Sủng Tam Phu

chương 52-2: giới hạn (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

La Khả Tiệp để mặc chàng ôm một lúc, song lại nắm tay kéo chàng ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi:

"Nghe nói chàng vừa được tặng vài khúc vải gấm, đang định dùng chúng may y phục cho Tiểu Điềm Điềm sao?"

"Phải." Mộ Viễn Kỳ gật đầu, đưa tay kéo xấp giấy trên bàn lại trước mặt La Khả Tiệp "Nàng xem ta loay hoay mãi vẫn không vẽ ra được kiểu dáng phù hợp với bảo bối, nhất thời có chút...ờm quẫn bách."

La Khả Tiệp nhìn bản vẽ, lại nhìn gương mặt bối rối của Mộ Viễn Kỳ, nhịn không được cười phì thành tiếng. Từ trước đến nay luôn nghĩ chàng thần thông quản đại, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, chẳng ngờ trên đời hoá ra vẫn có chuyện làm khó được chàng.

Nhìn bản vẽ nguệch ngoạc trên bàn, La Khả Tiệp hắng giọng nén một trận cười nghiêng ngã xuống, bày ra đang vẻ nghiêm túc chấm bút phát họa. Mộ Viễn Kỳ đứng phía sau nàng, hai mắt sáng rỡ nhìn từng bộ y phục hiện lên trên nền giấy, tay chân nhất thời không yên liền kéo một xấp vải gấm ra dựa theo bản vẽ của La Khả Tiệp cắt vải thành từng bộ phận của xiêm y. La Khả Tiệp hăng say vẽ, sau mới bị tiếng nhấp kéo của Mộ Viễn Kỳ thu hút. Nàng nhìn xuống đếm một lượt, cũng được mười mấy bản vẽ rồi, chắc đã đủ dùng. Nghĩ rồi nàng đặt bút xuống, xâu kim ngồi may y phục cho bảo bối cùng với Mộ Viễn Kỳ.

Nàng vừa đi từng mũi kim vừa ngồi hát. Mộ Viễn Kỳ liếc nhìn nàng, đáy mắt ngập tràn yêu thương cũng không giấu nỗi lo lắng sâu trong lòng. Nàng dứt câu hát, đưa mắt nhìn bầu trời đêm bên ngoài, nhịn không được thở dài một hơi. Mộ Viễn Kỳ đặt kéo xuống bàn, vươn tay vuốt tóc nàng, cất giọng nói:

"Ta nghĩ Hạ Cảnh Tuấn nhất định sẽ đi theo Trác Khinh Vân tránh mặt một thời gian."

La Khả Tiệp cúi đầu, đưa tay cài đoạn tóc rũ sang mép tai, bình thản nói: "Như vậy cũng tốt."

Nếu là La Khả Tiệp của lúc trước nàng nhất định cảm thấy đường đường Vương gia một nước mà bỏ chạy sang xứ người là chuyện vô cùng mất mặt. Nhưng thế cục bây giờ trong hoàng cung rối ren thế nào, nàng có thể mường tượng một hai. Hạ Chính Nghiên và Hạ Cảnh Tuấn bất hoà, lấy tính cách thích ra vẻ đức độ rộng lượng của Hạ Chính Nghiên, hắn sẽ không chiêu cáo thiên hạ truy bắt Hạ Cảnh Tuấn mà âm thầm sử dụng thủ đoạn đê hèn. Mấy hôm trước nàng nghe Cẩm Giai Hạo nói đã rút toàn bộ người Bạch Nhật Các bên cạnh Hạ Chính Nghiên trở về, một chút tài lực cũng không hổ trợ cho hắn nữa. Không có cái uy của Bạch Nhật Các, Hạ Chính Nghiên không sớm thì muộn cũng trở thành Dương Vương thứ hai, bị đám thế gia vọng tộc cấu xé. Hắn buộc phải đẩy một con cờ cho bọn thế gia kia, trực tiếp biến Dực Vương thành con rối đánh lạc hướng đám già cả còn tham quyền thế.

Là thân huynh đệ với nhau hắn cũng thật đủ tàn nhẫn.

"Ta cứ nghĩ hài tử song thai dù có lớn thế nào cũng sẽ tâm linh tương thông, người này đau kẻ còn lại cũng khó chịu." La Khả Tiệp cúi đầu tiếp tục may y phục, bờ môi hồng nhếch lên nụ cười chế giễu: "Có lẽ là song thai nhưng vẻ ngoài chẳng mấy giống nhau nên tình cảm cũng không thật sự khắn khít. La Đạt Quân và Là Thiên Hoa hay Hạ Chính Nghiên và Hạ Cảnh Tuấn cũng vậy."

Sư phụ nàng nói không phải cứ là song thai thì sẽ giống nhau hoàn toàn.

Nàng biết, nhưng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối. Quãng thời gian lúc trước bọn họ quả thật nửa bước cũng không rời nhau, cho tới khi Hạ Chính Nghiên được sắc phong Thái tử, Hạ Cảnh Tuấn được ban phủ đệ bên ngoài, bọn họ liền cứ thế xa cách.

La Khả Tiệp lắc đầu hừ một tiếng, thều thào tiếp lời: "Ta lại lo chuyện không đâu rồi." Nói rồi nàng cúi đầu cắn chỉ, vậy là đã xong một bộ y phục cho bảo bối.

Mộ Viễn Kỳ lẳng lặng nhìn nàng, từ hồi đến đây cách hành xử của nàng đã điềm tĩnh hơn rất nhiều. Đôi lúc nàng cứ cố tỏ vẻ trẻ con nhưng chàng biết nàng so với lúc trước còn giấu giếm những suy nghĩ riêng nhiều hơn. Nàng không nói nhưng chàng cảm nhận được.

Chàng ngồi xuống cạnh La Khả Tiệp, vô cùng tự nhiên đoạt lấy y phục trên tay nàng, vừa liếc mắt nhìn từng đường kim mũi chỉ vừa khen ngợi: "Thật không nhận ra phu nhân còn có tài may vá cao siêu thế này."

Nghe chàng khen La Khả Tiệp không biết nên khóc hay nên cười, nàng đành vỗ vai chàng, lườm chàng một cái: "Đừng hòng nịnh bợ."

Mộ Viễn Kỳ nhếch môi cười gian trá, ném y phục lên bàn, nhoài người áp sát về phía nàng: "Phu nhân huệ chất lan tâm. Phu nhân thiên kiều bá mị. Phu nhân văn võ song toàn. Phu nhân hiền lương thục đức." Càng nói chàng càng dính lên người La Khả Tiệp, dùng chóp mũi cọ qua cọ lại trên trán nàng, lại hôn nhẹ lên chóp mũi nàng, trầm giọng dụ dỗ "Vi phu nịnh bợ nàng xong rồi có phải sẽ được hưởng phúc lợi không?"

Mộ Viễn Kỳ không khác gì cái lò sưởi giữa trời đông, hơi ấm tỏa ra từ chàng khiến tim nàng nhảy loạn. La Khả Tiệp nuốt xuống một đợt khí nóng, tự động kiềm chế bản thân, đưa tay đẩy Mộ Viễn Kỳ, tránh khỏi ma trận của chàng: "Để ta đi xem tiểu bảo bối bên kia thế nào."

