Edit: QR
Từ Lệnh Sâm khoát tay, đưa bông hoa thược dược cho Kỷ Thanh Y đang phát ngốc, dùng giọng nói dịu dàng có thể chảy nước hỏi nàng: “Những đóa hoa này tặng cho nàng, có thích không?”[QR][diendanlequydon]
Trái tim Kỷ Thanh Y đập nhanh dữ dội, mơ hồ có chút hoảng sợ, về phần sợ hãi chuyện gì chính nàng cũng không nói được.
“Điện hạ, người có ý gì?”
Đôi mắt như mặc ngọc của Từ Lệnh Sâm nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Kỷ tiểu thư, lần đầu tiên gặp nàng ta đã đặt nàng trong lòng, thời thời khắc khắc không dám quên. Ta muốn nàng luôn ở bên cạnh ta, muốn đến phủ Bình Dương Hầu cầu hôn, muốn cùng nàng sớm chiều gặp mặt. Nếu Kỷ tiểu thư nguyện ý cùng ta kết nghĩa phu thê, chắc chắn ta sẽ trân trọng, cả đời không phụ bạc.”
Hắn chắc chắn nhất định tiểu nha đầu này sẽ đồng ý.
Đời trước lúc hắn ngồi trên đầu tường, ném một cành thược dược cho nàng, cười hì hì nhìn nàng.
“Từ Bảo Sinh, ngươi có ý gì?” Nàng đứng trong sân, ngẩng đầu, không hiểu nhìn hắn.
“Tiểu nha đầu, năm nay ngươi đã mười lăm tuổi đi, các cô nương khác lúc bằng tuổi ngươi cũng đã bắt đầu làm mai, chuẩn bị lập gia đình. Ta thấy nhất định ngoại tổ mẫu đã quên ngươi rồi, thay vì ở trong biệt viện này thành gái lỡ thì không bằng ngươi gả cho ta?”
Ngay lập tức mặt nha đầu đó đỏ bừng: “Ai nói không ai thèm lấy ta? Ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó?”
Nàng hùng hổ nghiêm mặt lại, hai lỗ tai trắng noãn đỏ bừng, vô cùng đáng yêu.
Hắn từ trên đầu tường nhảy xuống, vững vàng đứng trước mặt nàng: “Ta hỏi thật, không lừa gạt ngươi. Ta sắp phải ra chiến trường, chờ ta trở lại, ta sẽ đến phủ Bình Dương Hầu cầu thân.”
Hắn nhớ rõ ràng, lúc ấy sắc mặt tiểu nha đầu trắng bệch, nắm lấy tay áo của hắn: “Ngươi phải ra chiến trường? Khi nào thì đi? Có nguy hiểm hay không? Cố thể không đi hay không?”
Tiểu nha đầu lo lắng cho hắn, làm hắn cảm động, cảm xúc mãnh liệt dâng lên: “Nếu như ở nhà có người nhớ thương, chờ đợi, tất nhiên ta sẽ quý trọng bản thân, chỉ tiếc ra biết rõ sẽ không có ai thương nhớ mình, đành phải liều mạng, bất chấp tất cả.”
“Không… Không… Không…” Kỷ Thanh Y lo lắng nói với hắn: “Ta sẽ lo lắng cho ngươi, sẽ nhớ thương ngươi, sẽ tụng kinh niệm phật, cầu xin bồ tát phù hộ cho ngươi bình an trở về.”
Hắn chờ chính là những câu nói này, giống như nở hoa trong lòng, sờ sờ đầu của nàng: “Ngươi yên tâm, nhất định ta sẽ không bị thương, quay về, sau đó cưới ngươi về nhà.”
Đó là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần gũi với nàng, hắn vẫn luôn nhớ cảm giác mái tóc của nàng vô cùng mềm mại.
Khi đó nàng chỉ biết tên của hắn, chỉ biết hắn là người kinh thành đã dám đáp ứng gả cho hắn. Hiện tại hắn là thế tử Ninh Vương, thân phận cao quý, đối với nàng lại vô cùng ôn nhu, nhất định nàng sẽ đồng ý.
Cũng không biết nàng sẽ phản ứng thế nào đây? Vẫn là mặt đỏ, tai đỏ hay sao?
Trong lòng Từ Lệnh Sâm tràn đầy mong đợi, ánh mắt lấp lánh nhìn Kỷ Thanh Y.
