Đại Vương chết.
Thấy Tấn Vương dẫn người xông tới, hắn cười ha ha ba tiếng, chỉ vào Tấn Vương nói “ không phải là ta thua ngươi” liền rút kiếm tự vẫn.
Máu tươi tràn ra nhiễm lên màu vàng sáng của long bào chảy xuôi trên ghế rồng.
Đại Vương đúng là thà chết cũng không bỏ được long ỷ, chết cũng muốn chết ở trên đó.
Thấy như vậy Tấn Vương đột nhiên có cảm giác trì độn vô vị, không rõ ý mình.
"Điện hạ, có muốn đem người tạo phản chuyển xuống không?"
Tấn Vương không nói gì, vẫn đứng ở nơi đó, cho đến khi có người đến bẩm triều thần đều đã được cứu ra, trừ Binh bộ Thượng thư chết thảm thì những người khác chỉ bị thương nhẹ.
Cũng may bọn họ vận khí tốt, Đại Vương kỳ thật sớm muốn giết mấy lão già này tiết hận , nhưng Thường Kiến An ngăn lại, vì khi đó Thường Kiến An muốn chuẩn bị một con đường lui.
Người này tâm cơ thâm trầm, làm việc không câu nệ tiểu tiết, có thể là đại địch, nên Hoằng Cảnh Đế bảo nhất định phải bắt được.
Hiện nay quân Tấn Vương ở trung cung trên dưới tìm kiếm Thường Kiến An còn dư nghiệt, nhưng còn chưa bắt được.
"Điện hạ, bệ hạ đã trở lại Càn Thanh Cung, Lưu Lương Y cũng đã vào cung bắt mạch."
Nghe nói như thế, Tấn Vương mới từ từ thở ra: "Bản vương đi gặp phụ hoàng."
Hắn xoay người hướng ra cửa điện.
Sau lưng, trên long ỷ cao cao tại thượng, Đại Vương nằm nghiêng, hai mắt mở to, tựa hồ chết không nhắm mắt.
(Soái- Đào Quân Trang- //)
Tình huống bây giờ của Hoằng Cảnh Đế đặc biệt không tốt.
Chứng chóng mặt vốn nghiêm trọng, thật vất vả mới điều dưỡng tốt xíu, lại bị hạ dược cổ quái.
Lưu Lương Y cũng không thể khám ra bất quá thuốc có tác dụng chờ mấy ngày nữa độc giảm Hoằng Cảnh Đế sẽ không ngủ nhiều nữa.
Đến cùng là do lớn tuổi, thân thể hao tổn nghiêm trọng, hơn nữa Hoằng Cảnh Đế lại trúng gió nhẹ nửa người bất động.
Hắn cùng Lý Đức Toàn cũng không phát hiện ra chỉ cho là trúng độc lại không ngờ Hoằng Cảnh Đế vì sợ hãi quá mức mà tổn thương tâm thần mới dẫn đến thảm trạng như vậy.
Đã có người tới báo cáo với Hoàng hậu nương nương.
Lưu Lương Y đi xuống, Tấn Vương vẫn còn ở bên cạnh.
Ngụy hoàng hậu té xỉu , lại được cứu tỉnh, tỉnh lại bà ta giống như người điên.
Nói rất nhiều lời đại nghịch bất đạo, bà ta không tin Hoằng Cảnh Đế không chết.
Nhưng hôm nay tận mắt thấy người trên long sàng bà ta vẫn không tin nổi.
"Bệ hạ, hết thảy mọi chuyện cùng thiếp thân không có quan hệ gì.
Là Đại Vương trong bóng tối muốn hành thích vua, thiếp thân cũng không biết chờ khi thiếp thân biết thì bệ hạ đã gặp chuyện không may.
Hắn đưa ra một phần di chiếu nói là bệ hạ tự tay viết lưu lại, thiếp thân tuy biết có khả năng hắn nói dối, nhưng thiếp thân là mẫu hậu hắn, chỉ có thể giúp hắn che lấp.
