Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

chương 195: chương 192

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đúng như Tiểu Bảo đã nói, Lý Đức Toàn đáp ứng.

Bất quá là Lý Đức Toàn bị nó quấy rối quá mới đáp ứng , Tiểu Bảo vào lúc này lại đột nhiên nháo muốn ở cạnh Hoằng Cảnh Đế xác thực không phải thời cơ tốt, nhưng Lý Đức Toàn biết nếu bệ hạ tỉnh khẳng định cũng nguyện ý cho tiểu hoàng tôn ở bên cạnh.

Mà thôi nếu không được thì cho người xem kỹ chút.

Bởi vì không thể để người ta chỉ trích, cho nên Tiểu Bảo không thể có người của Tấn Vương phủ, Lý Đức Toàn nghĩ tới Tiểu Bảo còn nhỏ, nên ông ta cũng nói chuyện với Tấn Vương rồi, bất quá Tấn Vương có chút do dự, Lý Đức Toàn đảo đảm, nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Bảo an toàn, Tấn Vương mới đáp ứng.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Đến cuối cùng lại giống như ông ta phải thỉnh cầu Tấn Vương đáp ứng.

Phục hồi tinh thần Lý Đức Toàn không khỏi có chút cảm thán.

Sự tình đã định thì cứ như thế đi.

Tiểu Bảo đến tẩm điện, Huệ vương cùng An vương đang canh giữ cạnh Hoằng Cảnh Đế.

Kỳ thật hai người cũng không làm gì cứ giống như hai bên giám thị nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ mà thôi.

Bên cạnh còn có vài hạ nhân của Càn Thanh Cung, tình hình này cũng coi như là trăm năm khó gặp , dường như người nằm ở đó không phải là người bình thường, mà là kim tử, là bảo bối.

Không phải là kim tử, mà là ngôi cửu ngũ.

"Vật nhỏ này đến làm chi thế?" Huệ vương hỏi điều An vương cũng muốn hỏi.

Lý Đức Toàn cong gập người nói: "Tiểu hoàng tôn hiếu tâm, nói muốn đến chăm bệnh."

" Một đứa nhóc sao có thể tới hầu bệnh? Đến thêm phiền thôi?" Huệ vương liếc Lý Đức Toàn một cái: (Soái- Đào Quân Trang- //)

"Lý công công là ngươi đáp ứng sao , ngươi là nô tài sao có thể thay phụ hoàng làm chủ? Bản vương với mẫu hậu không có hỏi?"

An vương nhìn Huệ vương một cái, nếu không phải Huệ vương làm thái tử không xong , tường đổ mọi người đẩy mới càng khiến người ta chán ghét hơn, đại khái là từ lúc Huệ vương sinh thái tôn thì tính tính cao ngạo không đem ai để vào mắt như thế.

Lý Đức Toàn cười, vẫn khom lưng: "Huệ vương điện hạ, lão nô xác thực là nô tài, cũng không dám thay bệ hạ làm chủ.

Nhưng trong Càn Thanh Cung từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, có người nào không biết bệ hạ mỗi ngày đều gặp tiểu hoàng tôn - - "

Lý công công đưa tay chỉ Tiểu Bảo, " Tiểu hoàng tôn có hiếu tâm, thái y cũng nói nên cùng bệ hạ trò chuyện, làm những chuyện bệ hạ thích làm, sẽ giúp bệ hạ sớm tỉnh lại, cho nên lão nô để tiểu hoàng tôn đến.

Lẽ nào Huệ vương điện hạ không hy vọng bệ hạ sớm ngày tỉnh lại sao?" (Soái- Đào Quân Trang- //)

Huệ vương sao dám nói không hy vọng Hoằng Cảnh Đế tỉnh lại? Cho dù trong lòng hắn nghĩ như thế, ở bên ngoài cũng không dám làm thế, mảy may lộ ra thì sẽ là đại nghịch bất đạo.

An vương mỉm cười nhìn Huệ vương, cho nên nói người ngu xuẩn không có thuốc trị, thinh không cùng Lý Đức Toàn - lão nhân tinh này đối đầu làm chi, trên dưới hoàng cung không có ai có thể chiếm được thứ tốt nếu làm thế.

