Tuy nhiên, là đại lục đệ nhất mỹ nam tử, chủ tử chưa bao giờ gần nữ sắc.
Tại Thiên Địa Phủ, nếu có nữ nhân nào dám đến gần hắn, hắn chậm chí sẽ giết nữ nhân đó ngay lập tức.
Nhưng là..
Chủ tử vậy mà muốn lưu lại nơi này lâu hơn cùng nữ nhân.
Thật sự là không thể tưởng tượng được!
Bắc Huyền nghĩ đến đây, nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó ngẩng người đi ra ngoài.
Chỉ thoáng một cái, thân ảnh giống như quỷ mị lóe lên trên không trung với tốc độ cực nhanh.
Tốc độ này nếu để Phượng Sở Ca nhìn thấy, chỉ sợ nàng cũng sẽ chấn động.
Bởi vì.. Thực lực như vậy, xa xa vượt qua nàng!
Ngày mới, trời xanh mây trắng thật đẹp.
Phượng Sở Ca thức dậy sớm và bận rộn trong phòng bếp
Chăm chỉ nhiệt tình như vậy quả thực làm cho Tử Lan các nàng triệt để ngạc nhiên.
Ngoài kinh ngạc, còn phải cảm thán tiểu thư đối đãi với A Trần không giống người thường.
Các nàng theo tiểu thư sáu năm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua tiểu thư như vậy.
Trong phòng A Trần.
Thấy sau khi tỉnh lại, thần sắc hắn như thường, Phượng Sở Ca mới thở dài nhẹ nhõm, "Về sau không được chạy loạn biết không? Ngươi có biết ngày hôm qua xảy ra chuyện gì hay không? Ngươi nói ngươi ngốc ở phòng không tốt sao. Nếu lại Phượng Triêu Dương bắt đi, xảy ra chuyện vậy thì làm sao bây giờ?"
"Nữ nhân.. Ngươi đây là quan tâm ta." A Trần mím môi, cười nhạt nói.
"Đúng vậy.. Không để cho người ta bớt lo.." Phượng Sở Ca nói xong, ba chữ "Tiểu hài tử" đến bên miệng lại nuốt xuống.
Nàng vẫn nhớ rõ hôm qua tiểu quỷ vì chuyện này mà giận dỗi đấy.
Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc A Trần, bất đắc dĩ thở dài: "Nửa tháng sau, ta đến Vân Thiên học viện rồi. Đến lúc đó ta sẽ tìm cho ngươi một gia đình khá giả, đưa ngươi đến đó ở trước, về sau phải biết nghe lời, biết không?"
A Trần giương mắt, có chút hứng thú hỏi thăm, "Ngươi không phải đối với Vân Thiên học viện không có hứng thú sao?"
Phượng Sở Ca khẽ nhướng mày. "Không có biện pháp a.. Nha đầu Tử Lan kia muốn đi Vân Thiên học viện, về sau lại đi Thiên Địa Phủ nhìn xem đại lục đệ nhất mỹ nam, ta cũng chỉ có thể cùng nàng đi thôi."
Tử Lan đứng cạnh cửa nghe lời này, trừng trừng mắt.
Nàng nói lời này từ lúc nào nha?
"Đệ nhất mỹ nam?" Trong mắt A Trần lộ ra vài tia trêu tức. "Ngươi cũng muốn nhìn đệ nhất mỹ nam kia là dạng gì sao?"
"Ta à? Không sao cả.." Phượng Sở Ca cúi đầu, nhìn khuôn mắt đáng yêu của A Trần, đưa tay lên xoa nắm khuôn mặt của hắn, "Có Tiểu Trần Trần đẹp mắt như vậy là đủ rồi.."
"A.. Buông tay.." A Trần kháng nghị, thế nhưng kháng nghị không có hiệu quả, chỉ có thể tuỳ ý Phượng Sở Ca xoán nắn khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn..
Bên ngoài gian phòng, Bắc Huyền đang nấp ở một góc khuất nhìn thấy tất cả những gì diễn ra trong phòng, miệng đã sớm há thành hình chữ "O" vì kinh ngạc.
Trời ạ!
Hắn chưa bao giờ biết rõ bị một nữ nhân đùa giỡn như vậy, chủ tử lại không tức giận.
Nhìn qua, trong ánh mắt chủ tử còn lộ ra vẻ mừng thầm..
Nhìn cảnh này.. khoé môi Bắc Huyền run rẩy.
Nếu không phải tối qua hắn đã gặp chủ tử, hắn tất nhiên sẽ không tin tưởng đứa bé trước mặt là đại danh đỉnh đỉnh Đế Tuyệt Trần!
Trong phòng, Phượng Sở Ca rốt cuộc buông tha A Trần.
Thử qua thấy độ ấm của cháo không sai biệt lắm.
"Nào, ăn đi.."
"Nương tử đút cho ta.." A Trần khẽ dựa vào một bên, bộ dạng đương nhiên nói.
"Chuyện của mình tự mình làm."
"Thế nhưng mà.. Buổi tối hôm qua, ta rất là kinh hãi.."