"Bất luận người nào làm sai đều phải bị trừng phạt tương ứng, Hạ Quốc công phủ không ngoại lệ, bản vương cùng hoàng thượng cũng không ngoại lệ.
Bản vương đã làm những gì phải làm, đối với giao phó của hoàng huynh lúc lâm chung, bản vương không thẹn với lòng." Tề Tĩnh Uyên nhẹ giọng nói tiếp.
Thời điểm y nói những lời này, đôi mắt híp lại, tròng mắt vừa tập trung lại vừa tiêu tán.
Ánh mắt hư huyễn lưu chuyển, giống như đang trở về thời không xa xôi trước đây.
Tạ Lâm Khê cảm thấy có chút khổ sở.
Bởi vì dáng vẻ hiện tại của Tề Tĩnh Uyên vô cùng gian nan.
"Vương gia." Tạ Lâm Khê gọi một tiếng, hắn đánh vỡ trầm tĩnh trong điện, kéo Tề Tĩnh Uyên đang rơi vào trầm tư mê man quay trở lại.
Tề Tĩnh Uyên lấy lại tinh thần đáp một tiếng.
Tạ Lâm Khê nói: "Vương gia, ngươi không sao chứ."
"Không có chuyện gì, rất tốt." Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn, cười nói: "Không có lúc nào tốt hơn bây giờ hết."
Tạ Lâm Khê: "..."
Cũng không phải là lần đầu tiên cảm thấy trong lời nói của Tề Tĩnh Uyên có gì đó quái lạ, chỉ là hắn thân là thần tử, thực sự không tiện mở miệng dò hỏi trong đầu Tề Tĩnh Uyên đến cùng là đang suy nghĩ gì, khi nói chuyện tại sao lại cổ cổ quái quái như vậy.
Hỏi như vậy, chẳng khác gì ám chỉ đầu óc của Tề Tĩnh Uyên có bệnh.
So với hắn còn đang xoắt xuýt, tâm tình của Tề Tĩnh Uyên lại đặc biệt tốt, y nói: "Thời gian không sai biệt lắm, ngươi đi thẩm vấn Tả Mẫn đi, kết luận chuyện này sớm một chút."
Tạ Lâm Khê đáp lại, thời điểm hắn quay người, Tề Tĩnh Uyên gọi hắn một tiếng, sau đó nói: "Ở ngoài cung mọi việc đều cẩn thận một chút, tự thân an toàn là quan trọng nhất, không nên khiến bản vương lo lắng."
Tâm trạng của Tạ Lâm Khê hơi hơi chấn động, vâng một tiếng, lúc này mới quay người rời đi.
Tề Tĩnh Uyên nhìn bóng lưng của hắn, thần sắc khó giải thích được.
Y chưa từng có hối hận việc mang Tạ Lâm Khê từ trong cảnh tuyết về nhà, cũng không hối hận để Tạ Lâm Khê trở thành Thống lĩnh của Thiên Ngục Tư.
Tạ Lâm Khê không phải là chim bị nuôi nhốt ở trong lồng, hắn có chân trời mà tự mình muốn bay lượn.
Tạ Lâm Khê từng giết người, từng dụng cực hình, nhưng hắn chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, người khác chửi rủa e ngại, hắn căn bản sẽ không để ở trong lòng.
Đương nhiên, Tề Tĩnh Uyên cũng như thế.
Muốn đứng ở một vị trí nào đó, liền phải gánh vác một trách nhiệm tương đương.
Thời gian cùng sử sách sẽ nhớ tới tất cả, trên lịch sử sẽ ghi lại tên của bọn họ, hậu nhân sẽ phán xét hành động của bọn họ.
Mà có lúc Tề Tĩnh Uyên sẽ nghĩ, nếu như Tạ Lâm Khê ngu dốt đi một chút, không thông minh như vậy, mọi việc đều cân nhắc cho bản thân nhiều hơn một chút, vậy có thể càng tốt hơn hay không.
Chỉ tiếc, Tạ Lâm Khê không phải một kẻ ngốc.
Nghĩ tới những thứ này, Tề Tĩnh Uyên cúi mắt xuống, bên trong ngậm theo ý cười khó giải thích được.
Cười rất nhẹ, nhưng ở trong đôi mắt ẩn ẩn hiện hiện, chìm chìm nổi nổi.
Chung quy, chỉ cần là Tạ Lâm Khê, mọi việc đều tốt.