Nói rồi nàng cúi đầu chạy trối chết. Đến khi dừng chân trước cửa phòng Tiểu Điềm Điềm nàng mới bình tĩnh đôi chút.

La Khả Tiệp hít thở vài hơi, đứng bên ngoài một buổi mà trong phòng không có chút tiếng động. Quái lạ. Bình thường mỗi lần thay y phục Tiểu Điềm Điềm và các vị phụ thân vô cùng ầm ĩ. Trẻ nhỏ thì quấy khóc, người lớn thì cãi nhau.

Hôm nay sao đột nhiên yên ắng vậy?

Vừa nghĩ La Khả Tiệp vừa nhẹ nhàng đẩy cửa, dõi mắt nhìn vào.

Thì ra Tiểu Điềm Điềm ngủ rồi. Hai vị phụ thân cũng lăn ra ngủ nốt. Có vẻ dỗ bé con khiến bọn họ càng thêm mệt. Ba phu quân của nàng ai nấy đều bận rộn tối mặt tối mũi nhưng cũng không ngại trông nom Tiểu Điềm Điềm. Người làm thê tử như nàng còn mong cầu gì hơn.

Nàng đứng ngốc tại chỗ cong môi cười. Mộ Viễn Kỳ không biết đã đứng phía sau nàng từ lúc nào. Chàng vươn tay khép cửa lại, còn thuận tiện kéo thê tử vào lòng:

"Lão nhị đi bàn chuyện làm ăn tận ba ngày mới về, lão tam lại bị người trong thôn kéo đi từ núi này qua núi khác tìm thảo dược. Bọn họ quả thật vô cùng vất vả."

Dứt lời còn tựa cằm trên vai nàng, thỏ thẻ bên tai:

"Nàng xem trời đêm đẹp thế này, chúng ta có phải nên nói vài chuyện nghiêm túc không?"

Nghiêm túc cái khỉ.

Lông tóc La Khả Tiệp dựng hết lên, nhưng nàng biết đêm nay nàng chạy không khỏi rồi. Bầu trời đêm trên cao mơ hồ mù mịt. Đôi phu thê dắt tay nhau đóng cửa làm chuyện nghiêm túc.

Sáng hôm sau Trác Khinh Vân quả thật đến gặp La Khả Tiệp bái biệt, dĩ nhiên lần này nàng ấy mang theo Hạ Cảnh Tuấn đi cùng. Một nhà năm người La Khả Tiệp tiễn họ một đoạn. Đến kết giới bao quanh thôn trang Tiểu Điềm Điềm đột nhiên khóc lên khiến cho Trác Khinh Vân cũng ửng hồng khoé mắt. Nàng ôm bé con hồi lâu mới luyến tiếc đặt bé con vào vòng tay của La Khả Tiệp, cứng rắn quay đầu rời đi.

Kết giới đóng lại, trước mắt chỉ còn màng sương mờ ảo. La Khả Tiệp ngẩng đầu nhìn mây trắng, bên tai hãy còn văng vẳng câu nói của Trác Khinh Vân:

"Đáng tiếc muội không thể cho cả thiên hạ biết muội có một nghĩa tử đáng yêu nhường này."

Nàng ấy tiếc vì một lời đã định ngày trước lại không cách nào thực hiện. Nàng ấy công khai bản thân có một nghĩa tử chẳng khác nào châm thêm dầu vào lửa, khiến Hạ Chính Nghiên phát điên lên. Vẫn là tránh được cái rắc rối nào hay cái đó.

Mộ Viễn Kỳ đứng cạnh đột nhiên ghé sát tai La Khả Tiệp thì thầm: "Thật ra Hạ Cảnh Tuấn không phải thân đệ đệ của Hạ Chính Nghiên."

Một lời này của chàng khiến lòng nàng gợn sóng. Nàng ngẩng mặt lên chỉ thấy chàng sải bước theo sau Cẩm Giai Hạo và An Hành đang tranh giành tiểu bảo bối.

Nàng chớp mắt nhìn thảm cỏ xanh mướt, tiết trời ngày càng lạnh. Cái lưới rối ren ngoài kia sẽ không vì nàng mà tháo bỏ hay thắt chặt. Mọi thứ vốn dĩ đã loạn, trước giờ đều là Thái hậu nói Hạ Chính Nghiên và Hạ Cảnh Tuấn là song thai, lại thêm sư phụ không phản bác, ai ai cũng không truy cứu chuyện này. Đến giờ lại nên kết cuộc đuổi cùng giết tận nhau.

La Khả Tiệp chỉ chớp mi, nàng không thở dài cũng không cười nhạt, trong lòng chỉ là dửng dưng.

Nàng ngạc nhiên thì ngạc nhiên thế thôi, cũng giống như xem một tuồng kịch. Vốn dĩ ai hận ai yêu ai đều là chuyện bên ngoài màng sương mù.

Bầu trời trong xanh vẫn cứ trong xanh, mây trắng mơ hồ lướt trôi vẫn cứ giữ phong thái bình thản. Chớp mắt mở mắt cũng qua bốn lần xuân hạ thu đông.

La Thuỳ Khê ngồi trong Ngự thư phòng, cử chỉ ưu nhã châm một ấm trà sen. Làn hơi mỏng lan toả, nhẹ nhàng lướt qua dung nhan nàng. Mi mục như họa, mày liễu thướt tha, làn da trắng như sứ, bờ môi hồng mềm mại. Nàng mỉm cười tay nâng chén trà, chậm rãi mang đến cho Hạ Chính Nghiên.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng ta, một tay nhận lấy chén trà, đuôi mắt nhếch lên ra vẻ hài lòng: "Tiểu Khê có lòng rồi, cực khổ cho nàng."

"Chỉ cần có thể chia sẽ âu lo với hoàng thượng, thần thiếp liền thấy vui vẻ, nào có cực nhọc gì đâu." Nàng ta dịu dàng đáp lời, trong đáy mắt luôn ẩn ẩn nét cười.

La Thuỳ Khê quay lưng phân phó nha hoàn thu dọn trà cụ. Nàng ta mang áo choàng lông thú trên tay Cao Tần khoác lên người Hạ Chính Nghiên, cúi đầu thì thầm bên tai hắn: "Trời trở lạnh, hoàng thượng bảo trọng long thể. Thần thiếp lại trở về thăm nội tổ phụ một chuyến."

"Được, ngày mai lại đến bồi trẫm." Hạ Chính Nghiên khẽ cười thành tiếng, sau lại ngẩng mặt nhìn Cao Tần, thấp giọng hạ lệnh "Ngươi cho người đưa Tiết phu nhân về La gia một chuyến."

"Nô tài tuân lệnh." Cao Tần lập tức cúi đầu, đưa tay mời La Thuỳ Khê "Tiết phu nhân xin hãy đi theo nô tài."

"Được." La Thuỳ Khê đáp lời rồi thi lễ với Hạ Chính Nghiên "Thần thiếp cáo lui."

Nàng ta dẫn theo nha hoàn theo bước Cao Tần rời khỏi. Hạ Chính Nghiên nhìn theo bóng lưng La Thuỳ Khê, bàn tay nắm lấy áo choàng trên người kéo xuống vứt sang một bên.

