Sủng Thiếp Dưỡng Thành Ký

chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

A Hạo vội duỗi tay đi nhặt nhưng có người còn nhanh hơn nàng một bước.

Tiêu Hành tự nhiên nhặt lên, mười ngón tay thon dài như ngọc, không nhanh không chậm đem túi tiền để vào trong ngực, biểu tình rất là bình thản.

A Hạo không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn.

Chỉ dừng một chút, sau đó đi tới chỗ xe ngựa.

A Hạo lên xe ngựa, tim đập ""Thình thịch thình thịch’’ không thôi, trong đầu toàn hiện ra hình ảnh cái túi tiền đó, nàng lại càng không dám tưởng tượng nữa.

Nhưng mà…rõ ràng người nên chột dạ trong chuyện này không phải nàng mà.

Thanh Thanh thấy dáng vẻ này của tỷ tỷ liền có chút tò mò nói:

""Tỷ, túi tiền thế tử làm rơi là…’’ Như nghĩ tới cái gì, Thanh Thanh vội ngậm miệng lại, không dám nói thêm gì nữa. Ở Đại Tề, túi tiền của các cô nương là tín vật định tình, nam tử nhận lấy túi tiền, xem như là đã chấp nhận tình cảm rồi. Lúc nàng đem túi tiền đưa cho Kỳ Tuyển, Kỳ Tuyển tuy nhận lấy nhưng cũng không mang theo bên người như thế tử. Nếu mà đồ vật này vô tình bị rớt ra sẽ làm người ta chê cười.

Nhưng hiện nay---Tiêu thế tử kia đem túi tiền cất trong người, đủ thấy Tiêu thế tử đối với túi tiền này rất coi trọng.

nói chính xác hơn là Tiêu thế tử coi trọng chủ nhân của túi tiền này.

Thanh Thanh suy nghĩ một hồi liền hiểu ra.

Chẳng lẽ Tiêu thế tử đã có ý trung nhân?

Vậy tỷ tỷ của nàng thì sao? Thanh Thanh ninh mi, trong lòng vô cùng tức giận. Ban đầu nàng còn cho rằng thế tử là một nam nhân tốt, đối xử với đại tỷ cũng được nhưng trước mắt thế này, nàng không muốn tỷ tỷ gả cho Tiêu thế tử.

Tuy chỉ là di nương nhưng trong tâm có người hay không thì lại khác. Nếu Tiêu thế tử trong lòng không có người, như vậy lấy dung mạo và tính tình của tỷ tỷ nàng khẳng định sẽ được Tiêu thế tử sủng càng thêm sủng; nhưng nếu trong lòng có người, dù cho tỷ tỷ có tốt đến đâu thì cũng sẽ khôngđể ý tới.

Chính là thế.

Dù sao lấy bộ dáng cùng nhân phẩm của tỷ tỷ không lo tìm được một người phu quân tốt.

Thanh Thanh nghiêng đầu, nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của tỷ tỷ nhà mình, liền hiểu được tỷ tỷ đối với thế tử có chút thích. Nếu không thích, giờ phút này thấy thế tử mang theo bên người túi tiền của cô nương khác cũng sẽ không lộ ra biểu tình như vậy. một nam tử tuấn mỹ như Tiêu thế tử, đối với một thiếu nữ là tỷ tỷ thì trong lòng cảm thấy ái mộ cũng là chuyện bình thường. Nhưng với loại cảm tình này, tỷ tỷ cùng lắm là buồn mấy ngày.

Chỉ là---

Kể từ đó, nàng đối với vị Tiêu thế tử liền mất vài phần hảo cảm. Thanh Thanh nghĩ thầm: Tiêu thế tử tốt như vậy, lại không thể trở thành tỷ phu của nàng, thật là tiếc nuối.

trên đường tỷ muội hai người không ai nói gì, xe ngựa thực mau liền vào thành.

Yến Thành phồn hoa, Thanh Thanh rất thích náo nhiệt, liền vén rèm nhìn ra phía ngoài, nàng nhìn thấy rất nhiều cửa hàng đông đúc, muôn màu muôn sắc, không khỏi tán thưởng nói:

""Tỷ, Yến Thành quả nhiên rất náo nhiệt. Tỷ xem, những người kia mặc xiêm y thật là đẹp…’’ Thanh Thanh buông mành, nói với A Hạo:

""Tỷ, ngày thường tỷ thường xuyên đến đây sao?’’

