Sau khi Tĩnh vương trở về, quả nhiên như Mộ Hoài đoán lúc trước, chàng vô cùng bận rộn, có lẽ do tiết vạn thọ của Hoàng đế đang đến gần, cửa nha môn triều đình từ trên xuống không ai được nhàn rỗi. Là hồng nhân số một của ngự tiền, Mộ Hoài khó tránh khỏi bị người làm phiền, vì họ nghĩ tốt hơn nên nhờ chàng giám sát.
Mạnh Nguyên có kinh nghiệm đời trước, dù không tài nào giúp được quá nhiều cho Mộ Hoài ở bên ngoài nhưng cũng không muốn trong nhà kéo chân sau của chàng. Nàng không hề có nửa câu phê bình úp mở chuyện Mộ Hoài đi sớm về trễ, mà thường xuyên đích thân xuống bếp làm canh nóng tẩm bổ cho chàng.
Những ngày qua, tổ mẫu Cố thị càng tín nhiệm Mạnh Nguyên hơn, và Mạnh Nguyên cũng chậm rãi tiếp nhận chuyện nhà lặt vặt trong Hầu phủ.
Có lẽ vì chuyện lần trước Phù thị giả bệnh bị vạch trần ngược lại, nên những cựu bộc nhiều năm luôn hoài nghi năng lực của tân phu nhân cũng thu lại ý khinh thường.
Cố thị vui mừng được sớm lui ra sau, đến cuối tháng mười, bà sẽ giao hết chìa khóa kho và sổ sách trong phủ cho Mạnh Nguyên.
Tuy bề ngoài Mạnh Nguyên là một người mới nhưng thật ra nàng đã có mười năm trải nghiệm rồi, vả lại đang vào thời khắc mấu chốt tranh cướp dòng chính ngày càng gay cấn nên chẳng thể giấu dốt nổi.
Nàng mượn cơ hội quan mới nhậm chức phải ra oai, lần lượt thay hai vị trí quản sự quan trọng, một coi sóc phòng bếp, một trông nom xe ngựa.
Mạnh Nguyên ôm tâm tư cẩn thận vẫn hơn, nhà bếp liên quan đến sự an toàn của đồ được đưa vào, còn xe ngựa dính dáng đến hành tung của mọi người trong nhà. Vì thế, người ở hai nơi này nhất định phải tử trung với Mộ Hoài, thậm chí còn không thể hoàn toàn tin tưởng những thị tì trước kia của Cố thị.
Cũng may Cố thị hiểu đây là lúc triều cục không tầm thường. Chẳng những không trách cứ Mạnh Nguyên thắp lửa đốt sạch vượng, ngược lại bà luôn làm chỗ dựa cho Mạnh Nguyên trước mặt mọi người.Rất nhanh đã đến tiết vạn thọ, vì muốn tuần tra bảo đảm an toàn cho dâng quà chúc thọ ở tiền điện nên đêm qua Mộ Hoài không xuất cung, mà tá túc ở căn phòng dành cho thần tử chuyên trực đêm ở trong cung.
Hễ hai phủ Đông và Tây của Mộ gia có Cáo mệnh trên người thì phải dậy sớm vào cung. Đợi sau khi ngoài triều chúc mừng Thiên tử thiên thu, ông ta sẽ dẫn theo hoàng hậu đón nhận bệ kiến của mệnh phụ cả trong và ngoài.
Có sự hiện diện của Cố thị, đối với bên ngoài, Mộ gia vẫn là người một nhà.
Trương thị Thái phu nhân và cháu dâu đích tôn Chu thị thường qua phủ vấn an vào ngày bảy hoặc tám, nay đã đặc biệt đến chờ ở phía đông Hầu phủ trước để toàn gia có thể cùng nhau ra ngoài.
Mạnh Nguyên thay xong cát phục mệnh phụ, đoạn dặn dò quản sự đánh xe ngựa đến trước cửa, sau đó mới đến Tam Tư Đường đón Cố thị và Phù thị.
Vào cửa, nàng đã thấy bá phu nhân Tây phủ Trương thị và nàng dâu của đích trưởng tử của bà ta là Chu thị đang ngồi đoan trang ngay ngắn ở nhà chính, đối diện là thái phu nhân Phù thị với sắc mặt không tốt.
Bầu không khí hai bên không hề hòa hợp, thậm chí chẳng vui vẻ trò chuyện với nhau.
Mạnh Nguyên hiểu rõ, cháu gái Mai thị của thái phu nhân Phù thị là nàng dâu của thứ tử Trương thị. Tuy rằng trên danh nghĩa giống với Chu thị nhưng thứ tử và con ruột cách nhau một lớp da bụng, thế nên dâu con tất yếu sẽ có sự khác biệt về thân sơ.
Huống hồ, Mai thị và Phù thị đều xuất thân từ thương nhân, là những người xưa nay luôn có thế lực, khôn khéo và xem trọng tiền tài. Điều này khác hẳn với Trương thị và Chu thị xuất thân quan gia. Âu cũng vì thứ tử thú thê không quá để tâm, nhược bằng không đâu tới phiên hai nhà liên hôn.