Tiểu Thuận Tử đứng bên cạnh vội vàng cầm tấm áo lông chồn đến khoác lên người hắn rồi mang cái áo kia đi đốt bỏ. Mấy năm nay Hạ Chính Nghiên đặc biệt trọng dụng Tiểu Thuận Tử, chuyện quan trọng đều đưa hắn tiếp quản, những việc vặt vãnh khác đều rơi vào đầu Cao Tần. Nói cho cùng lão ta đã già lại còn là người của Thái hậu, quan hệ của Hạ Chính Nghiên và Thái hậu ngày càng lạnh nhạt, dĩ nhiên hắn sẽ không giữ người của bà ta ở bên cạnh lâu.

Hạ Chính Nghiên nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài khung cửa. Khí lạnh tràn vào phòng, hoá hình hơi thở mờ đục của hắn. Hắn híp mắt, thấp giọng thì thầm: "Bảo trọng long thể..."

Hạ Chính Nghiên khép mi mắt, hồi tưởng về nữ tử vận y phục màu đỏ hoàng hôn ngày ấy đứng trong chánh điện, mặt hơi ngẩng lên nhìn hắn, thật tự nhiên nở nụ cười đẹp đẽ. Nụ cười đó tựa như lần sau cùng nàng ấy có thể thật tâm vì hắn mà mỉm cười

"Hoàng thượng người chính là tình đầu của ta."

Nàng nói hắn là tình đầu của nàng. Hắn nhớ lúc ấy trong mắt nàng có vô vàn cảm xúc, dường như chúng đã tích tụ trong lòng nàng suốt tám năm ở bên cạnh hắn. Trước khi quay lưng đi nàng còn nhẹ nhàng nói với hắn:

"Rồi người sẽ tìm được nữ nhân người có thể thật lòng yêu thương, sẽ hạnh phúc, sẽ vang danh thiên hạ. Hoàng thượng, người thật sự sẽ sống tốt lắm. Hãy nhớ bảo trọng long thể."

Hạ Chính Nghiên mở mắt, vươn tay cầm lấy quả chuông bạc. Hương liệu đựng bên trong chỉ còn một khối nhỏ bằng hai đốt tay nhưng mùi hương vẫn không phai nhạt. Nào có như nàng, kể từ hôm ấy hắn có cảm giác người đứng trước mặt mình không còn là La Khả Tiệp, dù cho hắn cố gắng dung túng nàng thế nào nàng cũng không quay đầu lại vì hắn mỉm cười thật tâm.

"Khả Khả đã bốn năm rồi. Nàng trốn trẫm cũng thật quá kỹ."

Hắn dõi mắt nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, chân mày khẽ nhíu lại, đáy mắt lạnh hơn vài phần. Nữ nhân thật lòng yêu thương đế vương... Lời nói dối này cũng thật quá tệ.

Trời vào đông đặc biệt lạnh, La Thuỳ Khê vừa đi vừa xoa xoa tay bên dưới tấm lông thú ủ ấp. Nàng ta liếc mắt nhìn Đàm Tuyết Lan đang quỳ sụp trước cửa Ngự thư phòng. Lúc trước vừa được triệu kiến vào cung lúc nào La Thuỳ Khê cũng thấy Huệ phi một thân quý khí hơn người. Đàm hoàng hậu so ra còn kém vạn vạn. Vàng ngọc trâm cài trân quý trên người Huệ phi vô cùng thanh tao nhã nhặn, không làm người khác cảm thấy bộ dáng nặng nề diêm dúa như Thục phi.

Cung nhân đều nói Huệ phi có được thánh sủng không suy, ngôi vị hoàng hậu chỉ còn vấn đề thời gian mà thôi.

Ấy vậy mà cái vị thánh sủng không suy ấy lại đang vận y phục đơn bạc, váy áo màu sắc nhạt nhoà quỳ trước Ngự thư phòng, cả một cung nhân che dù cũng không có.

La Thuỳ Khê đưa tay vỗ nhẹ hai bên gò má hồng hào của mình, liếc mắt cười mỉa mai Đàm Tuyết Lan. Bốn năm nay Thái y trong cung hết lòng điều dưỡng, nàng chẳng những chữa được vết sẹo khó coi kia mà dung nhan càng thêm tươi trẻ. Người trong Thái y viện quả nhiên có y thuật thần tiên.

La Thuỳ Khê xoa xoa chóp mũi buốt lạnh, thầm cười thế sự.

Bốn năm trước ngươi đắc ý làm sủng phi, ta bị gả đi làm bình thê còn bị người người xem thường. Giờ nhìn ngươi mà xem, giữa trời đông sắc mặt tái nhợt, chẳng còn chút sức sống, hao gầy hệt đóa hoa tàn không ai thèm thương xót.

La Thuỳ Khê dời tầm mắt, cất bước rời đi. Với nàng ta bây giờ cho dù là Từ Uyển Khanh, Đàm Ấu Lăng hay Đàm Tuyết Lan đều không còn quan trọng. Kẻ thù cả đời này của nàng chỉ có La Khả Tiệp, những người khác đều là ruồi nhặng, vo ve vo ve một thuở một thì cũng bay biến.

Duy nhất sót lại ba chữ "La Khả Tiệp" đã cắm rễ trong lòng La Thuỳ Khê. Chỉ khi vị nhị tỷ này chết cơn ác mộng của nàng mới thật sự chấm dứt.

La Thuỳ Khê ngồi xe ngựa, phân phó xa phu chạy đến thao trường thay vì trở về La gia. Xe ngựa xốc nảy hồi lâu cuối cùng cũng tới nơi. Nàng ta bước xuống, nha hoàn bên cạnh đã xách trên tay một mớ thuốc thang chạy theo. La Thuỳ Khê dõi mắt tìm kiếm, rất nhanh liền thấy La Bửu Diệp đứng một bên đợi mình.

Nàng ta nở nụ cười tươi hệt như đào hoa, chạy đến trước mặt La Bửu Diệp gọi một tiếng: "Nhị ca!"

"Cẩn thận." La Bửu Diệp lên tiếng nhắc nhở "Nơi này là thao trường, không phải La phủ, đường đá lởm chởm rất nguy hiểm."

"A Khả biết rồi." La Thuỳ Khê cười híp mắt "Nhị ca vẫn tốt chứ?"

"Vẫn tốt." Hắn nhàn nhạt đáp. Thời gian qua ở thao trường chịu cực khổ đã quen, bộ dáng công tử bột của hắn hoàn toàn bị gột rửa sạch sẽ, trở thành nam tử trưởng thành mạnh mẽ hơn rất nhiều, cả tính tình cũng trầm lặng hơn hẳn.

"Phải rồi, trời trở lạnh muội có mang theo áo ấm cho nhị ca." La Thuỳ Khê nói rồi quay sang nhìn nha hoàn bên cạnh, đợi nàng ta đưa áo choàng và mấy thang thuốc cho La Bửu Diệp nàng mới tiếp lời "Còn có đây là thuốc của tổ phụ muội vừa xin được trong cung, thời tiết dạo này không tốt cho sức khỏe của người, nhị ca thay muội quan tâm tổ phụ nhiều hơn."

