Đối diện, Phượng Thiển Tuyết một mực ngồi cùng người Vân gia lúc này rốt cuộc lần nữa lên tiếng.
"Hoàng thượng, hiện tại dân nữ đã gả vào Vân gia, hiếm khi có cơ hội gặp lại muội muội, không nghĩ đến lại vô tình cùng muội muội cãi nhau. Nay dân nữ muốn kính muội muội một chén bồi tội.."
Tư thái lúc này của Phượng Thiển Tuyết ngược lại thật sự rất thành khẩn.
Nàng ta đã nói như vậy, Thiên Khải đế sao có thể cự tuyệt?
"Đương nhiên có thể, đã là tỷ muội tự nhiên nên hòa thuận, sao có thể vì chút chuyện nhỏ làm tổn thương cảm tình?"
"Đúng vậy a.. Hoàng thượng nói rất đúng." Phượng Thiển Tuyết đứng dậy.
Trước mắt bao người, cầm lấy bầu rượu trên bàn rót vào chén, đi về phía Phượng Sở Ca.
"Tiểu thư, nàng ta lại muốn làm cái quỷ gì?" Tử Lan thấp giọng hỏi.
Phượng Sở Ca nhướng mày, "Nhìn xem chẳng phải sẽ biết rồi sao?"
Phượng Thiển Tuyết cong môi cười, chậm rãi đi đến.
Hôm nay nàng mặc một thân sa y màu đỏ, trên mặt trang điểm tinh xảo.
Từng bước một đi về phía này, lộ ra thư thái mỹ lệ không thể nghi ngờ.
Không thể phủ nhận, Phượng Thiển Tuyết xác thực là một mỹ nhân.
Phượng Thiển Tuyết đi đến trước mặt Phượng Sở Ca..
"Tứ muội, trước đó ta có nhiều chuyện đắc tội, Tứ muội nói rất đúng, hôm nay ta vẫn còn trong thời gian giữ đạo nghĩa lại ăn mặc như vậy, là ta sơ sót."
Thái độ Phượng Thiển Tuyết rất thành khẩn.
Nhưng càng thành khẩn mới càng có quỷ.
Đáy mắt Phượng Sở Ca xẹt qua vài tia trêu tức, nàng không có lý do gì vì Phượng Thiển Tuyết giả bộ mà phải phối hợp diễn kịch cùng nàng ta, không chút khách khí mở miệng, "Chuyện này đương nhiên là Nhị tỷ tỷ không đúng rồi."
Thoáng cái, Phượng Thiển Tuyết lại có chút không xuống đài được.
Bàn tay giấu trong tay áo Phượng Thiển Tuyết nắm chặt lại, mười ngón tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, suýt nữa thì phá nát cả lòng bàn tay.
Đôi mắt nàng ta loé lên, cuối cùng nhìn xuống..
"Đúng vậy, là ta không đúng, cho nên cũng vì chuyện này mà cùng Tứ muội nổi lên tranh chấp càng là ta không đúng." Nói xong, Phượng Thiển Tuyết đưa chén rượu trong tay ra. "Đến, Tứ muội, ta mời ngươi một ly."
Phượng Sở Ca híp mắt lại, nhận lấy chén rượu kia.
Nàng nhìn chén rượu, đáy mắt lộ ra mấy phần khác thường.
Đem "Mỹ nhân say" bôi lên miệng chén, coi như đến lúc đó có người hoài nghi nàng ta cũng không dò xét ra trong chén này thật ra có trộn lẫn độc dược.
Thủ đoạn đúng thật là cao minh!
Thấy Phượng Sở Ca không uống, Phượng Thiển Tuyết lại nói, "Sao Tứ muội lại không uống? Không phải là lo lắng ta hạ độc đấy chứ?"
Bộ dạng kia thật vô tội và đáng thương.
Phượng Sở Ca cong môi. "Nhị tỷ làm sao có thể hạ độc ta?"
Dứt lời, nàng giương tay áo lên, từng ngụm một uống hết chén rượu kia.
Tận mắt thấy Phượng Sở Ca uống rượu xong, trong mắt Phượng Thiển Tuyết hiện lên vài phần đắc ý.
"Nhị tỷ tỷ, ta cũng mời ngươi một ly." Phượng Sở Ca bưng một chén rượu khác, cười nói.
Ống tay áo phẩy nhẹ đảo qua chén rượu, Phượng Sở Ca đưa chén rượu tới.
"Tốt.." Trước mắt, Phượng Thiển Tuyết cho rằng mục đích của mình đã đạt được, cũng không có cố kỵ gì, tiếp nhận chén rượu kia, từng ngụm nuốt xuống..
Sau khi đã kính rượu xong hết, Phượng Thiển Tuyết lại quay về chỗ ngồi của mình.
Bốn phía yên tĩnh hơn một chút.
"Nữ nhân, vừa rồi ngươi hạ loại độc gì?" Bên cạnh, A Trần đột nhiên quay đầu, hứng thú hỏi.
Khoé môi Phượng Sở Ca co lại.
Thủ pháp nàng hạ độc rõ ràng rất kín đáo, tại sao A Trần có thể nhìn thấy được.