Lời này vừa nói xong, Thanh Thanh liền theo bản năng cắn cắn môi. Tỷ tỷ là nha hoàn ở phủ Tĩnh Quốc Công, không phải tiểu thư, sao có thể thường xuyên đến đây chứ?

A Hạo nghe được muội muội nói, cũng không thèm nghĩ tới sự việc vừa nãy, nhìn bên ngoài nói: ""Lúc trước ta hầu hạ bên cạnh lão thái thái. Lão thái thái là người thích náo nhiệt, cho nên thường xuyên dẫn ta ra đây. Yến Thành có rất nhiều cửa tiệm trang sức, tiệm điểm tâm, ngày mai tỷ dắt muội đixem một chút.’’

Lời này rất hợp ý của Thanh Thanh, vội ôm cánh tay A Hạo lắc lắc, khuôn mặt nhỏ cười, nói:

""Tỷ, tỷ thật tốt.’’

A Hạo cong cong môi, không nói gì.

Thanh Thanh hiểu được trong lòng tỷ tỷ lúc này khẳng định là rất khó chịu, liền mở miệng trấn an: ""Tỷ, kỳ thật…Kỳ thật nếu tỷ không thích Tiêu thế tử, ra phủ gả chồng cũng tốt mà.’’

A Hạo nhíu mày, có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn muội muội:

""Muội lúc trước đâu có nói như vậy.’’

Thanh Thanh có chút hối hận, thầm nghĩ: Nàng lúc trước không phải cho rằng Tiêu thế tử đối với tỷ tỷ một lòng si tình sao? Nàng cười hắc hắc, cắn môi nói:

""Kỳ thật muội cảm thấy Tiêu thế tử là người thấu tình đạt lí. Tỷ hai mươi tuổi mới được rời phủ, tới lúc đó còn có thể gả cho nhà nào? Tỷ có thể cầu xin Tiêu thế tử, bảo hắn sớm chút cho tỷ ra không phải xong sao?’’

A Hạo nghĩ nghĩ, nói:

""Được. Ta đã hiểu.’’ Lúc sau lại rũ mắt xuống, không nói chuyện nữa.

Xe ngựa đi đến trước cửa phủ thì dừng lại.

A Hạo cùng muội muội đi xuống xe ngựa, nhìn dinh thự xa hoa trước mặt cũng không khỏi giật mình. Mà Thanh Thanh bên cạnh mở to mắt, kích động nói:

""Tỷ, dinh thự này cũng thật lớn, trong khí phách quá đi…’’

A Hạo hiểu được thế tử xưa nay tiêu tiền như nước, có một dinh thự rộng lớn như vậy, cũng không quá bất ngờ.

Mà bên kia, Tiêu Hành ôm A Vũ từ trên ngựa xuống. hắn liếc mắt nhìn hai vị tiểu cô nương bên cạnh nói:

""Nhanh vào thôi.’’

Hai người gật đầu, đi nhanh đuổi theo.

Vừa đi vào, liền có một ma ma chừng hơn bốn mươi tuổi mặc một chiếc áo bông dày ra nghênh đón, bên cạnh còn có một nam tử trung niên cao gầy, nhìn bộ dáng thì hình như là quản gia.

Tưởng ma ma và Lương quản gia nghe nói hôm nay thế tử sẽ tới nên đã chuẩn bị từ trước, lúc này thấy thế tử đến, lập tức ra hành lễ.

Tưởng ma ma hiểu được tính tình của thế tử, ngay cả Lục cô nương cũng không được tới tòa nhà này, hôm nay lại dẫn người tới đây, bọn họ dĩ nhiên là phải chuẩn bị thật tốt. Nàng nhìn tiểu nam hài bên cạnh thế tử, cảm thấy rất đáng yêu. Lúc sau ánh mắt lại dừng ở hai vị tiểu cô nương ở phía sau thế tử.

Nhìn dung mạo hai người nay, Tưởng ma ma chợt ngẩn người.

Hai vị tiểu cô nương này thoạt nhìn không khác nhau lắm, người bên trái mặc một thân áo thêu hoa lan, phía dưới là váy cẩm thêu hoa hồng minh, mắt hạnh má đào, mặt mày linh động, nhìn xinh đẹp vô cùng, mà người bên phải càng không kém cạnh, một thân hồng lăng áo, bộ dáng xinh đẹp như tiên nữ, Tưởng ma ma cũng là người từng trải, đã hầu hạ rất nhiều vị phu nhân, nhan sắc nàng cũng tạm được, trang điểm lên cũng thuộc hàng mỹ nhân.