Ngàn lần không nên mềm lòng, phải đại nghĩa diệt thân mà vạch trần hắn, nhưng thiếp thân cũng là thân nương, sao có thể không ..." (Soái- Đào Quân Trang- //)
Ngụy hoàng hậu vừa khóc vừa kể lể, Hoằng Cảnh Đế không nhúc nhích phảng phất như đang ngủ .
"Thiếp thân cũng biết tội mình không thể tha, nhưng mong bệ hạ nhớ tình cảm phu thê mà cho Ngụy gia một con đường sống.
Nếu không thiếp thân không làm hoàng hậu, dù Ngụy gia không có phú quý, gia tộc sẽ an ổn thái bình..."
"Ngươi nói hết rồi?"
Trên giường Hoằng Cảnh Đế đột nhiên mở mắt ra, khuôn mặt khô gầy nhưng lạnh lùng.
Từ khi ra khỏi mật thất liền được người hầu hạ rửa mặt thay đổi xiêm y, khôi phục thể diện như xưa, cũng biết những ngày ẩn thân ở mật thất Hoằng Cảnh Đế chịu không ít cực khổ.
Tuy ngủ nhiều nhưng bài tiết bình thường, Lý Đức Toàn không có biện pháp lúc nào cũng ở cạnh, chỉ có thể tranh thủ thời gian vào nhưng một ngày cũng chỉ có thể vào hai ba lần.
Cho nên nếu muốn bài tiết chỉ có thể ỉa đái trên giường.
Đặc biệt là thuốc kia rất bá đạo, Hoằng Cảnh Đế bủn rủn chết lặng có đôi khi ỉa đái cũng không biết.
Làm một người cao cao tại thượng đây quả thực là một loại nhục nhã, lại phải nói tới thiếu cơm thiếu áo ngày ngày lo lắng cho bản thân để an toàn.
Mà hết thảy đều do độc phụ này tạo thành , còn nhi tử của ông ta.
"Ngươi không hiếu kỳ vì sao trẫm không chết? Rõ ràng trẫm bị nghiệt tử kia sai người áp gối ở trên giường rồng." (Soái- Đào Quân Trang- //)
Nghe vậy, Ngụy hoàng hậu khiếp sợ nhìn Hoằng Cảnh Đế, không nghĩ tới ông sẽ nói rõ ràng chi tiết như thế.
Hoằng Cảnh Đế cũng không giải thích, mà tiếp tục nói:
"Ngươi không hổ là nữ nhi Ngụy gia, là hoàng hậu tốt của trẫm, xảo ngôn lệnh sắc, nửa điểm vô tâm.
Trẫm vẫn cho rằng ngươi ôn lương hiền thục, đối đãi với ngươi xưa nay không tệ, ngươi diễn rất tốt, trẫm thua trong tay mẫu tử hai người, trẫm không oán người khác chỉ có thể oán mình mắt bị mù đem độc phụ trở thành thánh mẫu .
Nói xong, ông ta cười lạnh, đôi môi mỏng cay nghiệt nói:
"Ngươi không chỉ có tâm như rắn rết, còn lo cho người Ngụy gia vô sỉ, ích kỷ.
Lúc trước thái tử phạm tội, ngươi vì bảo trụ hậu vị cùng bảo trụ Ngụy gia, chủ động mong trẫm phế thái tử.
Hiện thời nghiệt tử kia xảy ra chuyện, ngươi lại làm như ủy khuất.
Trẫm sao trước kia không phát hiện ra, nguyên lai hoàng hậu của trẫm có thật nhiều bản lĩnh, trở mặt giống như lật thư, nói dối mà con mắt không nháy mắt một cái." (Soái- Đào Quân Trang- //)
Hoằng Cảnh Đế dùng lời như dùng dao đâm tâm người khác, Ngụy hoàng hậu dù vô sỉ, trên mặt cũng không nhịn được.
Bà ta cũng biết mình chạy không khỏi kiếp này, Hoằng Cảnh Đế lòng dạ ác độc sẽ không bỏ qua cho bà, cũng không bỏ qua cho Ngụy gia.
