Mộ Hoài vội chạy chậm về phủ Bác Vọng hầu, hỏi Đới quản gia hôm nay trong phủ có chuyện gì quan trọng không, sau đó nhận được đáp án “mọi việc yên ổn”, chàng mới thoáng yên tâm.
Quay về chính viện, vào lúc này Mạnh Nguyên đang trò chuyện với sử nữ. Mộ Hoài vốn không muốn cắt đứt nhưng lại bị Tử Đường bất chợt nhìn thấy, tiếp theo mọi người đều cúi xuống vấn an.
Mạnh Nguyên đặt sổ sách trong tay lên bàn rồi đứng dậy chào đón.
“Phu quân về rồi ạ? Thanh Bình đi chuẩn bị trà, những người khác giải tán đi.”
Tử Đường biết Mạnh Nguyên muốn nói chuyện riêng, bèn dẫn mọi người lui ra.
Thanh Bình dâng trà từ thính phòng tới, sau đó cũng khôn khéo ra khỏi phòng và đóng cửa.
Mạnh Nguyên nôn nóng nhìn Mộ Hoài: “Phu quân, hôm nay chàng có thuật lại chuyện bị tập kích trong miếu cho Thánh thượng nghe không?”
Mộ Hoài kéo Mạnh Nguyên vào lòng: “Ta chỉ nói đại khái thôi, không thậm xưng. Cậy vào tâm cơ của Thánh nhân, sẽ không khó cho ông ta liên hệ với lý do bên trong đó đâu. Thế nhưng, kế tiếp thế cục ắt sẽ trở nên gay gắt.”
Mạnh Nguyên khá giật mình: “Vậy có nghĩa là cuộc chiến giành ngôi vua từng căng thẳng tột độ vào năm sau sẽ được diễn ra sớm hơn ư?”
Vậy có phải tài sản và tính mạng của Mộ Hoài cũng sẽ bị đe dọa nghiêm trọng không?
“Phu quân phải cẩn thận đấy ạ. Chàng như đang đi xiếc dây trong gió, sang trái không ổn, dời phải không xong, bằng không bị những người đó nghi kỵ, chỉ một sơ sót sẽ là vực sâu vạn trượng.”
“Nương tử yên tâm. Lần này, ta sẽ rũ mình thật sạch sẽ, không để đến mức thỏ tử cẩu phanh. Món đồ mà Thánh nhân mong muốn sẽ không được tìm ra dễ dàng thế đâu.”
“Phu quân đừng lơ là, tuy rằng đa phần Thánh nhân không nghi ngờ chàng nhưng vị đang chờ sắc phong Hoàng thái tôn cũng không lương thiện gì cho cam. Y dám táo tợn ra tay mai phục trong miếu, nói không chừng thật sự có chống lưng đấy.”
Mộ Hoài mỉm cười: “Nương tử đừng lo lắng, nếu y có chống lưng thì ta sẽ cho y một cái bánh nướng lớn thôi.”Mạnh Nguyên nghe lời cạn ý sâu của chàng, không khỏi xúc động: “Phu quân đã tính trước rồi hả? Có thể cho ta biết chút ít được không?” Đến lúc đó, nàng có thể tương trợ ít nhiều.
Mộ Hoài ngẫm nghĩ, cũng không cố ý giấu giếm nàng: “Nàng còn nhớ rõ đêm khuya mấy ngày trước đây, Nghi Quận vương áp giải thích khách trong phủ chúng ta đi không?”
Mạnh Nguyên gật đầu, yên lặng chờ chàng nói tiếp.
“Ta đã thuyết phục được gã thích khách lúc đầu bị ta ngụy trang thành nữ nhi Thương gia rồi. Hắn đã đồng ý, sau khi vào vương phủ sẽ giả vờ không chịu nổi hình phạt mà khai ra chỗ bí mật Thương Quang Tế giấu bảo vật khi còn sống cho Nghi Quận vương biết.”
Mạnh Nguyên không hiểu lắm: “Sao ta vẫn không hiểu, phu quân có thể nói rõ hơn chút được không?”
“Có nhớ trước đây ta và nàng nhắc đến hoàng kim hốt chứ, thật ra mảnh hốt cuối lưu lạc ở ngoài Hoàng cung đó đã rơi vào tay Thương Quang Tế. Lần này, ông ta như đã bốc hơi khỏi nhân gian, khiến Thánh Nhân nghi ngờ chắc chắn ông ta đã cuốn gói mang theo, tiện thể bảo vệ tính mạng vào lúc mấu chốt. Tuy vậy, hiện tại Thương Quang Tế đã sớm lành ít dữ nhiều và thật ra món đồ quan trọng này vẫn còn ở trong kinh. Ta bảo thích khách loáng thoáng cho Nghi Quận vương biết rằng, Thương Quang Tế đã cất giấu một bảo vật quan trọng ở một hoa lầu đầu bảng. Ta đoan chắc, bây giờ Nghi Quận vương đã lấy được đồ, và nghĩ rằng y đã có được nhân tố quyết định cầm trịch được thành bại của sự tình.”