Chuyện Tả Mẫn phạm phải rất nhanh liền tra ra được.
Số bạc hắn bòn rút không nhiều, mấy trăm lạng, cũng chả là cái bọt nước gì trong việc xây dựng Thánh Lân đài, lúc bình thường căn bản sẽ không có người chú ý tới việc này, thậm chí chờ Thánh Lân đài xây dựng thành công, hoàn toàn có thể dùng bạc khoán còn dư bù lại.
Nhưng Tả Mẫn ngàn vạn lần không nên, một không nên bắt thợ thủ công ngày đêm không nghỉ gia công, hai không nên vì che giấu việc tham ô mà bức bách Công bộ thị lang Vương Ngộ tự sát.
Hai mạng người.
Mỗi người chỉ có một cái mạng, mà mạng ai lại không phải mạng đây?
Quá trình Tạ Lâm Khê bắt giam hỏi cung Tả Mẫn vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức chính hắn cũng có chút không dám tin.
Hắn mang người tới Thiên Ngục Tư, mới vừa bày ra chứng cứ, Tả Mẫn đã thừa nhận tất cả, bao gồm tham ô, bức bách Vương Ngộ tự sát.
Hắn nói rất tỉ mỉ, kể cả những việc hắn tự tay làm.
Cho nên sau khi Tả Mẫn ấn dấu nhận tội rồi Tạ Lâm Khê vẫn luôn nhìn tội trạng kia không nhịn được mà nghĩ, có phải là có ai đó đe dọa Tả Mẫn ép hắn nói thật, khiến hắn không dám nói dối, nếu không liền phải chịu đựng trùy tâm đau đớn thấu xương.
Tả Mẫn nhìn hắn, có lẽ là hiếm khi nhìn thấy thần sắc hoảng hốt của Thống lĩnh Thiên Ngục Tư, vì thế hắn nghiêm mặt lạnh lùng, nói: "Đại danh Tạ thống lĩnh của Thiên Ngục Tư có ai lại không biết, bản quan không muốn chịu đựng những hình phạt đó."
Tạ Lâm Khê nhìn thấy hắn đang nắm chặt hai tay run rẩy, nói: "Nhưng ngươi đang hãi sợ mà, bản quan thật sự rất hiếu kỳ, Tả đại nhân rốt cuộc là có bao nhiêu nhược điểm rơi vào trong tay người khác, bị dọa đến mức nhận tội một cách thoải mái như vậy.
Sau lưng Tả đại nhân còn có người khác sao?"
"Tạ thống lĩnh đang nói gì bản quan nghe không hiểu, chỉ có ngần ấy bạc, ngoại trừ bản quan còn có ai thèm khát đây." Tả Mẫn thu cánh tay vào trong ống tay áo, nói: "Tại Thiên Ngục Tư này, có ai không sợ.
Biết sẽ phải chết, sẽ lại càng sợ."
"Tạ thống lĩnh lẽ nào sẽ không sợ sao?" Đại để là đã biết được vận mệnh của mình, Tả Mẫn thẳng thắn cá chết lưới rách, nói: "Tạ thống lĩnh những năm này nhìn thì như phong quang vô hạn, trên tay dính đầy máu tươi.
Nhưng ở trong mắt của người khác, chẳng qua cũng chỉ là một con chó điên bên người của Nhiếp chính vương, ngày sau tránh không khỏi số mệnh bị người mang đi nấu."
"Tạ thống lĩnh lại chưa hề nghĩ tới lưu lại đường lui cho chính mình chắc?" Nói ra câu cuối cùng, Tả Mẫn bắt đầu cười ha hả.
Trình Soái đứng ở bên cạnh Tạ Lâm Khê nghe thấy như thế đầy mặt tức giận, hận không thể tiến lên một cước đá chết hắn, hắn nộ khí đằng đằng, nói: "Tình cảm giữa Vương gia và thống lĩnh vẫn tốt đẹp lắm, ngươi bớt ở chỗ này gây xích mích ly gián đi."
"Tạ thống lĩnh, người sắp chết chỉ nói lời thật." Tả Mẫn một bộ không biết sợ tiếp tục nói: "Từ xưa tới nay, qua cầu rút ván, phi điểu tận, lương cung giấu, ai cũng trốn không thoát, vẫn là nên vì bản thân mà suy nghĩ lại một chút, đừng để đến lúc cuối cùng lại thành công dã tràng."