Nghe nàng ta nói đáy mắt La Bửu Diệp nhu hoà hẳn. Hắn vươn tay xoa đầu La Thuỳ Khê, nhẹ giọng nói: "Đứa trẻ ngốc này, muội muốn hiếu thuận thì về phủ tận tay đưa cho tổ phụ, cần gì phải tháng nào cũng chạy đến đây nhờ cậy ta."

La Bửu Diệp dứt lời đã thấy vành mắt La Thuỳ Khê ửng đỏ. Nàng ta hít mũi, nuốt xuống cổ họng nghèn nghẹn, miễn cưỡng đáp: "Nhìn thấy muội chỉ sợ tổ phụ càng thêm phiền lòng, vẫn là huynh thay muội chăm sóc cho người sẽ tốt hơn."

Nàng ta nói vậy La Bửu Diệp đành lặng người nhìn nàng ta, trong đầu trống rỗng cả một lời an ủi cũng không nghĩ ra. Thấy dáng vẻ La Thuỳ Khê khó xử vặn vặn tấm lông thú choàng tay, La Bửu Diệp liền gật đầu đồng ý:

"Được rồi, chuyện này bản thiếu gia làm thay muội cũng hai năm, còn có thể không nhận lời sao."

"Vẫn là nhị ca tốt!" La Thuỳ Khê mừng rỡ nắm tay La Bửu Diệp lay qua lay lại.

La Bửu Diệp thoáng nghe tiếng kẽng, đến giờ cơm trưa rồi, nói vậy ngoài pháp trường...

"A Khả, Tiết gia bên kia..." La Bửu Diệp lo lắng nhìn La Thuỳ Khê.

Mấy năm nay một, hai người có thân thích với Tiết gia cứ đúng ngày này sẽ bị xử trảm. Dù là tội danh lớn như trốn thuế hay nhẹ như gây sự ngoài phố chợ cũng bị trảm thủ ngoài pháp trường. Hắn nhớ ba năm trước hơn bốn mươi nha hoàn và gia nô của Tiết phủ bị lôi lên pháp trường. Hai năm trước là biểu đệ của Tiết Doãn bị đào bới sự kiện thời niên thiếu lên kinh ứng thí nhưng dùng cửa sau dàn xếp đề thi, hoàng thượng mặt rồng giận dữ hạ chỉ xử trảm. Năm trước là biểu muội của Tiết Doãn, nghe nói là nàng ta va phải Thục phi ở Ninh sơn tự còn vô lễ buông lời nhục mạ Thục phi nên bị lôi lên pháp trường. Nhân thân vì không muốn bị liên lụy đã từ nàng ta, gạch tên nàng ta ra khỏi gia phả, cái xác sau khi bị chém cũng chẳng ai thèm nhặt về, cứ thế đem ném ngoài bãi tha ma.

Không biết năm nay lại là ai đây?

La Bửu Diệp liếc thấy nụ cười trên khoé môi La Thuỳ Khê hạ xuống, trong mắt chỉ còn bình thản dửng dưng, không có chút quan tâm lo lắng nào. La Bửu Diệp cả mơ cũng không nghĩ những người kia là La Thuỳ Khê gợi ý cho Hạ Chính Nghiên xử trảm, cả tội danh cũng là nàng ta nghĩ ra rồi sắp xếp người dàn cảnh khép tội bọn họ. Thấy La Bửu Diệp nhìn mình chằm chằm La Thuỳ Khê đành cười gượng gạo, giữ lễ phép nói:

"Phu quân hẳn đang rối rắm sầu lo, tiểu muội xin phép trở về trước. Nhị ca, bảo trọng."

"Đi đường cẩn thận." La Bửu Diệp gật đầu, đưa tay giúp nàng ta leo lên xe ngựa.

Ngoài pháp trường gió lạnh thét gào, người đến xem rất đông nhưng tuyệt nhiên không dám lên tiếng. Chỉ nghe giọng nói sắc bén của quan viên hạ lệnh hành hình, lưỡi đao loé sáng, một mạng người cứ thế ngã xuống, máu văng tứ phía, bầu không khí nhuốm mùi máu tanh nồng nặc.

Mọi người dần dần tản đi, chỉ có một tiểu nam hài vẫn đứng ngây tại chỗ, ánh mắt chăm chú quan sát bọn nam tử lực lưỡng phía trên thu dọn cái xác. Ánh mắt nó trầm tĩnh tựa hồ thuỷ, y phục trên người dù không phải lăng la tơ lụa thượng hạng nhưng cũng là loại vải gấm tinh xảo hiếm thấy. Lớp lông thú viền quanh cổ vừa dày lại mềm mại che mất chiếc cằm nhỏ nhắn, chỉ để lộ gương mặt trắng hồng của tiểu hài tử. Cậu bé cầm trên tay một gói bánh hoa quế, miệng vừa nhai bánh vừa để ý cách lão nam tử bặm trợn lau sạch vết máu trên thanh đao.

Tiểu hài tử lẩm nhẩm tính kích thước, độ dày, mỏng cùng toàn bộ chất liệu của thanh đao trên tay lão, nhủ thầm trong bụng phải về vòi vĩnh một cây.

Nghĩ rồi cậu quay lưng định bước đi, vừa ngẩng mặt lên đã bắt gặp bóng dáng bạch y nam tử không biết đã đứng phía sau cậu từ lúc nào. Đứa bé reo lên, chạy lại nắm tay chàng: "Đại phụ thân!"

"Tiểu Điềm Điềm mua được bánh hoa quế rồi?" Mộ Viễn Kỳ cưng chiều dắt tay tiểu bảo bối cùng đi.

Tiểu Điềm Điềm cười tít mắt đưa gói bánh ra trước mặt chàng: "Điềm Điềm mua rất nhiều nha, mua cho cả mẫu thân nữa."

Thật hiếm khi mới đến lượt Bạc Đào phủ bọn họ được người trong thôn cử đi đổi lương thực và một số hàng hoá trong kinh thành về, Tiểu Điềm Điềm liền vô cùng thích thú đòi theo. Đại phụ thân Mộ Viễn Kỳ không phản đối, mẫu thân hoàn toàn ủng hộ việc cho bé con đi thăm thú nên dù nhị phụ thân Cẩm Giai Hạo có đưa ra một đống lý do lo đông lo tây cũng bằng thừa.

"Điềm Điềm thật ngoan." Mộ Viễn Kỳ đặt toàn bộ hàng hoá lên chiếc xe ngựa rồi bế Tiểu Điềm Điềm trên tay, cùng ngồi vào cỗ xe thứ hai.

Tiểu Điềm Điềm khẽ ngoái đầu nhìn lại pháp trường phía xa, ánh mắt bắt trọn hình ảnh nam tử vận giáp phục đứng lặng nhìn vũng máu còn đọng lại, trong mắt hắn là vô vàng cảm xúc phức tạp, gương mặt gầy gò xanh xao, kém đi chút khí khái của một võ tướng.

Mộ Viễn Kỳ nhìn theo ánh mắt của tiểu bảo bối, bờ môi cong lên nụ cười nhạt khi nhìn thấy Tiết Doãn. Gió lạnh vô tình lướt qua, chàng khẽ run, một tay ấn tiểu bảo bối vào lòng, chắn gió cho bé con. Đến khi phụ tử bọn họ yên vị vững vàng, đoàn người bắt đầu khởi hành.