Hết lần này tới lần khác Huệ vương lại ngu xuẩn lấy thân phận hoàng tử, đuổi theo lão nô tài này không sợ đạp đinh đau chân.

Vẻ mặt Huệ vương □□ , muốn nói lại thôi.

Hắn không nói lời nào, An vương mới nói , "Phàm là có thể giúp phụ hoàng long thể an khang, bản vương không có gì dị nghị cả."

"An vương điện hạ hiếu cảm động đất trời, bệ hạ nếu biết, cũng sẽ vui mừng ."

Hai người kẻ xướng người hoạ, nói như diễn làm Huệ vương chán ghét.

Đứng lên nói muốn đi cung phòng, liền hất tay đi.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Tiểu Bảo kéo vạt áo Lý Đức Toàn kéo ra bên ngoài: "Lý công công, đều là ta hại ngươi bị Đại bá phụ mắng , Tiểu Bảo làm ngươi thêm phiền toái rồi ." Nó áy náy nói.

Lý Đức Toàn thấy nó đáng yêu, sờ sờ đầu nó, cười nói: "Không phiền gì, tiểu hoàng tôn hiếu tâm đáng quý, lão nô có thể giúp nhất định sẽ giúp."

"Nhưng ta vẫn cảm ơn Lý công công."

Tiểu nhân nhi thế này tâm ai không nhuyễn chứ.

Lý Đức Toàn cũng thế bất quá ông ta nhẹ nhàng đẩy vai Tiểu Bảo: "Tiểu hoàng tôn mau vào đi thôi."

Tiểu Bảo gật đầu.Trong tẩm điện tràn ngập vị thuốc, màn che bốn phía rũ xuống tạo màu vàng sáng.

Hoằng Cảnh Đế nằm trên long sàng, dáng vẻ uy nghiêm bỗng yếu đuối hơn.

Tóc có chút bạc, chòm râu hoa râm ở trên mặt lại làm không khí trầm lặng .

Tiểu Bảo đến phụ cận, nghiêm túc nhìn trong chốc lát.

An vương nhìn như tùy ý, kì thực ánh mắt đều chăm chú nhìn trên người nó.

Mới thấy hắn cùng Lý Đức Toàn kẻ xướng người hoạ, giống như không hề có khúc mắc gì, kì thực làm sao có thể như thế hiện tại mỗi người xuất hiện ở cạnh Hoằng Cảnh Đế, cũng sẽ đưa tới sự chủ ý.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Cho dù chỉ là đứa bé ba tuổi.

Tiểu Bảo làm như không hề phát giác ngồi xuống ở thềm long sàng cầm một quyển sách, là sách nói về đạo hiếu.

Đúng lúc chương trình học cũng là sách này .

Tiểu Bảo đem sách mở ra, đặt ở trên đùi, nói với Hoằng Cảnh Đế một câu: "Hoàng gia gia, Tiểu Bảo học bài cho ngài nghe nha." Liền bắt đầu niệm sách.

"Trọng ni cư, từng tử hầu.

Tử gọi là: Tiên vương có chí đức yếu đạo, lấy thuận lòng trời hạ, dân dụng sự hòa thuận, trên dưới không oán.

Ngươi biết a..."

Nó niệm cực kỳ lưu loát, nhìn ra được nó hiểu, điều này làm An vương thập phần kinh ngạc.

Đại khái là do An vương lần đầu tiên thấy con Tấn Vương thông tuệ lanh lợi thế nào, lúc trước chỉ nghe nói thôi.

Tiểu Bảo mới ba tuổi lại có thể làm được như vậy.

"...!Dựng thân hành đạo, nổi danh tại đời sau, lấy lộ vẻ cha mẹ, hiếu điểm cuối cũng.

Phu hiếu, mới tại sự thân, trung tại sự quân, cuối cùng dựng thân.

( phong nhã ) vân: Vô niệm ngươi tổ, duật tu quyết đức..." (Soái- Đào Quân Trang- //)

Tiếng hài đồng non nớt vang trong điện tráng lệ, thiếu vài phân trầm khí, thêm vài phân sinh cơ mạnh mẽ.