Mạnh Nguyên hơi giật mình: “Phu quân làm vậy không sợ chọc giận tới Thánh nhân sao? Vật đó bị người ta lấy được trước, có gì không tốt sẽ quở trách lên đầu chàng, ít nhất đây cũng là một việc bất lợi.”
“Thông tin ta yêu cầu thích khách nói cho người đó đương nhiên không thật, đồ cũng không thật nốt. Thánh nhân có thể nhận biết được chút ít. Đến lúc đó, chỉ cần người nọ cầm đồ ép buộc ngự tiền, không cần ta ra tay, cố nhiên y phải tự ăn quả đắng.”
Mạnh Nguyên hiểu được đại khái kế hoạch của Mộ Hoài song nàng vẫn còn thắc mắc: “Nhưng sao Hầu gia nghĩ thích khách kia chịu phối hợp hoàn toàn với chàng trong vở diễn này đây?”
“Đây là một thu hoạch cực bất ngờ. Thích khách nọ chung tình với nữ nhi Thương gia, đi theo không tiếc sống chết. Vào hôm đại hôn của chúng ta, hắn không ám sát được dẫn đến bị thương nặng bất tỉnh, lúc đó không biết sống chết của Thương gia nữ. Trước khi hắn bị người vương phủ dẫn đi, ta nói thẳng với hắn rằng nữ nhi Thương gia đã chết trong tay Nghi Quận vương. Vả lại, thi thể còn bị vứt bừa ở bãi tha ma thành Bắc, chịu nỗi khổ bị dã thú gặm nuốt. So với kẻ ác nhân đã đả thương hắn đến tàn phế là ta, Quận vương gia buộc Thương gia nữ chết không được yên thân càng làm thích khách kia căm hận hơn. Hơn nữa, ta đã đồng ý với hắn, chỉ cần xong chuyện, ta chắc chắn sẽ tìm thi thể của Thương gia nữ về an táng.”
Tức thời Mạnh Nguyên không biết nói gì cho phải. Tuy nàng khá thương cảm cho Thương cô nương kia nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu không phải Thương Quang Tế ôm ngọc chịu tội (*), sau đó giả đổi thật, dâng hốt ngà voi ngụy tạo lên ngự tiền thì đâu phải hứng chịu lửa giận ngút trời của Thiên tử...
(*) Nguyên văn 怀璧其罪, câu đầy đủ 匹夫无罪怀璧其罪: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Mộ Hoài nhẹ nhàng ôm Mạnh Nguyên vào lòng, đoạn cẩn thận trấn an: “Nương tử đừng buồn rầu thay những kẻ đó. Chúng ta đã sống trên lớp băng mỏng trong nhiều đời qua, khi chúng ta bị tịch thu nhà đoạt tước, đầu thân tách biệt lại chẳng thấy ai rơi một giọt nước mắt.”
Mạnh Nguyên vùi nửa gương mặt trước ngực chàng, biết không nên có lòng dạ nữ nhân: “Không phải ta đau buồn mà chỉ cảm thấy thế sự vô thường. Trước đây, Thương gia nữ này cũng là đại gia khuê tú danh môn vọng tộc, hôm nay rơi vào hoàn cảnh như rơi xuống bùn thế này, làm người ta phải thổn thức.”
Mộ Hoài tựa mặt vào vai Mạnh Nguyên: “Thế nên kiếp này, chúng ta quyết không thể dẫm lên vết xe đổ nữa. Nương tử cũng vậy, tổ mẫu cũng thế, đều phải sống an toàn và yên bình cả đời. Chúng ta nhất định có thể làm được.”
Sau lần đó, qua hai ngày, bất kể trên triều đình hay phố xá đều trông có vẻ cực kỳ thái bình, thái bình đến mức làm lòng người ngờ vực.
Đêm khuya vắng người, Mạnh Nguyên thường hay hỏi: “Phu quân, chàng nói xem đến cùng Thánh nhân muốn làm gì vậy? Tại sao hai ngày nay không có bất cứ động tĩnh gì?”
Trái lại, Mộ Hoài rất bình tĩnh: “Ở nơi chúng ta không nhìn thấy, chắc hẳn Thánh nhân đã thăm dò được không ít tin tức, chuyện khoảng chừng hai ba ngày nay thôi. Nàng không phát hiện, mấy ngày vừa qua ta cố ý không đi ra ngoài trừ việc vào cung sao?”