Mà hai vị này, ăn mặc váy áo bình thường, mới mười ba mười bốn tuổi đã xinh đẹp diễm lệ như vậy, chờ mấy năm nữa càng không cần phải nói, nhất định là không ai sánh bằng.

Đây là lần đầu tiên thế tử dẫn người đến đây, hơn nữa còn là cô nương. Tưởng ma ma là người có mắt nhìn, vì thế lộ ra ý cười, khéo léo hướng tới A Hạo và Thanh Thanh hành lễ.

A Hạo vội nói:

""Ma ma không cần đa lễ.’’ Các nàng cũng đâu phải là tiểu thư của Đại Hộ Nhân gia.

Tưởng ma ma lại cười cười:

""Người thế tử mang đến đương nhiên là khách quý. Hai vị cô nương không biết phải xưng hộ như thế nào?’’

A Hạo nhoẻn miệng cười, nói:

""Gọi ta là A Hạo, đây là muội muội của ta Thanh Thanh.’’

Tưởng ma ma nói một tiếng ""A Hạo cô nương, Thanh Thanh cô nương’’, sau đó đưa hai người vào trong, vừa đi vừa nói:

""Bên ngoài rất lạnh, hai vị cô nương không bị đông lạnh chứ, trước hãy ngồi xuống ghế đi để ta đi pha trà nóng.’’

Nghĩ đến việc thế tử đặc biệt cho vị ma ma này đến tiếp đón các nàng, A Hạo được sủng mà lại lo sợ, bất quá cũng không làm ra cử chỉ gì, nếu khôngsẽ là mất mặt thế tử.

Chỉ là vị Tưởng ma ma là người nhiệt tình dễ gần, mà Thanh Thanh xưa nay ăn nói dễ nghe, bây giờ đang cùng Tưởng ma ma hàn huyên.

A Hạo cũng chẳng nói thêm cái gì, chỉ nhìn tòa dinh thự rộng lớn này.

---tòa dinh thự này so với bên ngoài càng thêm xa hoa.

Tưởng ma ma dẫn hai người ra khỏi cửa Thùy Hoa Lâu, lại dọc theo hành lang đi thẳng tới một chỗ tên là ""Minh Nguyệt Sáng Trong’’ thư phòng, lúc này mới ngừng lại. A Hạo nhìn tấm biển có vẽ hình rồng rắn, thấy nét chữ to lại cứng cáp, nhất thời không rời mắt được. Lúc nàng ở Ký Đường Hiên, đa số là đi theo thế tử đến thư phòng, cho nên liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra, bút pháp này là của thế tử nhưng không giống mới đây lắm.

Tưởng ma ma nhìn thần sắc của A Hạo, ngẩng đầu nhìn tấm biển lưu niệm, lúc này mới bừng tỉnh nhưng lúc sau lại càng thêm nghi hoặc. Tưởng ma ma cười cười nói:

""Đây là vào năm trước lúc thế tử đặt mua dinh thự này đã viết.’’

năm trước.

Tuy rằng không thừa nhận, nhưng A Hạo cảm thấy là tự mình đa tình, nàng mới vừa suy nghĩ cái gì vậy…

Thanh Thanh lại kinh ngạc nói:

""Dinh thự này là thế tử tự mình đặt mua?’’

Tưởng ma ma gật đầu, ngữ khí có chút tự hào:

""Còn không phải sao, lúc làm việc thế tử luôn thích tự mình làm lấy, đa số đồ trang trí ở nơi này đều dựa theo yêu cầu của thế tử mà làm. Hơn nữa, thế tử còn xây một cái lều giữ ấm ở hậu viện, như thế khi đến mùa đông, cũng có thể nhìn thấy đầy đủ các loại hoa.’’

Thanh Thanh ánh mắt sáng ngời, tán thưởng nói:

""Thế tử thật là quá lợi hại mà.’’

Tưởng ma ma vui lòng cười cười, đồng ý với lời Thanh Thanh nói.

Ba người ngồi xuống ghế, Tưởng ma ma ra lệnh kêu nha hoàn bưng trà nóng tới. A Hạo thấy có chút lạnh, lúc này ngồi xuống thưởng thức một ít trà nóng, cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Bên trên chiếc bàn gỗ còn có mấy mâm bánh đường, hạt mè, kẹo như ý.