Hắn tỏ tình chân thành tha thiết mà cuồng nhiệt, trong đầu ỷ Thanh Y rung động ầm ầm, máu toàn thân cũng vọt lên mặt.
Từ Lệnh Sâm nói hắn thích nàng! Nói muốn thú nàng! Nói không sẽ phụ nàng!
Đời trước hắn cũng nói như vậy, hắn cũng nói muốn thành thân với nàng, kết quả chỉ chớp mắt đã đứng bên cạnh đại tiểu thư Diêu gia.
Tên khốn này, còn tưởng là nàng là thiếu nữ ngu ngốc để hắn có thể tùy ý lừa gạt sao?
Nàng tin tưởng hắn, không có trốn tránh hắn, cho nên hắn mới được một tấc muốn tiến thêm một thước.
Lừa gạt nàng, khi dễ nàng, cứ như vậy có vui không?
Có phải là nếu nàng động lòng, thích hắn, nhất định sẽ bị hắn khi dễ?
Nhất định là hắn đã nhìn ra, nhìn ra nàng thích hắn, cho nên mới dám nhiều lần khi dễ nàng như vậy.
Đột nhiên nàng cảm thấy trái tim đau nhói.
Vừa hận mình mềm yếu trước mặt hắn, vừa hận hắn không tôn trọng nàng.
Nàng nhìn ánh mắt thâm tình khẩn thiết của hắn, trong mắt toát ra sự quyết tuyệt.
Nếu không phải là hắn lừa nàng, để cho nàng không còn hy vọng, sống không bằng chết, sau này sao nàng lại giống như tượng gỗ tùy Trần Văn Cẩm giật dây điều khiển?
Đáng hận là hắn thế mà lại chết trước, nàng còn chưa kịp chất vấn hắn, hắn đã chết rồi.
Để lúc nàng hận hắn đều cảm thấy đau lòng.
Nàng sẽ không để cho hắn đạt được, sẽ không để hắn lừa gạt. Nàng đã quyết định chủ ý, học tập cắm hoa thật tốt, chăm sóc Thanh Thái thật tốt, sẽ thành gia lập thất, cũng sẽ không thích bất cứ ai, bình an sống đến lúc chết.
Kỷ Thanh Y lui về phía sau mấy bước, trong ánh mắt chăm chs của Từ Lệnh Sâm chậm rãi lắc đầu: "Được điện hạ ưu ái, dân nữ vô cùng cảm kích, nhưng dân nữ tự biết liễu yếu đào tơ, không dám với cao."
Sự nóng bỏng trong mắt và nụ cười trên môi Từ Lệnh Sâm dần dần biến mất, hắn không biết sai ở chỗ nào, hắn lại có thể cảm thấy nàng cự tuyệt xuất phát từ tận đáy lòng, cũng không phải muốn đồng ý lại ra vẻ cự tuyệt, càng không phải là những lời nói trái với lương tâm.
Cũng bởi vì biết chuyện này nên làm hắn càng không thể tin được.
"Tại sao?" Từ Lệnh Sâm vô cùng không cam lòng.
"Không vì cái gì cả." Kỷ Thanh Y lại lui về phía sau, đầu cúi xuống thật thấp, nhìn chằm chằm mũi chân nói: "Ta chỉ là không thích Điện hạ mà thôi."
Không thích hắn!
Nàng nói nàng không thích hắn![QR][diendanlequydon]
Từ Lệnh Sâm giận dữ, đấm mạnh vào trên tường bên cạnh, một âm thanh ầm ầm vang lên.
Kỷ Thanh Y chưa bao giờ thấy hắn giận dữ như thế, trong mắt lộ ra sự lo lắng, muốn mở miệng nói hắn đừng làm tổn thương chính mình, lại nghĩ đến tình hình lúc này, cuối cùng cắn mô, cố gắng chịu đựng.
Từ Lệnh Sâm thấy vậy nghĩ rằng hành động của mình làm nàng sợ, vội rụt tay lại, chịu đựng khổ sở trong lòng, nói: "Nàng đừng sợ, ta đang giận chính mình, không có giận nàng, càng không trách nàng, tổn thương nàng."
Hắn nói xong còn lui về sau hai bước để làm nàng yên lòng.
Sự quan tâm tinh tế tỉ mỉ như vậy làm Kỷ Thanh Y sinh ra một loại cảm giác trong lòng hắn luôn quan tâm đến nàng, loại cảm giác này thôi thúc nàng làm nàng nhịn không được được ngẩng đầu nhìn Từ Lệnh Sâm.