Mộ Viễn Kỳ nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, nén không được tiếng thở dài giấu trong lòng bao lâu nay.

"Thượng thần, đã bốn năm trần thế rồi..."

Mộ Viễn Kỳ giật mình choàng tỉnh. Chàng thở gấp, đảo mắt nhìn một lượt xung quanh, vẫn là không gian chật hẹp bên trong xe ngựa. Tiểu Điềm Điềm lần đầu tiên thấy chàng hành động luống cuống như vậy liền xích lại gần chàng, cúi đầu tựa cằm trên tay chàng thỏ thẻ âm giọng non nớt:

"Đại phụ thân gặp ác mộng sao?"

"Không sao. Phụ thân không sao." Mộ Viễn Kỳ chớp mắt, lấy lại đang vẻ điềm tĩnh thường ngày. Chàng nhìn Tiểu Điềm Điềm đang giương đôi mắt to tròn muôn vàn lo lắng quan sát chàng, âm giọng chợt trầm xuống, gương mặt ngưng trọng, hỏi: "Tiểu bảo bối, con có còn nhớ những gì phụ thân đã nói không?"

"Điềm Điềm luôn luôn ghi nhớ." Tiểu Điềm gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc dán trên gương mặt bé con khiến nó có chút già dặn hơn những đứa trẻ khác. "Vị thúc thúc đó lại đến sao?"

Chính là vị thúc thúc trong mơ, là người vô số lần muốn bắt nó đi, là người lần trước đã nói nếu mẫu thân không tha thứ cho phụ thân thì phụ thân sẽ chết. Nó chưa bao giờ quên.

Mộ Viễn Kỳ thở dài kéo nó vào lòng, thật bất công cho bảo bối của bọn họ, nó còn quá nhỏ đã nhận thức được những chuyện khác thường này. Có lúc chàng chỉ mong bé con có thể vô tư như bao đứa trẻ đồng lứa khác, chỉ tiếc bọn họ là phụ mẫu lại mang thân phận rối ren, bé con làm sao có thể sống như một người bình thường.

"Con có sợ không?" Chàng vừa vuốt tóc nó vừa hỏi.

"Một chút." Bé con lý nhí đáp.

"Con đã sẵn sàng chưa?" Chàng lại hỏi.

"Luôn luôn sẵn sàng." Lần này bé con trả lời bằng âm giọng chắc nịch.

Mộ Viễn Kỳ gật đầu hài lòng. Cuộc nói chuyện của phụ tử bọn họ kết thúc vừa hay đã về đến thôn. Chàng bế Tiểu Điềm Điềm xuống. Đứa trẻ vừa được phụ thân ôm ra liền nhảy phốc xuống đất, chạy thật nhanh vào Bạc Đào phủ. Mấy nha hoàn đang quét tước thấy cậu liền cúi đầu gọi "Tiểu thiếu gia."

Tiểu Điềm Điềm chỉ gật đầu lấy lệ rồi nhanh chóng chạy đi tìm nhị phụ thân của cậu. Vừa hay lúc cậu nhóc chạy qua thư phòng liền thấy một lão nhân mập mạp bị đá ra khỏi phòng. Cậu đứng yên cười trộm nhìn một đám lão nhân cúi đầu bị nhị phụ thân hắn mắng mỏ bên trong. Bọn họ lại làm thất thoát tiền của phụ thân, bị mắng cũng đáng. Kể ra gần đây số người bị trách phạt đã vơi đi nhiều. Cậu nhớ ba tháng trước có tám người bị đạp, năm người bị mắng, hai kẻ bị giáng chức hoặc bị đuổi. Tháng này chỉ còn một người bị đánh và ba người bị mắng thôi, số còn lại đều qua cửa, không có ai bị đuổi cả.

Nhìn phụ thân mắng có vẻ hăng say và không có dấu hiệu dừng lại, Tiểu Điềm Điềm hít sâu, lớn tiếng kêu lên: "Mẫu thân đến tìm nhị phụ thân ạ?"

Trong thư phòng đột nhiên im bặt, Cẩm Giai Hạo hắng giọng quát một câu:

"Các ngươi liệu hồn! Tháng này tới đây thôi! Tháng sau còn để lão tử thấy cái mớ sổ sách chả ra làm sao này nữa các ngươi tự mình cuốn gói cút đi cày ruộng đi!"

Đám người thở phào vì được giải thoát, ai nấy vội vàng thu lại sổ sách chạy biến.

Cẩm Giai Hạo đứng trước gương đồng chỉnh trang lại búi tóc và y phục rồi lao ra ngoài, vẻ mặt hớn hở gọi: "Tiểu Tiệp!" Không ngờ trả lời hắn chỉ có tiếng trẻ con cười nghiêng ngã. Cẩm Giai Hạo trợn mắt, Tiểu Điềm Điềm vỗ tay bẹp bẹp, nhịn cười không nổi:

"Nhị phụ thân, người quên rồi sao? Giờ này mẫu thân vẫn còn đang ngủ trưa nha."

Thật không thể tưởng được kẻ mặt cau mày có vừa rồi và người này là cùng một người. Nhị phụ thân lúc nào cũng vậy, ở bên ngoài oai phong bao nhiêu thì đứng trước mẫu thân hổ dữ cũng hoá mèo.

Cẩm Giai Hạo bị bảo bối cười vào mặt cảm thấy vô cùng xấu hổ, vừa tức vừa nghẹn không biết chui vào đâu. Hắn tóm lấy Tiểu Điềm Điềm, vác nó lên rồi phát mấy bạt tay vào mông, nghiến răng mắng:

"Tiểu tử thối ngươi bị nuông chiều thành hư rồi!"

"Đau! Phụ thân đừng đánh mà, Điềm Điềm biết lỗi rồi." Bé con la lên "Phụ thân bớt giận."

Cẩm Giai Hạo nhíu mày nhìn vẻ mặt nghẹn ngào nước mắt ăn năn hối lỗi của Tiểu Điềm Điểm, chậm rãi bế nó tựa mông trên cánh tay mình, thấp giọng hỏi: "Thật sự đã biết lỗi?"

Tiểu Điềm Điềm liều mạng gật đầu, lại mở to đôi mắt ngấn lệ lấy lòng Cẩm Giai Hạo. Nó biết nhị phụ thân là người ngoài cứng trong mềm, thuộc hàng dễ dỗ nhất trong ba vị phụ thân.

Quả đúng như bé con dự liệu, Cẩm Giai Hạo đã hạ xuống toàn bộ sát khí bừng bừng dọa người, đưa tay xoa xoa má bảo bối, dịu giọng nói:

"Hôm nay lên kinh thành có mệt không? Mặt mũi bị lạnh thành đỏ ửng thế này..." Hắn nhìn qua nhìn lại gương mặt bảo bối, chậc lưỡi càm ràm: "Đã bảo ở nhà phụ thân ủ ấm cho lại không nghe. Cứ thích đến cái chỗ đáng ghét đó. Con có biết kinh thành có rất nhiều kẻ đáng ghét..."