Lý Đức Toàn vui mừng ở cạnh xem , cảm thấy để tiểu hoàng tôn chăm bệnh là quyết định cũng không sai.

Tiểu Bảo đọc xong thiên hiếu, mới dừng lại nghỉ ngơi.

Lý Đức Toàn bưng một chén nước cho nó uống rồi bảo nó nghỉ ngơi một chút Tiểu Bảo cự tuyệt .

"Hôm nay nếu không tới hầu hạ hoàng gia gia, Tiểu Bảo cũng đi học.

Hiện thời niệm cho hoàng gia gia nghe, cũng là học rồi một công đôi việc.

Lý công công không cần lo lắng cho ta, nếu ta mệt mỏi , ta sẽ nói với Lý công công ."

“ Tiểu hoàng tôn mệt mỏi nhất định phải nói nhé."

Cùng lúc đó trong Khôn Ninh cung, Đại Vương hỏi Ngụy hoàng hậu: " Lệ quý nhân cùng Dĩnh quý nhân đã xử lý ?" (Soái- Đào Quân Trang- //)

Lòng Ngụy hoàng hậu tràn đầy mệt mỏi, tay chân còn có chút lạnh.

Bà ta dựa ngồi ở trên giường đất, lòng có vài phần sợ hãi, tâm cũng có vài phần phức tạp.

"Tất nhiên là xử lý rồi, giữ lại hai người đó đêm dài lắm mộng thôi."

"Không thể lưu lại dấu vết, hiện giờ là thời khắc mấu chốt, không được có bất luận sơ sót nào." Đại Vương có chút không yên lòng, lại dặn dò một lần.

Ngụy hoàng hậu vốn cũng không ưa thích đứa con trai này, bất quá tình cảnh đặc biệt thế này, bà ta cùng Hoằng Cảnh Đế có nhiều năm phu thê, lại phải đi đến bước này, vốn tâm tình bà cũng chua xót khó chịu, Đại Vương lại không cảm thấy được cứ ở bên cạnh om sòm, Ngụy hoàng hậu sao có thể thoải mái.

"Bản cung không phải là tiểu hài tử, còn phải đợi ngươi tới dạy?"

Tựa hồ Đại Vương cũng nhìn ra Ngụy hoàng hậu không vui, Đại Vương vội cười làm lành giải thích: "Nhi tử cũng sợ có cạm bẫy, mẫu hậu chớ trách tội."

Ngụy hoàng hậu cũng không trách Đại Vương, mà cũng không có công phu với tâm tình làm thế.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Nhắc tới cạm bẫy, bà ta không khỏi nhớ tới chuyện tiếp đến phải làm , nhịn không được hỏi: " Kế sách đó có thể làm chứ? Vì sao Bản cung có chút lo sợ bất an, ta và phụ hoàng ngươi là phu thê nhiều năm, tuyệt đối ta không nghĩ tới lại sẽ phải đi bước này."

Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt bà ta lại ảm đạm xuống.

"Mẫu hậu đừng nghĩ nhiều, cũng đừng tự trách.

Nhi tử biết ngài cùng phụ hoàng phu thê tình thâm, làm như thế tâm tình ngài vô cùng khó chịu.

Nhưng phụ hoàng thái độ không rõ lại có thể nhìn rõ ràng trong lòng phụ hoàng thiên vị Tấn Vương.

Nếu tiếp tục nữa làm phụ hoàng hết kiên nhẫn cuối cùng con đường này sẽ bị phá hỏng .

"Cho nên nhi tử mới cùng tằng tổ phụ thương nghị, chỉ có tiên hạ thủ vi cường mới được.

Ngài là hoàng hậu, nhi thần là con trai trưởng.

Phụ hoàng một khi có chuyện, chỉ dựa vào triều thần ủng hộ nhi tử thượng vị.

Còn chúng ta hiện tại bất quá chỉ là làm cho danh chính ngôn thuận thôi, chỉ cần có cơ hội thích hợp, chuyện này cũng không khó xử lý, cũng có thể có ít hiểu lầm, đỡ phải làm những người khác dị nghị."

