"Phốc---" Thuỷ Vô Tích vừa nói xong, Tử Lan liền bật cười: "Tiểu thư, theo ta được biết, nàng còn lớn hơn người một tuổi nữa đấy.."
Phượng Sở Ca nhướng mày nhàn nhạt quét mắt nhìn Tử Lan, đáy mắt lộ ra mấy phần trêu tức. "Tử Lan, cái này là ngươi không đúng rồi, sao có thể tuỳ tiện tìm hiểu tuổi tác của một nữ nhân như thế? Ngươi xem, lần sau nếu gặp lại tình huống như vậy ngươi nói thế không phải làm đối phương phải xấu hổ rồi? Người không biết còn tường rằng ngươi đang giả vờ."
Tử Lan gục đầu xuống, đơn giản là do nghẹn cười, cuối cùng nghiêm trang đáp: "Tử Lan biết sai rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.."
Thần sắc Thuỷ Vô Tích hoàn toàn trở nên cương cứng.
Mà Thuỷ Ngọc Nhi càng tức đến nắm chặt tay đang muốn phản bác, cuối cùng bị Thuỷ Vô Tích giữ chặt lại.
Bất đắc dĩ chỉ có thể cắn răng oán hận nhìn Phượng Sở Ca, mười ngón tay cơ hồ đều muốn hãm sâu vào lòng bàn tay..
Nàng không cam lòng.. Không cam lòng bị một phế vật cùng một hạ nhân tuỳ ý cưỡi lên đầu mình như thế!
Không có âm thanh ồn ào của Thuỷ Ngọc Nhi, bên cạnh lại khôi phục yên tĩnh ban đầu.
Nhưng yên tĩnh này không tiếp tục được bao lâu lại bị một đạo âm thanh quen thuộc đánh vỡ.
"Tứ muội muội, cha mẹ đến cùng đã đắc tội ngươi thế nào? Vậy mà ngươi lại có thể đuổi họ ra khỏi Phượng gia, Tứ muội muội, sao ngươi có thể đại nghịch bất đạo như thế?"
Đây là một đạo âm thanh sắc bén. Trong thanh âm tựa hồ ẩn ẩn vài phần khóc nức nở.
Phượng Sở Ca ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, không khỏi nhíu nhíu mày.
Hôm nay, thật đúng là náo nhiệt!
"Tuy là sáu năm trước cha mẹ đã đuổi ngươi ra khỏi Phượng gia, nhưng nay phụ thân đã tiếp ngươi trở về rồi không phải sao? Thậm chí còn đem Lâm Thuỷ Các tốt nhất trong phủ cho ngươi ở, phụ thân là dụng tâm muốn bù đắp cho ngươi mà ngươi lại đối đãi với họ như vậy. Họ đều là thân nhân của ngươi mà, sao ngươi có thể ý chí sắt đá như thế?" Thanh âm kia đợt sau cao hơn đợt trước.
Người nói chuyện đúng là người lúc trước gả vào Vân gia Phượng Thiển Tuyết.
Từ sau khi gả vào Vân phủ hù chết Vân nhị thiếu gia trong đêm tân hôn, Phượng Thiển Tuyết đã bị Vân gia nhận định là người mang điềm xấu.
Những ngày này, người Vân gia luôn đối xử lạnh nhạt với nàng.
Nàng hận thấu Phượng Sở Ca.
Nếu không phải Phượng Sở Ca, nàng làm sao sẽ rơi vào kết cục như vậy?
Biết được hôm nay Phượng Sở Ca sẽ tiến cung dự tiệc, đáy lòng Phượng Thiển Tuyết sinh ra một kế hoạch điên cuồng.
Vốn dĩ nàng không có tư cách đến đây nhưng nàng không cam lòng nên đã cầu xin Vân gia chủ.
Về sau Vân gia chủ niệm tình Phượng Thiển Tuyết là tỷ tỷ Phượng Sở Ca, mà yến hội này cũng tổ chức vì Phượng Sở Ca nên cũng đồng ý.
Phượng Thiển Tuyết thê lương lên án, những lời nàng ta nói đều truyền hết đến tai mọi người xung quanh.
Thoáng cái, mọi người đặt một cái nhãn mới cho Phượng Sở Ca..
Ngoan độc.
Phượng Sở Ca nghe được lời Phượng Thiển Tuyết nói, ngoéo môi một cái..
Trước kia sao nàng không phát hiện khả năng lật ngược phải trái của Phượng Thiển Tuyết lại lợi hại như vậy!
Nàng không trả lời, chỉ tuỳ ý để cho Phượng Thiển Tuyết nói xong.
Đến khi Phượng Thiển Tuyết nói mệt mỏi ngừng lại rồi, Phượng Sở Ca mới ngẩng đầu lên: "Nhị tỷ tỷ, sao gần đây ngươi lại tiều tuỵ thế này? Son phấn dày như vậy đều không che được quầng thâm trong mắt ngươi.. Có lẽ Vân nhị thiếu gia rời đi làm Nhị tỷ tỷ quá mức thương tâm a. Bất quá.. Nhị tỷ tỷ, hôm nay còn trong lúc ngươi giữ đạo nghĩa, như thế nào lại ăn mặc tươi đẹp như vậy? Người không biết còn tưởng rằng Nhị tỷ tỷ vẫn là thiếu nữ chưa lấy chồng đây."