""Tưởng ma ma, đây là trà gì thế, mùi vị rất ngọt, uống ngon thật.’’ Thanh Thanh vừa ăn kẹo như ý, vừa hỏi.

Tưởng ma ma thấy hai vị cô nương tính tình hiền hòa, càng thêm thích, liền nói:

""Đây là trà hoa, bên trong có bỏ thêm mật ong, thích hợp để hai vị cô nương uống.’’ Lúc sau lại nói:

""Hai vị cô nương ngồi ở đây chơi một lát, ta đi vào phòng bếp làm bữa trưa.’’

Tưởng ma ma đi rồi, Thanh Thanh mới quay sang A Hạo chớp chớp mắt, nói:

""Tỷ, những ngày tháng này sống thật thoải mái nha.’’

A Hạo hiểu được trong lòng muội muội suy nghĩ cái gì, dặn dò nói:

""Thế tử là khách khí, muội cần phải chú ý một chút.’’

Thanh Thanh bất mãn nức nở một tiếng, tiện tay cầm lấy một cái bánh đường nhét vào trong miệng.

Qua ba mươi phút, Tiêu Hành liền dẫn A Vũ đến.

A Vũ hưng phấn chạy đến bên cạnh A Hạo, gọi một tiếng:

""Đại tỷ.’’

Thanh Thanh duỗi tay gõ gõ đầu A Vũ, nói:

""Thấy đại tỷ liền quên nhị tỷ.’’

A Vũ cười hắc hắc:

""Nhị tỷ.’’

Thanh Thanh lúc này mới mỉm cười.

A Vũ nói:

""Mới vừa nãy Tiêu đại ca dẫn đệ đi một vòng, xem đến mê mẩn đầu óc.’’ hắn xoay người lại nhìn Tiêu Hành, nói:

""Tiêu đại ca, nhà huynh thật lớn.’’

Tiêu Hành tâm tình thực tốt, mặt mày ôn hòa, khóe miệng hơi giơ lên, hắn chỉ nói:

""Ngươi nếu thích, lần sau đến Yến Thành có thể đến nơi này ở.’’

nói xong, liền giương mắt từ A Vũ sang A Hạo.

A Hạo vừa nhấc đầu liền đối diện ánh mắt của Tiêu Hành.

Nàng sửng sốt, rồi sau đó nhanh chóng rũ mắt, âm sắc khẽ rung nói:

""Thế tử, ta đi phòng bếp xem một chút.’’ nói xong, liền trốn đi.

Tiêu hành xoay người nhìn tiểu cô nương bước đi, khóe môi chậm rơi giơ lên.

Thức ăn bữa trưa tương đối phong phú.

A Hạo vốn không nghĩ sẽ dùng cơm cùng thế tử, rốt cuộc thì nơi này không giống với nhà nàng. Bất quá thế tử đã mở miệng, nàng cũng chỉ có thể căng da đầu ngồi xuống.

A Hạo nhìn tướng ăn của đệ đệ và muội muội, liền nhỏ giọng dặn dò, thế tử không phải người thích ồn ào, lúc này Thanh Thanh A Vũ vừa ăn vừa nóichuyện như vậy, thoạt nhìn một chút cũng không tức giận hơn nữa còn rất dễ chịu. A Hạo có chút bất đắc dĩ, lại chỉ có thể cầm đũa mà ăn cơm.

Thanh Thanh nói:

""Tỷ, tỷ còn nhớ rõ muội thích ăn ngọt, cá chép chua ngọt này ăn thật ngon.’’

Chiếc đũa trong tay A Hạo dừng một chút, không có trả lời.

Tiêu Hành lại cười cười nói:

""Đây là cá sáng nay câu lên từ cái hồ trước thư phòng, nếu thích thì ăn nhiều một chút.’’

""Vâng.’’ Thanh Thanh gật đầu, lại cười nói:

""Cảm ơn thế tử.’’

Đến buổi tối, A Hạo như thường lệ hầu hạ thế tử rửa mặt chải đầu. Nhưng tình cảnh trước mặt lại không giống, bất quá nói đến cũng kỳ quái--- rõràng nàng là người vô tội nhưng sao lại thành nàng chột dạ rồi.

A Hạo đừng ngây ra ở bên ngoài, nghe tiếng nước chảy ở bên trong, hai tay chà xát vào nhau, trong lòng có chút rối loạn.