" Cuối cùng đó vẫn là phụ hoàng..." (Soái- Đào Quân Trang- //)

Đại Vương che đi mỉa mai.

Cho nên nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, tự mình làm rồi còn bày đặt bàn về phu thê tình cảm nhiều năm này nọ, quả thực là...

Bất quá lời này Đại Vương khẳng định sẽ không nói ra khỏi miệng, iện thời hắn chỉ còn Ngụy hoàng hậu thôi, phải dụ dỗ bà ta, nên hắn chỉ có thể nhẫn nại giải thích: "Mẫu hậu nên hiểu hết thảy mọi chuyện không thể trách được ngài, thuốc kia tuy có tổn thương thân thể, nhưng nếu phụ hoàng để ý bệnh của mình, thì làm sao lại đến nông nỗi như thế.

Hết thảy đều là do phụ hoàng tự chuốc phiền thôi, ngài không cần tự trách làm chi."

Nghe nói như thế, lần đầu tiên Ngụy hoàng hậu cảm thấy thứ tử nói hợp tâm ý bà ta.

Đúng vậy, không nên trách bà, mà phải trách chính ông ta, nếu trong lòng ông ấy có thể có một hai phân cho bà, thì sao lại đến mức...

Không, kỳ thật trong lòng ông ta chưa từng có bà , chỉ có con tiện nhân kia! Ngồi nhìn thái tử bị phế, chính là vì ông ta muốn đem ngôi vị hoàng đế cho tiện chủng Thẩm Loan kia sinh ra.

Bà ta nên sớm hiểu ra , nếu hiểu sớm cũng không bị bức bách như vậy.

Đúng lúc này, Thẩm Nhượng đến bên cạnh hoàng hậu, kê vào tai nói nhỏ.

Sau khi nghe xong, mày Ngụy hoàng hậu nhăn lại: "Đến cùng là ai đáp ứng chuyện này? Chẳng lẽ là Lý Đức Toàn?" (Soái- Đào Quân Trang- //)

Thẩm Nhượng gật đầu.

Đại Vương làm thăm Ngụy hoàng hậu gật đầu, Thẩm Nhượng kể lại chuyện trưởng tử Tấn Vương đến Càn Thanh Cung chăm bệnh lại nói một lần.

"Lý Đức Toàn đem cái nón đó chụp xuống, ta nghĩ cũng không ai dám nghi vấn ." Đại Vương nói.

"Bất quá chỉ đứa bé thôi, không cần như lâm đại địch thế, đại khái là Tấn Vương muốn biểu hiện bản thân, mới để nhi tử tiến cung đến.

Bản cung ngày thường vẫn thấy cách Tấn Vương chung đụng với con trai, Tấn Vương nhất định là người đau, người cưng chiều nhi tử , hiện thời xem ra không gì hơn cái này cả."

Nói như thế nhưng đột nhiên xuất hiện một vật nhỏ, làm Đại Vương như nghẹn ở họng không phun ra được.

" Nó cũng kiên trì không được mấy ngày đâu!"

Tiểu Bảo lại kiên trì ngoài dự đoán.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Không chỉ như thế, trừ lúc đi ngoài, cơ hồ nó không rời Hoằng Cảnh Đế một chút.

Cho dù là buổi tối đi ngủ, hắn nó cũng nhất định phải ngủ ở cạnh Hoằng Cảnh Đế, gần long sàng.

Cái chỗ đó không thể để người lớn nằm nhưng tiểu đồng lại không có vấn đề gì.

Đặc biệt là hiện tại đang mùa nóng, cũng không cần lo lắng sẽ nhiễm lạnh.

Chỉ có khi Tấn Vương chăm bệnh, Tiểu Bảo mới có thể bị cưỡng chế ra thiên điện ngủ.

Tấn Vương không ở đó ai cũng thuyết phục nó không được.

Tiểu Bảo hiện thời truyền ra khắp tiền triều hậu cung là trưởng tử Tấn Vương chí hiếu, còn nhỏ tuổi lại phụng dưỡng tổ phụ, mỗi ngày đọc sách về đạo hiếu trăm lần.