Tiểu Điềm Điềm giật giật mí mắt nhìn nhị phụ thân bắt đầu sa vào bài ca than vãn kể lễ. Bé con kiên nhẫn nghe hắn đem cả một đám cái gì thằn lằn đất vô sỉ mà nghĩ mình thật sự là rồng, con chim trĩ già ngu ngốc là mẹ của gả thằn lằn vô sỉ, và một đám vô số những người khác chửi rủa. Dù không biết bọn họ là ai nhưng từ khi Tiểu Điềm Điềm đòi đi kinh thành thì nhị phụ thân của bé đã mang bọn họ ra mắng một ngày ba lần. Mà tuyệt nhiên chỉ mắng cho Tiểu Điềm Điềm nghe, những lúc ở cùng mẫu thân, và hai vị phụ thân kia thì nhị phụ thân tuyệt nhiên không hé môi nhắc đến nửa lời. Cùng lắm hắn chỉ đen mặt tỏ thái độ thôi.

Tiểu Điềm Điềm đôi lúc cảm thấy mình giống như cái áo bông nhỏ tâm giao của nhị phụ thân vậy.

Đợi hắn dứt lời, Tiểu Điềm Điềm liền vội vàng ôm cổ hắn cọ qua cọ lại mè nheo: "Phụ thân, hôm nay Điềm Điềm đi kinh thành rất vui, còn thấy được một thứ rất lợi hại. Phụ thân có thể cho Điềm Điềm một cái giống vậy không?"

Cẩm Giai Hạo đưa tay đỡ lấy cái đầu của Tiểu Điềm Điềm, xoa xoa cái trán đã ửng đỏ vì cọ liên tục vào vai mình, hừ lạnh: "Được rồi! Có thứ gì mà phụ thân không thể cho con? Nói phụ thân nghe, vật gì lại khiến con cong cong quẹo quẹo vòi vĩnh thế hả?"

Tiểu Điềm Điềm bĩu môi: "Con mới không có cong cong quẹo quẹo." Lại vân vê đoạn tóc của Cẩm Giai Hạo, mở to đôi mắt đen lấy lòng hắn "Điềm Điềm muốn một thanh đao dài một thước năm tấc có được không?"

Bé con dứt lời nụ cười cưng chiều trên môi Cẩm Giai Hạo cứng lại. Hắn nhướng mi, nghi hoặc hỏi: "Con có biết thanh đao như vậy còn dài hơn cả chiều cao của con không?"

"Biết." Tiểu Điềm Điềm gật đầu không thèm suy nghĩ, lại chu mỏ nói "Nhưng vị thúc thúc trên đài vừa rồi dùng thanh đao như vậy chém người rất nhanh gọn nha. Người ta còn không kịp la lên đã mất đầu rồi."

Cẩm Giai Hạo đen mặt, vội vàng bịt miệng bảo bối lại, hai mắt liếc trái liếc phải quan sát, thấy xung quanh không có ai mới bỏ tay ra, nhỏ giọng nói:

"Tổ tông của ta ơi, người ta cao to bụng lại bự mới vác nổi thanh đao dài như vậy. Đợi Tiểu Điềm Điềm lớn một chút phụ thân lại làm cho con một thanh đao còn lợi hại hơn gấp trăm lần có được không?"

Cẩm Giai Hạo vừa nói vừa nhìn qua lại, may là không ai nghe thấy. Nơi này coi trọng nhất là yên bình, không chém giết, không xung đột. Mấy đứa trẻ được gửi đến Bạc Đào phủ theo hắn học võ cốt để phòng thân khi xuất ngoại đến kinh thành đổi lương thực và hàng hoá. Vậy mà hài tử của hắn lại mạnh miệng đối với chuyện chém giết không sợ hãi còn tỏ ra hứng thú. Nếu là lúc trước hắn vui mừng còn không kịp, nhưng bây giờ thì khác.

Tiểu Điềm Điềm cứ nghĩ nhị phụ thân nhất định sẽ vô cùng ủng hộ chuyện này nhưng nhìn vẻ mặt lo trước lo sau còn chuẩn bị càm ràm của hắn, cậu thất vọng cúi đầu vặn vẹo y phục, lý nhí nói: "Thật sự không thể sao? Con còn tưởng..."

Vẻ mặt ủ dột của Tiểu Điềm Điềm khiến Cẩm Giai Hạo có chút không đành lòng, hắn vỗ đầu nó, dịu giọng an ủi: "Thanh đao một tấc hơn không thể cho con nhưng đoản đao nạm ngọc lục bảo của phụ thân thì có thể."

Ngay lập tức gương mặt ủ dột sáng bừng lên, Tiểu Điềm Điềm ôm cổ Cẩm Giai Hạo cọ cọ reo mừng:

"Thật sao? Phụ thân thật tốt!"

"Được rồi. Được rồi. Ngày mai phụ thân dạy con dùng đoản đao. Còn bây giờ..." Cẩm Giai Hạo ngẩng mặt nhìn trời sau đó quay sang Tiểu Điềm Điềm nói "Con đi đánh thức mẫu thân đi, chúng ta cùng nhau đi câu cá."

"Câu cá mùa đông?" Tiểu Điềm Điềm nghiêng nghiêng đầu khó hiểu.

"Nhân lúc mặt nước chưa kết băng, trời chưa đổ tuyết, chúng ta tranh thủ đi du ngoạn một bữa. Không khéo đến hai tháng sau cũng không thể bước ra khỏi cửa." Cẩm Giai Hạo ôn tồn giải thích.

Tiểu Điềm Điềm gật gù ra vẻ đã hiểu, nó ôm quyền,vẻ mặt đầy nghĩa khí nghiêm giọng nói: "Tuân mệnh phụ thân!"

Dứt lời bé con nhảy xuống khỏi vòng tay Cẩm Giai Hạo, một mạch chạy vào hậu viện. Cậu mở cửa phòng La Khả Tiệp ra, thấy nàng vẫn còn ngủ liền nhảy chân sáo đến cạnh giường, nhoài người lên hôn vào má nàng, cầm tay nàng lay qua lay lại:

"Mẫu thân ơi! Mẫu thân dậy đi. Mẫu thân hứa hôm nay cùng con đi câu cá mà."

La Khả Tiệp chậm rãi hé mi mắt, trong đầu mơ hồ nhớ không ra mình có hứa đi câu cá sao? Nàng miễn cưỡng ngáp một hơi, chớp mắt vài lần cho tỉnh hẳn rồi quay sang nhìn Tiểu Điềm Điềm, dùng âm giọng ngái ngủ hỏi:

"Bảo bối, con về rồi à?"

Nói rồi nàng ngồi dậy, một tay xoa xoa đầu, một tay vuốt ve gò má Tiểu Điềm Điềm, cong môi cười nói: "Đi chơi có vui không?"

"Có! Ở đó có rất nhiều người, rất nhiều đồ và rất nhiều nhà, đồ ăn cũng thật phong phú."

Tiểu Điềm Điềm thao thao bất tuyệt kể hết mọi thứ đã thấy ở kinh thành cho La Khả Tiệp nghe. Như Ngọc đứng ngoài nghe thấy động tĩnh liền biết La Khả Tiệp đã thức giấc, vội vàng bê chậu nước ấm vào cho nàng rửa mặt. Tiểu Điềm Điềm nhanh nhẹn lấy khăn giúp nàng lau mặt. La Khả Tiệp bế bé con trong tay, vừa thơm hai bên má nó hai cái vừa cười nói:

"Bảo bối đi một chuyến mà học được thật nhiều thứ, thật là giỏi."