Nhìn thế tử bước ra, trên người vệt nước còn chưa lau khô, A Hạo liền cầm khăn đến lau cho hắn.

Tiêu Hành ngồi ở trên giường, tùy ý để tiểu cô nương bên cạnh hầu hạ, một câu cũng không nói.

A Hạo liếc mắt nhìn một cái nhưng không mở miệng, chờ lau xong rồi, mới nói:

""Thế tử, đêm nay ta có thể ngủ cùng muội muội không?’’

Khóe miệng Tiêu Hành cứng đờ, ít khi mới nói:

""đi đi.’’ hắn tuy rằng không vui nhưng cũng hiểu được tương lai của họ còn rất dài.

A Hạo nói một tiếng ""Đa tạ thế tử’’, lúc sau nghĩ nghĩ liền nói:

""Thế tử ngủ sớm một chút.’’

""Được.’’ Tiêu Hành vô cùng bất ngờ, biểu tình so với vừa rời vui sướng hơn không ít.

Nghe tiếng cửa đóng lại, Tiêu Hành mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua nệm chăn ngay ngắn, lúc này mới nằm xuống giường.

Chỉ là bây giờ không cảm thấy buồn ngủ.

hắn lấy túi tiền trong người ra, nhẹ nhàng vuốt ve.

Là hắn quá nóng vội, đã dọa nàng sao? Tiêu Hành sung sướng cong cong môi.

Mà tối nay, A Hạo cũng có chút ngủ không được.

Tắt đèn, tỷ muội hai người đắp cùng một cái chăn. A Hạo cảm nhận được muội muội cọ cọ vào người mình, cong môi nói:

""Ngủ sớm đi.’’

""Dạ.’’ Thanh Thanh gật đầu, không tự chủ được nói với A Hạo:

""Tỷ, Tiêu thế tử đối với chúng ta thật tốt.’’ Hôm nay sau khi dùng cơm trưa nàng đã đi dạo một vòng, những hạ nhân kia thấy nàng đều cung kính chào hỏi. Nàng như thế này căn bản đều không giống như tiểu thư của Đại Hộ Nhân gia, cho nên hạ nhân hành lễ với nàng khẳng định là được thế tử dặn dò.

Mà nàng cũng hiểu được, mình là dựa vào tỷ tỷ.

Thanh Thanh trong lòng có chút hâm mộ, lại có chút tiếc nuối, nếu Tiêu thế tử không có cô nương khác, thì tỷ tỷ cũng coi như là có phúc phần, thế nhưng…

Thanh Thanh thở dài một hơi.

A Hạo thắc mắc hỏi:

""Làm sao vậy? ‘’

Thanh Thanh lắc lắc đầu, nói:

""không có gì.’’ Kỳ thật trong lòng nàng có chút lo lắng, Tiêu thế tử tuy phong thái đĩnh đạc nhưng cũng là nam nhân, tỷ tỷ nàng lại xinh đẹp như vậy, ở chung lâu ngày khó tránh khỏi nảy sinh ý niệm ở phương diện khác. Đến lúc đó, Tiêu thế tử là chủ tử, tỷ tỷ nàng bất quá chỉ là một nha hoàn, kết quả tất nhiên là không nói cũng biết rồi.

Nghĩ đến đây, nàng liền theo bản năng nắm tay thật chặt.

""Cứ nghĩ đến hai ngày sau chúng ta lại phải xa nhau, muội có chút luyến tiếc.’’

Nghe muội muội nói thế, A Hạo trong lòng cũng có vài phần ấm áp, nói:

""Muội không phải nói thế tử đối xử tốt với chúng ta sao? Chờ khi rảnh, tỷ sẽ trở về thăm muội.’’

""Được.’’

không có tâm sự tiểu cô nương thật mau liền chìm vào giấc ngủ, nhưng A Hạo lại không thể nào ngủ được. Trong lòng nàng cân nhắc, làm cách nào để lấy lại túi tiền kia từ tay thế tử. Túi tiền đó, nàng còn chưa có thêu xong.

Hai ngày kế tiếp, mọi người đều ở trong nhà.

Đệ đệ muội muội rất ham chơi, một cái dinh thự to lớn như thế tất nhiên là cảm thấy thích thú, chơi thế nào cũng không đủ. Mà tâm tình thế tử hai ngày nay cũng không tồi, thường xuyên dẫn A Vũ đi chơi. Mấy ngày nay, A Vũ một tiếng ""Tiêu đại ca’’ treo ở trên miệng, quả thực xem Tiêu Hành như ca ca ruột của mình.