Ở Mộ gia, Phù thị không chỗ nương tựa nên chỉ đành răm rắp nghe theo Mai thị, thường hay bị Mai thị sử dụng như một cây thương, đáng thương hơn đáng trách. Mạnh Nguyên không quá chán ghét Phù thị, song không thể tránh khỏi việc bà tức dâu đang nắm quyền đại phòng của Tây phủ luôn lạnh nhạt với bà ta.
Mạnh Nguyên chào hỏi hai người kia trước theo quy củ: “Chào đại bá mẫu, chào đại tẩu. Con định sẽ sai người đến Tây phủ mời mọi người đến, không ngờ con đã muộn một bước rồi.” Cuối cùng nàng hỏi tiếp: “Đại bá phụ và đại bá có ở ngoài viện không ạ, lát nữa sẽ giục ngựa cùng đi sao? Nếu cần xa giá, con đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ cần đổi huy hiệu là được.”
Mạnh Nguyên chỉ có lòng tốt, biết bá phủ hôm nay miệng cọp gan thỏ, xe ngựa trong Tây phủ có tổng cộng hai chiếc, nếu hai thế hệ bốn người ngồi riêng thì không sắp xếp hạ nhân được. Với một ngày trọng đại như tiết vạn thọ, rất khó để tìm được một chuyến xe ngựa.
Xưa nay Chu thị luôn tranh giành háo thắng, vì thế khi nghe Mạnh Nguyên nói vậy, cô ta cảm thấy vô cùng không dễ chịu, dẫn đến gương mặt khó kìm được tức giận.
Đầu tiên, Chu thị vào cửa nhiều năm, con trưởng đã phụ học ở Quốc tử giám rồi nhưng bà mẫu Trương thị của cô ta cứ khư khư giữ quyền quản gia không buông. Nàng ta thấy Mạnh Nguyên mới vào cửa đã có thể làm chủ gia đình nên trong lòng cực kỳ ghen ghét.
Thứ hai, Mạnh Nguyên xuất thân từ nhà Thừa Bình hầu, theo Chu thị đó là những phản thần và chư hầu nổi loạn, còn không bằng Phù gia và Bạch gia xuất thân thương nhân. Hôm nay lại bị Cáo mệnh đè đầu, cuối cùng nàng ta khó thể nguôi ngoai.
“Xem kìa, Hầu phu nhân của chúng ta thật là một người tài ba, mới vào cửa có mấy ngày mà quản lý nhà cửa có nếp có tẻ thế rồi, mà nom còn nghiêm túc và hoành tráng đến vậy, thậm chí đại tẩu như ta cũng phải tự cảm thán không bằng đấy.”
Hôm nay tình thế bên ngoài rất đặc biệt, Mạnh Nguyên không muốn nhà mình nổi loạn từ bên trong, bèn vờ không nghe ra câu tuy khen mà chê của Chu thị: “Tổ mẫu đã lớn tuổi, không thể làm phiền lão nhân gia bà nhọc lòng chạy theo được. Muội là Hầu phu nhân, chỉ đành bất đắc dĩ thôi, kính xin đại bá mẫu và đại tẩu đừng chê cười.”
Suy cho cùng Trương thị là người trải đời, bà ta hơi bất mãn với sự khiêu khích của con dâu, trong lòng biết nàng ta đang nôn nóng khó dằn muốn quản lý việc nhà trong phủ, song cô ta không nhìn xem Đông phủ đang ở trong tình trạng thế nào ư? Cố thị và Phù thị, một người là tổ thái phu nhân, một người là thái phu nhân, toàn là những người thủ tiết ru rú trong nhà, sao có thể lộ mặt chứ?
Nghĩ tới đây, bà ta đáp lại phụ hoạ với Mạnh Nguyên: “Cháu dâu nghĩ thật chu đáo, trong lòng ta kính phục lắm. Tuy rằng ngày thường chúng ta kẻ ở Tây người ở Đông nhưng một nét không viết được hai chữ Mộ, đến lúc hiển sơn lộ thủy, toàn gia chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Lời nói của Trương thị có ý tốt nhưng nói một cách mạnh mẽ như thế không phải khá xa lạ sao?
Cố thị đã lớn tuổi nên cuối cùng không so đo: “Được rồi, canh giờ không còn sớm nữa, chúng ta đừng để bị nhà khác bỏ lại sau.”
Chu thị thấy Mạnh Nguyên không tiếp lời, vả lại các trưởng bối rõ là cũng không xem trọng nàng ta nên trong lòng càng ghen tỵ hơn.
Nàng ta đi theo sau bà mẫu mình nhưng mắt lại liếc lên Mạnh Nguyên đang dìu Cố thị ở đằng trước.
Nàng ta thầm nghĩ dù thế nào cũng không thể bị nữ nhi của một kẻ nghịch thần mất nước đè đầu được.