Từ Lệnh Sâm chỉ yên lặng nhìn nàng, đôi mắt vốn sáng ngời giốnga như bị phủ một lớp bụi trở nên tối tăm mù mịt.
Kỷ Thanh Y không dám nhìn nữa, lấy bông hoa Thược Dược trên đầu xuống, để ở bên cạnh, nhẹ nhàng khẽ nhún người, xoay lưng rời đi.
Từ Lệnh Sâm nhìn nàng, đôi tay siết chặt thành nắm đấm.
Líc bắt đầu vui mừng bao nhiêu hôm nay lại khó chịu bấy nhiêu.
Hắn tức giận phẫn nộ hất ngã tất cả chậu hoa ở trên bàn trước mặt, phẫn nộ giống như dã thú bị vây hãm. Mắt thấy bông hoa thược dược lúc nãy được Kỷ Thanh Y cài trên tóc cũng bị hắn hất ra ngòai, trong lòng quýnh lên, vội vàng ngồi xuống, cẩn thận nhặt lên.
Thấy kia đóa hoa kia mặc dù rơi trên mặt đất nhưng vẫn xinh đẹp không chút hư hại nào, lúc này gánh nặng trong lòng mới hạ xuống, thổi bụi bậm không tồn tại trên cánh hoa, tìm một bình hoa trân trọng cắm vào đê chăm sóc.
Trịnh Tắc vẫn canh giữ dưới bậc thang ngoài cửa, trước tiên thấy Kỷ Thanh Y sắc mặt tái nhợt đi ra ngoài, sau đó nghe thấy bên trong có tiếng ồ sứ rơi xuống bể tan tàn, biết chuyện không thành, vội vàng gõ cửa, thử thăm dò kêu một tiếng: "Điện hạ?"
"Trịnh Tắc, ngươi vào đây."
Trịnh Tắc đẩy cửa đi vào, thấy sắc mặt Từ Lệnh Sâm âm trầm, giống như mưa gió sắp đến, trái tim đập thình thịch, biết chuyện không tốt.
"Điện hạ, Kỷ tiểu thư không đồng ý?"
Người kiêu ngạo như điện hạ, bị từ chối như vậy là chuyện vô cùng nhục nhã, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý định.
“Còn không phải do ngươi đưa ra chủ ý cùi bắp!" Từ Lệnh Sâm giận đến nỗi mặt xanh như tàu lá: "Ngươi không phải là nói tiểu cô nương thích nhất là chuyện này, nhất định sẽ đồng ý sao? Ngươi không phải đã thề son sắt, đảm bảo dễ như trở bàn tay, tuyệt không có sơ xuất hay sao? Tại sao căn bản nàng không hề cảm động, cũng không đồng ý? Ngươi nói xe rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì?"
Trịnh Tắc cuống quít giải thích: "Điện hạ, chuyện này không nên như vậy, lúc đầu ta tăng cho Tiên Huệ một đoa hoa mai, nàng vô cùng vui vẻ, còn tặng ta trâm cài trên đầu nàng. Có phải Kỷ tiểu thư không thích hoa hay không?"
Từ Lệnh Sâm phủ định hoàn toàn suy đoán của hắn: "Nàng vô cùng thích hoa."
"Chẳng lẽ là Điện hạ không làm theo trình tự, không nói đúng những lời thổ lộ chúng ta đã bàn trước?" Trịnh Tắc chắc chắn nói: "Nhất định là ngài phạm lỗi chỗ này, hoặc là nói những lời khồng nên nói, hoặc là làm những việc không nên làm."
"Nói hưu nói vượn! Làm sao bản Thế tử có thể làm sai!" Rõ ràng Từ Lệnh Sâm không chấp nhận lời giải thích của hắn: "Nhất định là sắp xếp của ngươi có vấn đề, ngươi còn mặt mũi trách bản Thế tử. Ngươi làm hỏng chuyện lớn của ta, tháng sau không cho ngươi trở về núi tây."
"Không được, Điện hạ." Trịnh Tắc kinh hãi, vội vàng nói: "Điện hạ không có làm sai, kế hoạch của ta cũng không có sai, đó chính là vấn đề ở chỗ Kỷ tiểu thư."
"Câm miệng!" Ánh mắt Từ Lệnh Sâm giống như dao găm: "Nàng ấy là cô nương tốt như thế, tại sao có thể có vấn đề? Ngươi còn nói hưu nói vượn nữa, về sau cũng đừng mong trở về nữa."