Vào ngày Tết Thượng Nguyên, Tiêu Hành dẫn ba người ra ngoài.

Ngày thường Yến Thành luôn rất đông người qua kẻ lại, hôm nay lại là tết nên vô cùng náo nhiệt. Đêm nay là Tết Thượng Nguyên, trên phố đều treo rất nhiều đèn lồng có kiểu dáng khác nhau, làm cho các cửa hàng càng thêm rực rỡ cùng với đó là tiếng hò reo náo nhiệt.

Xem Tết Thượng Nguyên ở Minh Náo Hà là đẹp nhất. Lúc trước nàng đi theo lão thái thái, cũng may mắn được cùng lão thái thái thưởng thức cảnh trí này.

A Vũ nghiêng đầu, nhìn đại tỷ nhà mình nói:

""Đại tỷ, tỷ hôm nay thật đẹp.’’

A Hạo cười cười, nhưng cũng không nói gì.

Sáng nay tỉnh dậy, nàng thấy muội muội ngồi trước gương chải chuốt, xong rồi lại kéo nàng vào trang điểm. Ba năm nay, nàng ở phủ Tĩnh Quốc Công chưa bao giờ trang điểm cả, lâu dần cũng thành thói quen. Chẳng qua hôm nay Thanh Thanh khăng khăng muốn trang điểm cho nàng, nên nàng mới không có cự tuyệt.

Vốn là tiểu cô nương xinh đẹp, hiện giờ trang điểm lên, đẹp lại càng thêm đẹp. Mái tóc đen dài, da trắng như tuyết, mày liễu cong cong, phía dưới là đôi mắt trong như mặt hồ, sau đó là chiếc mũi tinh xảo. Hai má còn được đánh một chút phấn hồng, đặc biệt là đôi môi nhỏ, tô thêm son màu anhđào khiến người ta hận không thể cắn một ngụm.

Mặt trăng sáng ở trên cao, cùng với pháo hoa được bắn lên không trung khiến mọi người đều kinh hô, thưởng thức cảnh đẹp tuyệt mỹ này. A Hạo cũng ngẩng đầu nhìn, thấy pháo hoa lộng lẫy nhất thời khóe miệng cong lên, tâm tình cũng vui lên vài phần.

Tiêu Hành theo bản năng quay đầu, hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt của tiểu cô nương, rồi lại nhìn xuống cái cổ trắng nõn, giống như một hòn ngọc quý, càng nhìn khiến tay hắn có chút ngứa.

Mà ở xa xa, Tiêu Ngọc Đề cầm đèn lồng nhìn thấy ca ca nhà mình thì có chút kinh hãi.

Tiêu Ngọc Đề là bảo bối của phủ Tĩnh Quốc Công, hôm nay ra ngoài, nàng đã trang điểm rất xinh đẹp. Tiêu Ngọc Đề mặc một thân áo gấm màu anhđào cùng với áo choàng lông chim, trông rất xinh xắn lanh lợi, nghịch ngợm đáng yêu. Bên cạnh nàng còn có hai vị, đó là huynh muội Đường gia---Đường Mộ Lễ và Đường Mộ Trinh.

Tiêu Ngọc Đề đi đến chỗ Tiêu Hành gọi một tiếng:

""Ca ca?’’ Ngữ khí tràn đầy sự kinh ngạc. Nàng hiểu được ca ca xưa nay không thích những chuyện náo nhiệt thế này cho nên Tết Thượng Nguyên sẽkhông ra ngoài. Mà nàng cùng ca ca không giống nhau, nàng rất thích náo nhiệt, thường xuyên đi dạo chơi cùng Trinh biểu tỷ.

Tiêu Ngọc Đề nhìn thoáng qua hai cô nương cùng tiểu nam hài bên cạnh ca ca, nhất thời càng thêm nghi hoặc.

A Hạo vội nói:

""Lục cô nương, đây là đệ đệ muội muội của nô tỳ.’’

Tiêu Ngọc Đề gật gật đầu, trong lòng nghi ngờ.

""Hành biểu ca.’’ Đường Mộ Trinh hướng về phía Tiêu Hành gọi một tiếng, khuôn mặt nhỏ mang ý cười.