Cũng có người hiếu kỳ hỏi vì sao lúc nào nó cũng đọc sách đó, Tiểu Bảo nói sách hiếu đọc vạn lần, hoàng gia gia tất nhiên sẽ khỏe.

Tấm lòng son, không ca ngợi thật đáng tiếc!

Bọn họ nơi nào biết được, Tiểu Bảo là muốn niệm cho vài người nghe thôi.

Thế nhân khi nhập học đã học về chữ hiếu, nhưng chân chính lại không có bao nhiêu người có thể ghi ở trong lòng, họ đều điên cuồng.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

...

Đại Vương mấy lần muốn đem vật nhỏ này ném văng ra nhưng đều ráng nhịn xuống .

Trên tháp Hoàng Hoa Lê được điêu khắc cửu long đằng vân có đệm chăn, đứa bé nằm trên đó ngủ trên người nó tựa hồ cảm giác có người nhìn, nó vân vê con mắt ngồi dậy.

"Tam bá không ngủ sao?"

Đại Vương không nghĩ vật nhỏ này lại nhạy bén thế, bất quá hắn chỉ nhìn nó liền tỉnh .

" Tứ bá nghỉ rồi Tam bá cùng hắn thay phiên.

Sao ngươi tỉnh ? Muốn đi cung phòng à, Tam bá giúp ngươi gọi thái giám nhé?"

Tiểu Bảo lắc đầu: " con không đi cung phòng đâu, Tam bá nghỉ ngơi đi, Tứ bá nghỉ ngơi rồi."

Kỳ thật Tứ bá cũng không ngủ, Vĩnh Vương bất quá chính tháp quý phi chợp mắt mà thôi.

(Soái- Đào Quân Trang- //)

Loại tình huống này, ai có thể ngủ chứ, có ai không sợ khi ngủ đối phương làm gì chứ.

Nếu Hoằng Cảnh Đế tỉnh , lưu lại câu gì, hoặc là phát sinh chuyện gì, là lúc hối hận đã muộn .

Vì có khả năng thế nên mấy hoàng tử mỗi ngày chăm bệnh, đều hoàn toàn có tinh thần, mí mắt cũng không dám nháy mắt một cái.

Nhưng cả ngày còn giả bộ không mệt mỏi cũng khó.

Người không phiền lụy, tâm cũng mệt mỏi a.

Tiểu Bảo lại nằm xuống, Đại Vương vẫn ngồiđối diện long sàng trên ghế bành, trong điện lại lần nữa yên tĩnh.

Loại yên tĩnh này cực kỳ có tính khảo nghiệm sự chịu đựng cùng kiên nhẫn của người khác, kiếp trước Tiểu Bảo bệnh lâu ngày, cho nên từ trước tới giờ nó không cảm thấy yên tĩnh, không bước chân ra khỏi nhà sẽ rất khó chịu.

Đại Vương lại hoàn toàn ngược lại, bởi vì bọn họ không chỉ chăm bệnh, mà còn muốn thời đề phòng huynh đệ giờ là đối thủ, sau lưng xảy ra chuyện gì ai biết được.

Tháng bảy Hoằng cảnh năm ba mươi bốn, gió lốc ở kinh thành, trong bóng tối Tử Cấm thành mọi người tụ tập, làm công tác chuẩn bị.

Tất cả mọi người đang chờ đợi, chờ đợi thời khắc nổ bung.

Tác giả có lời muốn nói: Hoằng Cảnh Đế: Người không biết, còn tưởng rằng trẫm giường rồng trước buộc chỉ tiểu chó săn.

Hai mặt: Ngươi như thế nói chuyện sẽ bị đánh , nên biết Tiểu Bảo đứng phía sau vô số thân mụ đảng, liền ta đều sợ hãi, liền hỏi ngươi có sợ hay không?

( trẫm lần đầu tiên thượng tiểu kịch trường, cảm giác thật sự là manh manh đát (= ̄ ω ̄= )

~~~

Chú thích ①: Cái gọi là nhập học, là chỉ vỡ lòng sau đó, bắt đầu học tứ thư ngũ kinh mới là nhập học, mà này đệ nhất vốn muốn học chính là hiếu trải qua..

Truyện Chữ Hay