Ý nghĩ này làm Ngụy hoàng hậu buông bỏ hết thảy, không kiêng nể gì cả:
"Ngươi nói ta thế, ta có bản lĩnh cũng là vì bị ngươi bức , bị hậu cung bức.
Ta là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, ta phải rộng lượng trơ mắt nhìn ngươi sủng cái những nữ nhân kia, bởi vì họ tranh giành tình nhân thì ta cười khoan dung rộng lượng, theo lẽ công bằng mà xử trí...
"Ta cũng là người, ta cũng có tâm tình, ta cũng sẽ hận, ta cũng đố kỵ.
Bởi vì ta là hoàng hậu, tâm tình ta cũng không thể có, nếu ta không hiền hậu.
Hiền hậu hiền hậu, ngươi cho rằng hiền hậu là dễ dàng làm lắm..."
Ngụy hoàng hậu đang cười mà mặt đầy nước mắt:
"Ngươi không thay ta suy nghĩ? Những nữ nhân đó sinh hài tử, người người gọi ta là mẫu hậu, làm ta yêu thích, làm mẫu hậu mỗi người đều đang nhắc nhở ta, ngươi - - làm trượng phu ta lại cùng nữ nhân khác sinh nhiều nghiệt chủng như thế...
"...!Ta từng nghĩ nữ nhân nào không phải như vậy, chứ không phải hoàng thất mới tam thê tứ thiếp phong ba không ngừng.
Ngươi thậm chí ngay cả thể diện cũng không cho ta, ta là hoàng hậu, thiên hạ này vốn nên là của nó , ngươi thế nhưng muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con của tiện nhân Thẩm Loan kia!" (Soái- Đào Quân Trang- //)
Ngụy hoàng hậu quay đầu, hung dữ trừng Tấn Vương giống như hai người có thâm cừu đại hận, hận không thể cắn xé hắn.
" Nam nhân Triệu gia đều dối trá, ngươi cho là ta không biết ngươi vì sao coi trọng Tộ nhi à.
Vì ngươi cảm thấy thái tử lớn, có chủ kiến , như vậy ngôi vị hoàng đế lại thuận lý thành chương cho hắn.
Cho nên ngươi nâng Tộ nhi lên, để thái tử cùng con ruột sinh hiềm khích, ngươi nâng Tộ nhi càng ngày càng cao, thái tử bị giẫm càng ngày càng thấp.
" Chuyện đơn giản mà, làm cha thua bản lĩnh con trai, mỗi người đều đang nhắc nhở thế, cho nên thái tử phải cam chịu, càng ngày không giống thái tử.
Ta trơ mắt nhìn nhi tử, từng bước diệt vong, ta quản không được, ta cũng không dám quản...!Trong lòng ta nghĩ chỉ sợ không phải thái tử, mà Tộ nhi cũng thế, ngươi làm ta có cảm giác ngôi vị hoàng đế ngươi không cho nhi tử chúng ta thì cũng cho tôn tử.
Đáng tiếc ngươi bức ta tự tay phế thái tử, Tộ nhi cũng không còn dùng được ."
Ngụy hoàng hậu đột nhiên nở nụ cười, cười không thể ngừng, ngửa tới ngửa lui.
"Nhìn một chút đi, thủ đoạn ngươi cao siêu, một hoàng thái tôn cao cao tại thượng được vạn người ngưỡng mộ, trong một đêm rớt xuống phàm trần.
Ngươi nói chuyện như thế còn có thể oán ta? Ngươi đã làm ta mất đi tất cả hy vọng, dựa vào cái gì mà ta phải tự kiềm chế không tranh, trơ mắt nhìn tiện chủng này bò trên đầu con ta?"
Hoằng Cảnh Đế đột nhiên kịch liệt ho khan, Lý Đức Toàn vội lên trước vỗ lưng, mớm nước cho ông ta.
(Soái- Đào Quân Trang- //)
"Ngươi điên ! Ngươi điên ! Ngươi điên !"
"Ta điên , ta điên đều là vì ngươi bức ta.
Đêm đó ta thật sự muốn ngăn Giản nhi nhưng ta nghĩ lại, có ngươi hay không có ngươi, không gì khác biệt, ta tội gì phải tự tìm khổ ăn.