Trịnh Tức giống như sét đánh bên tai, có chút hoài nghi mình lỗ tai.Rrõ ràng điện hạ bị cự tuyệt, còn tâm tâm niệm niệm che chở như thế, chẳng lẽ là bị điên rồi.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này, phải làm cho điện hạ hết giận mới đúng.
"Không phải, không phải, Điện hạ, ta không phải nói Kỷ Tiểu Thư không đúng, ý của ta là Kỷ Tiểu Thư thật quá tốt." Lòng hắn như lửa đốt, nhanh chóng giải thích cho bản thân: "Kỷ Tiểu Thư rất xinh đẹp, tuổi vẫn còn nhỏ, luôn được nuôi dưỡng trong khuê phòng, trừ Kỷ thiếu gia, rất ít tiếp xúc nam nhân khác, tất nhiên tâm tư đơn thuần, không hiểu thế nào là tình yêu."
Từ Lệnh Sâm nghe vậy, vẻ mặt suy tư.
Lúc nãy tiểu nha đầu mới nói không thích hắn, cũng không nói trong lòng nàng đã có đối tượng, thích người khác. Hơn nữa, nhìn tin tức Tuệ Tâm gửi về, nàng tuyệt đối không có dấu hiệu thích khác nam nhân khác.
Không trách được lúc nãy sắc mặt nàng trắng bệch, nhất định là do hắn quá đường đột làm nàng sợ.
Tại sao hắn lại nôn nóng như thế? Lúc ấy nên từ từ nói với nàng.
Dù sao chuyên này không giống kiếp trướ, kiếp trước hắn gần như ngày ngày cùng nàng gặp mặt, liên tục gặp gỡ hơn nửa năm, nàng mới chậm rãi tiếp nhận hắn. Đời này nàng bị vây trong Trần gia, số lần hắn và nàng gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, tại sao có thể yêu cầu nàng giống như đời trước lập tức đồng ý gả cho hắn đấy.
Đột nhiên hắn vô cùng tự trách: "Ta là quá nôn nóng nên chờ thêm một thời gian, chờ đủ thân quen rồi mới cùng nàng nói rõ."
Trịnh Tắc không khỏi ngạc nhiên.
Điện hạ vô cùng quan tâm Kỷ Tiểu Thư, so với tưởng tượng hắn còn quan tâm hơn. Hoặc là nói, Điện hạ quan tâm Kỷ Tiểu Thư tới trình độ nào, hình như không người nào biết được.
Hắn mơ hồ hiểu rõ nên làm thế nào mới khiến Điện hạ bớt giận: "Kỷ Tiểu Thư có tấm lòng vô cùng chân thành, thật sự là đáng quý. Cô nương khác thấy điện hạ, đã sớm nhào lên giống như lang như hổ, đừng nói là theo đuổi tình yêu, chính là chỉ cần điện hạ nhìn các nàng một cái, họ đã kích động muốn khóc. Nếu ngài lại nói với họ một câu, họ có thể hưng phấn cả đêm không ngủ. Cũng chỉ có Kỷ Tiểu Thư ở trước mặt ngài nên làm như thế nào thì làm thế ấy."
Lập tức ánh mắt Từ Lệnh Sâm trở nên vô cùng dịu dàng, giống như đang nhìn về một nơi rất xa: "Người khác nhìn thấy thân phận thế tử Ninh Vương của ra, là cái túi gia này của ta, chỉ có nàng mới có thể xuyên thấu qua những thứ lung tùn rối loan này nhìn thấy ta, chỉ là chính ta."
Trịnh Tắc phụ họa nói: "Điện hạ có thể từ trong nhiều người như vậy tìm thấy Kỷ Tiểu Thư, đây mới thật sự là mắt sáng như đuốc đấy."
Lần này Từ Lệnh Sâm không nói gì, trong đầu lại hiện ra đôi mắt to tròn của nàng, khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười ấm áp: "Ngươi đưa nàng trở về đi."
Hắn không ra mặt, chỉ đứng trên lầu các, nhìn nàng rời đi.
Lòng nàng không rung động, chứng tỏ những việc hắn làm vẫn chưa đủ, cho nên nhất định hắn phải hơn cố gắng mới đúng.
Còn nhiều thời gian, hắn cẩn thận từng li từng tí che chở, cuối cùng cũng có thể đợi đến lúc nàng mở lòng mình ra