Cả gương mặt của Trình Soái đều đỏ cả lên, có thể thấy được hắn có cỡ nào tức giận.
Trình Soái còn muốn nói gì đó, Tạ Lâm Khê đã giơ tay ngăn cản hắn.
Tạ Lâm Khê nhìn Tả Mẫn, cười một mặt ôn hòa, hắn nói: "Tả đại nhân, ngươi ta làm quan cùng triều, vốn là duyên phận.
Đối với người sắp chết như ngươi, bản quan cũng có một câu nói thẳng, ngươi là muốn chết, nói chuyện làm việc có thể tùy tâm sở dục không cần đầu óc, nhưng Tả đại nhân không lo lắng sẽ liên lụy đến những người khác sao?"
Lẫm liệt trên mặt Tả Mẫn rốt cục cũng biến thành sợ hãi, mặc dù rất nhanh đã thu lại, nhưng người tinh mắt như Tạ Lâm Khê vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Tả Mẫn ép buộc mình trấn định lại, nói: "Chuyện bản quan phạm phải đã tự mình thừa nhận, không liên quan gì đến gia quyến của bản quan.
Hoàng thượng là quân chủ anh minh, sẽ không tùy tiện liên lụy đến người nhà của ta.
Nếu như Tạ thống lĩnh muốn dùng chuyện này để uy hiếp bản quan, vậy ngươi tính sai rồi."
Tạ Lâm Khê không nói gì, hắn đứng lên tùy ý rút ra trong đống hình cụ một thanh đoản đao ngắm nghía hai lần, sau đó đi tới trước mặt Tả Mẫn cúi người nói nhỏ: "Ngươi cũng nói bản quan là một con chó điên, vậy bản quan cũng sẽ không làm chuyện ngoại lệ, Tả đại nhân lẽ nào không đoán ra được."
Trong mắt Tả Mẫn hiện lên sợ hãi, môi hắn run rẩy nói: "Nhiếp chính vương sẽ không lạm sát kẻ vô tội, cũng sẽ không cho ngươi làm như vậy."
"Biết Vương gia sẽ không lạm sát kẻ vô tội, cho nên các ngươi có thể trắng trợn không kiêng dè ở trước mặt y diễu võ dương oai có đúng không?" Tạ Lâm Khê ôn hòa cười ra tiếng, nói: "Trước khi chết mà Tả đại nhân vẫn biết gây xích mích ly gián như vậy, đầu lưỡi này là triệt để không cần rồi phải không?"
Nói đến đây, thanh đoản đao trong tay hắn ở bên mép của Tả Mẫn qua lại khoa tay múa chân, tựa hồ đang tìm chỗ dễ hạ thủ.
Cả người Tả Mẫn run rẩy như cái sàng, trấn định trào phúng trên mặt toàn bộ biến mất, hắn sắp không xong rồi, nói: "Tạ Lâm Khê, có bản lĩnh ngươi trực tiếp giết ta đi."
"Bản quan làm gì có bản lĩnh như Tả đại nhân được, tùy tiện một chút cũng giết chết hai mạng người." Tạ Lâm Khê vẫn cứ một mặt ý cười mà nói, hàn quang của đoản đao trên tay kia sáng đến hù người.
Tả Mẫn nhắm chặt hai mắt, gắt gao cắn miệng.
Tạ Lâm Khê cười nhạo một tiếng, sau khi hắn lùi ra phía sau, Tả Mẫn nhận thấy nguy hiểm đã biến mất, không khỏi mở mắt ra thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong nháy mắt đó, Tạ Lâm Khê đột nhiên cúi người, thanh đoản đao kia trực tiếp cắm vào hổ khẩu của Tả Mẫn, máu thuận theo vết thương chảy ra.
Tả Mẫn nhìn Tạ Lâm Khê một chút, lại nhìn về ngón tay chảy máu, sắc mặt trắng bệch, trợn trắng mắt lên liền trực tiếp ngất đi.
"Phế vật, lá gan còn không bằng hạt vừng, cũng không biết lấy sức lực từ đâu mà dám gây xích mích thị phi." Trình Soái ở bên cạnh thấy cảnh này xem thường bĩu môi.
Đoản đao cắm vào chỗ khe hở, nhiều lắm là đứt da ngón tay mà thôi, căn bản không đả thương được gân cốt.
Làm như vậy chỉ muốn dọa hắn một chút, kết quả là trực tiếp hôn mê.