Nghe mẫu thân khen ngợi bé con liền cười tít mắt. Cậu nhảy xuống giường, nắm tay nàng kéo đến ngồi trước bàn trang điểm. Sau đó Tiểu Điềm Điềm kê một cái ghế gỗ phía sau lưng La Khả Tiệp, leo lên cầm lược làm bằng gỗ lê chải tóc cho nàng:

"Tiểu Điềm Điềm vấn tóc cho mẫu thân nha!"

La Khả Tiệp vui vẻ gật đầu, ngồi thẳng lưng ngay ngắn để bé con tuỳ ý chải chuốt. Hai bàn tay nhỏ nhỏ quả thực không thể ôm hết mái tóc của nàng, bé con đành chải tóc cho thẳng rồi dùng một nửa phần tóc phía trên của La Khả Tiệp búi lại, cài một cây bích ngọc trâm lên.

La Khả Tiệp nhìn qua nhìn lại bản thân trong gương vài lần rồi quay lưng lại bế Tiểu Điềm Điềm, gật gật đầu hài lòng:

"Tiểu Điềm Điềm của mẫu thân thật khéo tay. Trâm này là con mua tặng mẫu thân sao?"

"Vâng."Tiểu Điềm Điềm nhăn mũi một cái mới cướp công "Mẫu thân thích không?"

"Thích lắm. Tiểu Điềm Điềm tặng vật gì mẫu thân cũng thích."

Nàng vui vẻ sờ sờ cây trâm trên búi tóc mấy lần. Thấy nàng như vậy Tiểu Điềm Điềm có chút áy náy. Trâm là đại phụ thân mua nhưng ai biểu phụ thân vừa lên xe đã ngủ, không nghe cậu nói chuyện. Cậu mới lén lút lấy trâm ngọc trong tay áo của đại phụ thân mang đi tranh công.

Nhưng cậu có để lại gói bánh hoa quế nha. Nếu đại phụ thân muốn kiếm công hưởng phúc lợi thì vẫn được mà.

Tiểu Điềm Điềm càng nghĩ càng đắc ý. Nhưng làm việc xấu thế nào cũng bị phát hiện. Đang lúc cậu bé con cao hứng Mộ Viễn Kỳ đã bước vào, đi thẳng đến bên cạnh La Khả Tiệp. Nàng thấy hai má chàng ửng hồng vì lạnh liền ôm Tiểu Điềm Điềm đứng dậy, một tay áp vào gò má chàng, cố gắng truyền cho chàng chút hơi ấm.

"Vất vả cho chàng rồi." Nàng nói.

Chàng chỉ cười, liếc mắt nhìn cây trâm bích ngọc trên búi tóc La Khả Tiệp và Tiểu Điềm Điềm đang vùi đầu trong lòng nàng tránh ánh mắt của chàng.

"Nàng thích cây trâm mà Tiểu Điềm Điềm tặng là tốt rồi. Bảo bối phải đi hơn năm cửa hàng mới chọn được đấy. " Mộ Viễn Kỳ nói, còn không quên nhấn mạnh chữ "tặng".

Chàng càng nói Tiểu Điềm Điềm càng cúi đầu thấp hơn nhưng vẫn quật cường mím môi không nhận lỗi, còn hỏi vặn lại chàng: "Phụ thân, bánh hoa quế người mua đâu rồi?"

"Đã ăn hết rồi." Chàng điềm nhiên trả lời.

Tiểu Điềm Điềm tức nghẹn trợn to mắt: "Bánh là mua cho mẫu thân, phụ thân sao có thể..."

"Bánh là do phụ thân mua, phụ thân ăn hết thì đã sao đâu. Huống hồ..." Mộ Viễn Kỳ kéo dài giọng "Mẫu thân con cũng không thích ăn ngọt."

"Người..." Tiểu Điềm Điềm tức ứa nước mắt, cắn môi uỷ khuất nói "Con xếp hàng đợi lâu như vậy cũng chỉ mới ăn được có một cái còn lại để dành cho mẫu thân. Phụ thân người thật quá đáng!"

Nghe cuộc nói chuyện của hai phụ tử La Khả Tiệp đã hiểu ra vấn đề. Nàng đặt Tiểu Điềm Điềm đứng xuống đất rồi cúi người lau nước mắt cho nó, dịu giọng hỏi:

"Tiểu bảo bối sao con lại khóc?"

"Vì...vì con đã đợi rất lâu...có rất nhiều người, chân cũng rất mỏi..." Bé con vừa nói vừa nấc lên, khó khăn lắm mới kiềm được nước mắt nói rõ thành câu.

"Vậy phụ thân phải đi đến tậng năm cửa hàng trang sức, trước đó còn qua rất nhiều nơi để đổi hàng hoá, phụ thân có phải cũng đau chân còn rất rất rất mệt nữa đúng không?" La Khả Tiệp vuốt ve gò má bé con, cười ấm áp.

Tiểu Điềm Điềm nghĩ nghĩ một lúc mới gật đầu. La Khả Tiệp tiếp lời:

"Con tức giận vì phụ thân lấy bánh mà con chờ rất lâu rất lâu để mua vậy con lấy cây trâm mà phụ thân phải đến rất nhiều nơi mới chọn mua được, phụ thân có buồn không?"

"Có." Tiểu Điềm Điềm mếu máo, vành mắt lại đỏ lên, vội vàng chạy lại ôm chân Mộ Viễn Kỳ "Điềm Điềm xin lỗi phụ thân, Điềm Điềm sai rồi. Phụ thân đừng giận Điềm Điềm nha."

Mộ Viễn Kỳ cúi người bế bảo bối lên, đưa tay lau nước mắt cho nó, còn hôn hai bên gò má non mịn của nó, yêu thương nói:

"Phụ thân không giận. Phụ thân chỉ không thích trẻ con nói dối, Tiểu Điềm Điềm lần sau không được như vậy, phụ thân sẽ buồn có biết không?"

"Điềm Điềm biết rồi. Điềm Điềm không nói dối nữa." Điềm Điềm vội vàng gật đầu, rối rít nói, hai tay nhỏ xíu còn bấu chặt lấy vạt áo chàng.

Mộ Viễn Kỳ thở phào một hơi nhẹ nhỏm, đưa tay lau nước mắt cho bé con, nhẹ nhàng để nó gục đầu trên vai chàng. Chẳng hiểu sao thấy bé con bướng bỉnh một chút chàng lại nhẹ nhỏm trong lòng. Đứa trẻ này đôi lúc quá mức trưởng thành khiến chàng luôn cảm thấy có lỗi, nhiều khi chỉ mong bảo bối giở thói trẻ con thế này, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu hơn cả.

La Khả Tiệp đứng một bên nhìn phụ tử hai người ôm ấp, bờ môi bất tri bất giác nở nụ cười ấm áp. Đã bốn năm rồi, cuộc sống của nàng trôi qua vô cùng bình lặng. Mỗi ngày ngủ đủ hai giấc, không có gì làm sẽ tuỳ tiện trồng chút cây trái, vẽ vài bức tranh để đến kỳ mang đi đổi lương thực. Những lúc thời tiết trong lành, trăng thanh gió mát một chút nàng sẽ cùng phu quân và tiểu bảo bối đi dạo chơi.