Đường Mộ Trinh là một cô nương thông minh, nhìn cảnh tượng trước mắt có cảm giác như họ là người một nhà. Nàng hiểu được vị Hành biểu ca này xưa nay tính tình nhạt nhẽo, không để cô nương nào vào mắt nên trong lòng nàng cũng vui mừng. Mà vị tiểu cô nương này thật xinh đẹp, nhưng bàn về xuất thân cùng gia thế cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm thiếp.

Bất quá---

Nạp thiếp cũng không tồi, bà ngoại đỡ phải nhắc về việc hôn nhân của Hành biểu ca. Nàng mười bảy tuổi còn chưa định hôn ước, đó là bởi vì nàng không muốn gả, cũng không phải vì biểu ca đâu. Nhưng bà ngoại lại cho rằng nàng một lòng ái mộ Hành biểu ca. Hành biểu ca không quay về còn tốt, nhưng bây giờ mỗi lần tới phủ Tĩnh Quốc Công, bà ngoại đều nhắc đến chuyện của Hành biểu ca, vì thế nàng cũng không hay tới phủ Tĩnh Quốc Công nữa.

Tiêu Ngọc Đề nói:

""Lão tổ tông và nương đều ở Nhất Phẩm Cư, nếu ca ca đã quay về thì cũng nên qua đó chào hỏi chứ. Hôm nay lão tổ tông vẫn luôn nhắc đến huynh.’’

Tiêu Hành nhíu mày, có chút không vui.

A Hạo lại nói:

""Thế tử qua đó đi, ta đưa Thanh Thanh và A Vũ đi dạo một lát.’’

Tiêu Hành nghĩ nghĩ, nói:

""Được. Ta để Trúc Sanh đi cùng các ngươi.’’

Tiêu Hành vừa đi, A Hạo cảm thấy thoải mái hơn nhiều, liền dẫn muội muội đệ đệ đi dạo xem diễn xiếc ảo thuật.

Nhìn trong chốc lát, Thanh Thanh nghiêng đầu nói với A Hạo:

""Tỷ, muội muốn ăn bánh hoa quế.’’

Ngày mai đệ đệ và muội muội phải đi rồi, A Hạo tất nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu này, nàng nói:

""Tỷ đi mua, hai đứa ngoan ngoãn ở lại chỗ này, đừng chạy lung tung.’’ Lúc sau lại cúi đầu hỏi A Vũ:

""A Vũ muốn ăn gì nào?’’

A Vũ ngẩng đầu lên nói:

""Đệ muốn ăn hạt dẻ rang đường.’’

""Được.’’ A Hạo cười xoa đầu đệ đệ, nói với Trúc Sanh bên cạnh:

""Trúc Sanh đại ca. phiền huynh trông chừng đệ đệ muội muội một chút, ta đi mua chút đồ ăn liền trở về.’’

Trúc Sanh gật gật đầu.

A Hạo đi ra cửa hàng ăn vặt mua một bịch bánh hoa quế, lại mua thêm một bịch hạt dẻ rang đường, lúc trả tiền, nghĩ thế tử cũng thích ăn ngọt liền mua thêm một phần. Nàng cầm túi giấy trong tay đi dọc theo đê trở về, thấy hai bên có không ít cô nương ở đó thả đèn hoa đăng, cũng thấy hứng thú nên đi mua một cái.

Lúc đặt bút xuống viết nguyện vọng, A Hạo không cần nghĩ ngợi, sau đó lại viết thêm hai cái, cái cuối cùng nàng suy nghĩ một lúc, mới đặt bút xuống viết.

Đèn hoa đăng xinh đẹp trôi vào giữa sông, dần dần hội tụ cùng những chiếc đèn khác, mặt sông Minh Náo Hà giờ đây nhìn như một dãy ngân hà đầy ắp những ngôi sao, mênh mông rộng lớn.

Nàng quay người lại, phát hiện phía sau có một nam tử thân hình cao lớn, có lẽ là đứng nhìn mình rất lâu rồi. Nàng đang muốn nói thì ngay sau đó nam nhân kia đã bắt được cổ tay nàng, đi đến bên cạnh cây đại thụ.

một lúc lâu sau A Hạo mới phản ứng lại, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, mở miệng nói:

""Thế tử…Ưm…’’

Nam nhân căn bản là không cho nàng có cơ hội nói chuyện.

Dùng một tư thế bá đạo, đem nàng đè ở trên thân cây hung hăng hôn lên.

Truyện Chữ Hay