Tạ Lâm Khê ngồi dậy, nói: "Trông trừng hắn cho kỹ, ta vào cung phục mệnh." Nói tới đây, hắn dừng lại rồi nói: "Đừng để bất luận người nào tiếp cận hắn.
Nếu như hắn có cái gì muốn nói, chờ ta trở về."
"Thống lĩnh, có cần ty chức dùng một chậu nước muối giội tỉnh người rồi tiếp tục thẩm vấn?" Trình Soái nói: "Hắn gây xích mích thị phi, lại chỉ bị thương như thế thật sự là lợi cho hắn quá rồi."
"Nên nói cũng đã nói, còn thẩm tra làm gì?" Tạ Lâm Khê nói.
Trình Soái muốn nói lại thôi nhìn hắn, chủ yếu việc này thẩm vấn hay không không phải vấn đề, mà là phải tỏ rõ thái độ.
Tạ Lâm Khê biết hắn đang lo lắng cái gì, đơn giản là sợ chuyện của ngày hôm nay truyền tới tai Tề Tĩnh Uyên, sẽ xuất hiện nghi kỵ cùng hiểu lầm không cần thiết.
Tạ Lâm Khê biết là sẽ không như vậy, nhưng cũng không biết nên làm sao giải thích với thuộc hạ của mình, chẳng lẽ nói là giác quan thứ sáu của nam nhân, vì vậy chỉ khoát tay áo một cái nhẹ giọng nói: "Vương gia không phải người như vậy."
Trình Soái nghe thế liền yên tâm, thống lĩnh nhà hắn đã dám nói như thế, vậy thì chứng minh quan hệ cùng Vương gia rất tốt, hắn tin Tạ Lâm Khê nói, cũng tin tưởng Tề Tĩnh Uyên không phải người đa nghi.
Tạ Lâm Khê dựa vào nét mặt của hắn cũng có thể đoán ra hắn đang suy nghĩ gì, chỉ là chuyện như vậy không có cách nào giải thích, hắn cũng không muốn giải thích, liền làm như không thấy trực tiếp rời đi.
Vào trong cung, Tạ Lâm Khê tỉ mỉ nói lại kết quả hỏi cung một lần cho Tề Tĩnh Uyên, bao gồm cả việc Tả Mẫn gây xích mích cùng lo lắng của Trình Soái.
Thiên Ngục Tư là Tề Tĩnh Uyên một tay thành lập, dù hắn không nói cũng có những người khác nhắc đến.
Hơn nữa, những việc này căn bản không cần thiết phải giấu diếm.
Tề Tĩnh Uyên nghe xong lời hắn nói liền gật gật đầu, sau đó gọi Kim Nhất tới, phái hắn đưa bản nhận tội của Tả Mẫn đến chỗ của tiểu hoàng đế, hỏi xem tiểu hoàng đế có dự định gì với việc xử trí Tả Mẫn hay không.
Kim Nhất cầm tội trạng của Tả Mẫn đi rồi, Tề Tĩnh Uyên lại bình tĩnh nhìn chằm chằm Tạ Lâm Khê.
Tạ Lâm Khê bị y nhìn chỉ muốn xoa mặt, cuối cùng hắn không nhịn được mà nói: "Vương gia, trên mặt vi thần có cái gì bẩn sao?"
Tề Tĩnh Uyên gật đầu một cái, nói: "Xác thực có."
Tạ Lâm Khê im lặng, trước khi tới hắn đã rửa tay sạch sẽ, mặt trong gương đồng cũng rất sạch sẽ anh tuấn sáng sủa, nói như vậy chẳng qua là thuận miệng mà thôi, không nghĩ tới còn nhận được câu trả lời khẳng định như vậy.
Tề Tĩnh Uyên đáp lại thì thôi đi, sao còn thản nhiên tiêu sái đi đến trước mặt hắn nghiêm túc nói: "Ngươi không nhìn thấy, bản vương thay ngươi lau một chút."
Dứt lời này, y trực tiếp làm luôn, lời cự tuyệt của Tạ Lâm Khê bị kẹt trong cổ họng, chuẩn bị nuốt trở vào.
Tạ Lâm Khê cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp đang ở trên mặt mình sờ tới sờ lui, căn bản không có dấu hiệu của việc lau vết bẩn.
Trong lòng hắn hơi bối rối, qua một chốc, Tề Tĩnh Uyên mỉm cười lên tiếng: "Được rồi."
Ngón tay tựa như lưu luyến mà chậm rãi rời đi..