Thác Bạt Thuận nhíu mày, ánh mắt tức giận nhìn Vân Y quát lớn:" Vân Y! Tại sao muội lại hành xử như vậy?"
Vân Y trợn mắt nhìn chàng, hậm hực quát lại:" Huynh lớn tiếng muội? Từ trước đến giờ huynh chưa bao giờ lớn tiếng với muội.
Hôm nay, lại vì ả đàn bà này mà lớn tiếng với muội."
Chàng không để ý đến Vân Y quay sang nhìn Tiên Mai với ánh mắt rất dịu dàng, nàng nhìn thấy ánh mắt của Thác Bạt Thuận dịu dàng, thâm tình với Bạch Tiên Mai như vậy nàng cảm thấy rất khó chịu, tức giận nàng cố dằn nén lại cười gượng với Bạch Tiên Mai."
Vân Y càng tức sôi máu, hai tay nắm chặt lại cắn môi tức điên, nàng lấy tay của Vân Y cười như không nói:
" Vân Y! Chúng ta hãy đi đến gặp mẫu hậu xin người cho chúng ta xuất cũng đi chơi đi, hai người họ còn có chuyện để tâm tình với nhau chúng ta không nên cản trở hai người họ."
A Tú nhướng mày, ngơ người ra tiểu thư của nàng là đang ghen sao?
Vân Y nhăn nhó, cắn môi, bực tức cùng nàng rời đi, chàng cảm nhận được là nàng đang ghen, chàng thầm vui trong lòng, trong lòng chàng nhảy múa cả lên.
Vừa xin được, ba nàng lập tức cùng nhau xuất cung Vân Y không suy nghĩ gì nhiều lập tức phi đến gặp Ca Dực, Ca Dực mỗi lần gặp nàng đều phải trốn, nàng rất bám người nhưng tính bám người ấy không biết từ bao giờ đã thành thói quen của chàng, Vân Y kéo Ca Dực đi dạo khắp nơi.
Kỳ Ân cùng A Tú đi thăm phụ thân và mẫu thân nàng xong cũng đi dạo chơi.
Nàng vừa đi vừa ngắm, một chàng trai gương mặt thanh tú mặc y phục màu đỏ va vào nàng, chàng mặc y phục đỏ ấy cúi người:" Xin lỗi! Cô nương không sao chứ?"
Nàng lắc đầu, cười nhẹ đáp:
" Không sao."
Nàng cùng A Tú tiếp tục đi, chàng trai ấy cũng đi nhưng sau khi đi khuất thì chàng bỗng quay người lại nhìn về hướng nàng đi mà nhếch môi cười mỉm:" Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau nữa.
Diệp Kỳ Ân."
Trời cũng đã sập tối, nàng cùng A Tú, Vân Y quay trở về cùng, vừa bước vào phòng nàng giật mình chút nữa là nàng hét toáng lên, nàng bất ngờ có chút bực mình hỏi:" Tại sao ngươi lại ở phòng của ta?"
Chàng nhướng mày, cười mỉm:
" Ta vào phòng của thê tử mình thì có gì lạ đâu chứ? Tại sao nàng lại bất ngờ quá vậy?"
Chàng cứ thế từ từ tiến sát lại gần nàng, mặt càng kề gần mặt nàng, nàng cứ thế lùi lùi lại mà ngã lên giường, chàng cũng ngã xuống hai tay chàng chống lên hai bên nàng.
Kỳ Ân nuốt nước bọt nhìn chàng lắp bắp, ấp úng hỏi:" Ngươi...!Ngươi muốn làm gì? Giờ...!Giờ này trời cũng đã tối rồi ta muốn đi ngủ ngươi hãy về cung của ngươi đi có chuyện gì thì ngày mai hẳn nói."
Thác Bạt Thuận nhìn nàng cười gian xảo hỏi:
" Lúc sáng có phải nàng đã ghen với Bạch Tiên Mai không?"