà chúng ta cũng không phải là không có cơm ăn, vì sao phải đưa cho Nguyệt Nguyệt tỷ." Nhị bảo đặt cho con mèo nhỏ tên là Tiểu Vô, con màu đen gọi tiểu Huyền, mặt khác hai con mèo hoa, một con gọi đại hoa, một con gọi nhị hoa.

"Hẹp hòi quá, Nguyệt Nguyệt tỷ yêu thương đệ bao nhiêu mà con mèo đệ không bỏ được."

Nguyệt Nguyệt là tiểu cô nương hiểu chuyện, mỗi lần tới Tấn Vương phủ sẽ mang cho nhị bảo điểm tâm, bởi vì nhị bảo thích ăn nhất là điểm tâm của Tôn gia Giang Nam làm.

Vừa nghe nói tới điểm tâm có quan hệ là nhị bảo do dự : "Vậy cũng đúng đệ sẽ đưa cho Nguyệt Nguyệt tỷ, dù sao đệ cũng có thể thấy nó."

Kỳ thật là bé không bỏ được điểm tâm nên Ngọc Nương cùng Tiểu Bảo đều nhịn không được bật cười.

Đang cười thì có đầy tớ từ ngoài cửa vội vàng đi tới, là đệ tử Lý Đức Toàn tiểu thuận tử.

Theo hắn có vài hạ nhân tràn đầy tươi cười, giống như là có đại hỉ sự.

"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương.

Thánh thượng đã hạ thánh chỉ nhường ngôi cho điện hạ, điện hạ lập tức lên ngôi cửu ngũ ."

Ngạc nhiên mừng rỡ kỳ thật cũng không tới chỉ là thấy đột nhiên quá cho nên Ngọc Nương sửng sốt hồi lâu.

.

Truyện Chữ Hay