“Ý phu quân là Thánh Nhân cũng muốn điều tra cả chàng ư?”
Mộ Hoài không kiềm được phải cười khẩy: “Đâu chỉ có ta, cả con mèo con chó trong phủ chúng ta đều bị kiểm tra hết, phòng ngừa kẻ hạ thần ta đây bị người khác xui khiến, cố ý mưu hại người thừa kế ngôi vị Hoàng đế mà ông ta chọn ra.”
Mạnh Nguyên nghe vậy chợt cảm thấy Mộ Hoài đề phòng chu đáo: “Nhờ có phu quân sớm thu xếp cho người khác chăm sóc bên họ ngoại của Tĩnh vương, không mảy may để lại dấu vết, không thì hai ngày nay trong phủ ta có động tĩnh gì, ắt sẽ thu hút sự chú ý.”
Qua thêm hai ngày, chuyện Mộ Hoài bẩm tấu cuối cùng như đá chìm xuống đáy biển, không có đoạn kết.
Ngược lại, tuyên bố lập Hoàng thái tôn của Hoàng đế tựa hồ càng kiên định hơn.
Mộ Hoài vẫn vậy. Chàng đã quen với thủ đoạn giương đông kích tây và giấu đầu hở đuôi của Hoàng đế từ lâu rồi. Song khi Mạnh Nguyên nghe được tin tức sâu bên trong, rốt cuộc nàng không nhịn nổi nữa.
“Chẳng lẽ Thánh nhân nghi ngờ những gì phu quân bẩm báo là sai, trái lại càng ân sủng Nghi Quận vương thêm? Nhưng cứ vậy, e là địa vị của phu quân sẽ khó bảo toàn trước mặt Thánh nhân đó ạ.”
Mộ Hoài đã tính trước nên cố ý trêu nàng: “Sao hả, sợ ta bị bãi quan đoạt tước sẽ không nuôi nổi nàng à?”
Mạnh Nguyên nghĩ là thật. Nàng đứng dậy xuống đất thu dọn gương lược: “Đám vàng ngọc này là mẫu thân và mợ cho ta, không đưa vào danh sách hồi môn. Nếu thật sự có chuyện gì, bí mật mang theo vài thứ hẳn sẽ không khó đâu nhỉ.”
Nói xong, nàng tìm vải bố toan gói lại.
Mộ Hoài kinh ngạc. Chàng không dám tiếp tục giả vờ nữa, bèn vội vàng phân tích hướng phát triển của sự việc cho Mạnh Nguyên: “Nương tử đừng vội dọn dẹp nữ trang, nghe ta nói hết đã.”
Mạnh Nguyên gật đầu: “Chàng nói, ta dọn, không làm trễ nải đâu.”
Mộ Hoài ho khan hai tiếng: “Có lẽ nương tử chưa từng nghe câu này, nếu muốn thu lấy, trước tiên phải cho đi.”
Mạnh Nguyên khựng tay lại: “Phu quân nói Thánh nhân muốn phế bỏ quân cờ tốt này?”
Mộ Hoài không dối gạt: “Bên ngoài chỉ biết ý Thánh nhân đã quyết, chỉ thiếu một tờ minh chiếu nhưng chẳng chóng thì chầy thôi. Tuy vậy, không ai ngờ dạo gần đây cổng thành được mở lần đầu, một nội thị do trong cung phái ra đã cầm Thánh chỉ đến đất phong của Tĩnh vương rồi.”
Mắt Mạnh Nguyên sáng ngời: “Thật ạ?”
Nếu Hoàng đế thực hiện động thái này thì quá nửa là muốn trọng dụng Tĩnh vương, hoặc dùng hắn kiềm chế những hoàng tử khác, hoặc chèn ép danh tiếng của Nghi Quận vương.
Tất nhiên, chiêu này giống hệt với ngón ban đầu khi ông ta nâng đỡ Nghi Quận vương.
Mộ Hoài thấy những gì cần nói đã nói ổn thỏa, một tay ôm Mạnh Nguyên quay lại đằng trước: “Lần này, nương tử có thể ngủ được một giấc ngon lành rồi phải không?”
Dù Mộ Hoài nói thế nhưng bàn tay bắt đầu không đàng hoàng. Vài ngày trước, trong lòng hai phu thê luôn nôn nao, phải ăn chay mấy đêm. Hôm nay có điềm lành rẽ mây nhìn thấy mặt trời xuất hiện, sao Mộ Hoài chịu bỏ qua chứ.
Chẳng mấy chốc, qua rèm che tứ hợp màu cầu vồng, chiếc giường nhẹ nhàng và chậm rãi đung đưa. Thật là một cảnh xuân hoàn hảo.