Editor: Phong Hà
Nghĩ như vậy, Nhục Đoàn càng chui sâu vào lòng Phượng Sở Ca..
Phượng Sở Ca nhận ra Nhục Đoàn khác thường, nhếnh môi cười.
Cũng không thể trách Nhục Đoàn sợ hãi như vậy, khí thế trên người Đế Tuyệt Trần thật sự là quá lớn!
Chỉ là..
Phượng Sở Ca nhíu mày
Con mèo ngu xuẩn..
Tại sao Đế Tuyệt Trần lại gọi Nhục Đoàn như vậy?
Trước kia cũng chỉ có A Trần gọi nó như vậy.
"Ngươi gọi nó là gì?" Phượng Sở Ca ngẩng đầu nhìn Đế Tuyệt Trần hỏi rõ.
Bộ dạng ngược lại rất nghiêm trang.
Đôi mắt hẹp dài của Đế Tuyệt Trần hơi nhếch lên, khóe môi khẽ mỉm cười: "Ngươi không cảm thấy con mèo này rất ngốc sao?"
Nói xong chỉ vào Nhục Đoàn: "Nhìn nó sợ hãi thành như vậy, thật không có tiền đồ."
Chẳng biết tại sao Phượng Sở Ca thở phào một hơi.
Nàng đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng thật đúng là điên rồ mà, một khắc vừa rồi vậy mà nàng đã đem Đế Tuyệt Trần trước mặt cùng bóng dáng Tiểu A Trần hợp lại với nhau.
Xem ra.. Mỹ nam đều có điểm giống nhau!
Phượng Sở Ca đưa tay trấn an Nhục Đoàn đang sợ hãi lại tức giận bất bình..
Không phải Nhục Đoàn không có tiền đồ mà khí thế nam tử trước mặt thật sự quá mức lăng lệ ác liệt!
Nàng khẽ cười: "Ngươi không hiểu, Nhục Đoàn chúng ta là thục nữ mèo nhỏ ngây thơ, nó bị sát khí trên người ngươi dọa nên mới như thế!"
Đế Tuyệt Trần nghe vậy, khóe môi có chút co lại.
Ngây thơ..
Thục nữ..
Quả nhiên, lời này cũng chỉ có nữ nhân này mới nói được.
Cuộc trò chuyện của hai người đã thu hút tất cả mọi người ở đây ghé mắt.
Thấy mọi người xung quanh đều nhìn hướng này, đáy mắt Đế Tuyệt Trần tràn ra một chút vui vẻ.
Hắn đang muốn nói nhưng lại cảm giác khí tức trong đan điền xoay tròn, linh lực đang từ từ yếu bớt đi.
Đế Tuyệt Trần biến sắc.
Hắn nhìn lại Phượng Sở Ca: "Nữ nhân, ở Vân Thiên học viện chờ ta. Ta sẽ trở lại."
Dứt lời, không nói thêm lời nào liền vội vàng rời đi..
Tốc độ rời đi rất nhanh, giống như một ngọn gió xẹt qua trong không khí, thoáng cái đã không thấy thân ảnh màu tím đâu nữa.
Phượng Sở Ca đứng tại chỗ nhìn hướng Đế Tuyệt Trần rời đi, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Chạy nhanh như vậy là muốn đi đầu thai hay sao?"
Nam nhân nhân này cho nàng cảm giác quá mức quen thuộc!
Nàng quả thực nhận thức hắn.. Nhưng bọn họ cũng chỉ giới hạn ở một lần gặp mặt mà thôi!
"Không nghĩ tới ngươi còn biết mỹ nam tử đệ nhất đại lục, ta thật đúng là coi thường ngươi rồi!" Hách Liên Cẩn Du vẫn đứng tại chỗ nhìn Phượng Sở Ca cùng Đế Tuyệt Trần vừa nói chuyện cùng nhau, chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, lại thấy được sau khi Đế Tuyệt Trần rời đi Phượng Sở Ca liền rơi vào trạng thái có điều suy nghĩ, hắn rốt cuộc không ức chế nổi mở miệng nói.
Phượng Sở Ca liếc mắt Hách Liên Cẩn Du, cười nhạt: "Bản lĩnh của ta không phải tam vương gia đã được chứng kiến sao? Chỉ tiếc trên đường về không thể đồng hành cùng vương gia rồi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Thần sắc Hách Liên Cẩn Du cứng đờ.
Trước khi tới Vân Thiên học viện, cho tới giờ Hách Liên Cẩn Du vẫn không nghĩ tới hắn sẽ lạc tuyển.
Bị lạc tuyển thì cũng thôi đi, ngày đó hắn vô cùng khinh thị Phượng Sở Ca, hiện tại nàng lại thành công nhập học rồi.
Nghĩ đến lời nói của mình trên yến hội ngày ấy trước mặt mọi người, mặt mũi Hách Liên Cẩn Du hoàn toàn không giữ được rồi.
Hắn biết rõ sau khi trở về hắn sẽ triệt để biến thành đối tượng bị mọi người chế nhạo!