Làm thái hậu không tốt sao? Cao cao tại thượng cũng không phiền lòng chuyện bẩn thỉu."
Hoằng Cảnh Đế mặt trắng bạch, Lý Đức Toàn bị dọa gấp rút gọi thái y.
Lại bị Hoằng Cảnh Đế giữ chặt tay, ông hít sâu vào mới dần dần đỡ, chỉ là mệt mỏi tập kích lông mày.
Mặt mũi đều mệt mỏi, thanh âm cũng thập phần mệt mỏi: "Mặc kệ ngươi tin hay không, trẫm lúc trước..."
Hoằng Cảnh Đế thế nhưng lại ngủ.
Trong miệng vô thức lẩm bẩm nhưng người ta nghe không rõ.
(Soái- Đào Quân Trang- //)
Trong điện yên tĩnh trở lại.
Tấn Vương nói: " Để phụ hoàng nghỉ ngơi thật tốt.
Người đến, đem - -" hắn lãnh đạm nhìn Ngụy hoàng hậu: "Đem Hoàng hậu nương nương mời về Khôn Ninh cung."
Rất nhanh đã có người đến đem Ngụy hoàng hậu mời đi .
Thường Kiến An rốt cuộc cũng được tìm thấy nhưng lại là một thi thể trong ao nước ngự hoa viên , trên người cũng không có vết thương, tựa như là trượt chân rơi nước.
Chết kiểu này quá kỳ quặc, người ta đoán không ra trong đó có phải có bí ẩn không.
Nhưng bất kể thế nào Đại Vương tự vẫn, quân phản loạn bị quét sạch sạch sẽ, Tử Cấm Thành cuối cùng cũng khôi phục như ngày xưa.
Ngụy quốc Công và con trai bị hạ ngục, Ngụy hoàng hậu bị cấm túc ở Khôn Ninh cung, còn Mạnh các lão và đám quan viên tham dự mưu nghịch đều bị giam chờ Hoằng Cảnh Đế hạ mệnh xử trí.
Đáng tiếc tinh thần Hoằng Cảnh Đế không được tốt, hơn nữa việc vặt quá nhiều, không lên triều được.
Mà Tấn Vương cũng thập phần bận rộn, Hoằng Cảnh Đế long thể không tốt, rất nhiều chuyện cũng phải do hắn xử lý.
Đối với cái này, cũng không có ai dị nghị gì, bởi vì nhóm Trần các lão trở về thì di chiếu cũng được Trần các lão lấy ra chỗ người được chọn đúng là Tấn Vương.
(Soái- Đào Quân Trang- //)
Bất quá cũng không phải là ba phần, mà chỉ có một phần.
Trần các lão lúc trước lừa Đại Vương nói ba phần bất quá là vì phân tán mục tiêu, thuận tiện tự vệ.
Tấn Vương chân không chạm đất, nhiều ngày rồi buổi tối đều ở trong cung.
Cuối cùng có ngày nhàn rỗi, thì liền hồi phủ nửa ngày.
"Hoàng hậu nương nương sẽ bị phế sao?"
Nghe Tấn Vương kể, Ngọc Nương vô thức hỏi một câu.
"Như thế nào? Nàng mông bà ấy bị phế?"
Ngọc Nương khoát tay: "Đổ không phải như vậy, chẳng qua thiếp cảm thấy bà ấy làm ra loại chuyện này chẳng lẽ không bị trừng phạt?"
Tấn Vương đem tay nàng đặt ở trong lòng bàn tay hắn vuốt vuốt:
"Nàng không cần suy nghĩ nhiều, phụ hoàng không có lòng dạ đàn bà, nhất thời ông không có tinh lực xử trí thôi."
Kỳ thật còn có một nguyên nhân Tấn Vương chưa nói, có lẽ ngày đó Ngụy hoàng hậu nói thật cho nên Hoằng Cảnh Đế mới do dự thiếu quyết đoán thôi.
Nhưng rất nhanh có chuyện phát sinh làm tất cả mọi người kinh hãi..