Bốn năm qua chưa từng để ưu sầu vướng bận.

Như Ngọc thu dọn chậu đồng xong liền mang áo choàng đến khoác lên người La Khả Tiệp. Mộ Viễn Kỳ dỗ bảo bối xong quay sang buộc dây áo cho nàng. Cả hai cùng nắm tay Tiểu Điềm Điềm ra ngoài.

Trên đường đi bé con vẫn không quên bĩu môi ngước mặt lên hỏi Mộ Viễn Kỳ: " Phụ thân, người thật sự ăn hết bánh hoa quế rồi sao?"

Mộ Viễn Kỳ bật cười xoa xoa đầu bé con thành một mớ hỗn loạn: "Không có. Bánh đều đưa cho nhị phụ thân con, đợi một lát ra Bích thủy đình cùng nhau ăn."

Nghe vậy bé con vui vẻ kéo tay hai người đi càng nhanh hơn. Cẩm Giai Hạo đã chuẩn bị một cỗ xe ngựa đứng chờ trước tiền môn. An Hành vừa từ bên kia đồi về liền vội vàng ném giỏ thuốc vào trong, chạy một mạch ra bám lên người La Khả Tiệp:

"Tiệp Tiệp!"

Những lúc y giở giọng trẻ con với nàng đều bị tiểu bảo bối trêu ghẹo. Y liền lên giọng tức giận xốc bé con lên, cù vào hai bên nách khiến nó cười đến chảy nước mắt cúi đầu van xin mới thôi.

Đùa giỡn một hồi cả nhà năm người mới xuất phát. Họ dùng thuyền chèo ra đình Bích Thủy nằm ở bờ bên kia hồ Kính Nguyệt. Nơi đây xuân xanh hoàng hạ xích thu, chỉ có mùa đông hanh chút buồn thanh tịnh, cây cối hao gầy, xa xa chỉ thấy một rừng thông vững chãi.

Mộ Viễn Kỳ ngồi trên bàn đá trong đình dâng hương tấu đàn, Cẩm Giai Hạo bày giấy bút viết chữ, La Khả Tiệp họa vài bức tranh cảnh sắc xung quanh và gia đình nhỏ của nàng. Tiểu Điềm Điềm được An Hành cho ngồi trên vai y, lắc lư đôi chân nhỏ đung đưa cần câu, hăng say câu cá. Trời vào đông nhưng hai người vẫn may mắn câu được bốn con cá. Buổi tối một nhà chụm lại nhóm lửa nướng cá, vừa ăn vừa nghe chuyện xưa. Mỗi người kể một câu chuyện đến khi tối muộn mới hồi phủ.

Buổi đêm ở kinh thành lại không được cái tĩnh lặng như vậy. Bức màng tối trên nền trời vừa buông xuống đèn lồng đã sáng rực khắp phố chợ. Các cô nương ở Thiên Hương Lâu không ngừng đung đưa eo ngọc, phe phẩy khăn lụa, cất giọng nói lanh lảnh yến oanh mời gọi khách nhân. Tiết Doãn chân nọ đá chân kia rời khỏi Thiên Hương Lâu, bỏ lại đằng sau tiếng nói tựa chuông ngân bảo hắn lần sau ghé lại.

Hắn đi không biết qua bao nhiêu con phố, dừng bước trước Hộ quốc phủ đã sáng đèn. Phía trước tiền môn chỉ có hai con lân sư đá, ngoài ra không có lấy một người canh gác. Hắn loạng choạng bước lên bậc thềm, tay giơ lên định gõ cửa chợt khựng lại.

Nhìn cánh cửa lớn, lại ngẩng đầu nhìn tấm bảng nạm vàng ngự ban, hắn lắc đầu cười lạnh, chậm rãi rời đi.

"Người có còn đâu."

Hắn không nhớ bản thân đã nói câu đó bao nhiêu lần trên đường hồi phủ. Hắn chỉ nhớ đã bốn năm rồi, hơn chục mạng người rồi. Dù bình thường hắn không ưa đám biểu đệ biểu muội gì đó ăn không ngồi rồi trong phủ nhưng nhìn mẫu thân vì vậy mà hao gầy theo năm tháng, tim hắn thắt lại.

Cứ qua ngày này không khí Tiết phủ lại ngày một nặng nề.

Hắn rất sợ năm sau hoàng thượng sẽ mang mẫu thân ra trảm thủ. Năm nào tim hắn cũng treo nỗi sợ ấy chẳng vơi đi. Hắn gần như lật tung cả Hoàng Quốc nhưng tuyệt nhiên không tìm ra chút dấu tích của La Khả Tiệp.

Nàng giống như đã tan biến khỏi thế gian.

Nhưng gánh nặng của hắn lại ngày một nặng hơn. Không khí trong thủ phủ nghẹt thở đến độ hắn cũng không muốn về nữa.

Tiết Doãn đứng trước phủ đệ của mình, bực dọc phẩy tay. Hai gia nô gác cổng vội vàng mở cửa. Hắn loạng choạng bước vào, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy vạt áo thiển sắc thanh y dừng bước đối diện mình. Hắn ngẩng đầu nhìn La Thuỳ Khê một thân bá khí hất cằm kiêu ngạo. Gương mặt của nàng ta đã được thái y chữa khỏi, khôi phục vẻ đẹp vốn có của đệ nhất tài nữ khiến vạn người thèm muốn, nhưng hắn càng nhìn nàng càng thấy khó chịu.

Không để tâm nàng ta có ý định gì, hắn nhếch môi mỉa mai, bước thẳng một đường lướt qua nàng ta. La Thuỳ Khê bất mãn trước thái độ khinh rẻ của Tiết Doãn, nàng ta kéo tay áo hắn, gắt giọng chì chiết: "Phế vật!"

Tiết Doãn trừng mắt giơ tay lên bóp cổ nàng ta. La Thuỳ Khê nghiến răng, cao giọng thách thức hắn: "Ngươi dám động tay với ta ngày mai ở ngoài pháp trường chính là mẫu thân của ngươi." Nàng ta trợn mắt, rít qua kẽ răng "Không cần đợi đến năm sau đâu."

Lực đạo trong tay Tiết Doãn nới lỏng, hắn nhắm mắt, nghiến răng kiềm chế uất nghẹn, thở ra hơi thở ấm nóng nồng men rượu. Tiết Doãn giơ hai bàn tay lên, bước lui về sau vài bước, gật đầu nói: "Được, lời La hoàng hậu nói là thánh chỉ, bản tướng cẩn tuân thánh mệnh. Bản tướng sẽ không chạm đến dù chỉ là một cọng tóc của hoàng hậu nương nương."

Dứt lời liền phủi phủi vai áo nàng ta, nhếch môi cười lạnh, phất tay áo quay lưng bỏ đi. Nếu hắn còn nán lại một giây một khắc nào nhất định sẽ không kiềm chế nổi mà bẻ gãy cái cổ xinh đẹp kia.

Lòng nàng ta ao ước cái gì, hắn biết. Nhưng hoàng thượng muốn gì mới là quan trọng. Chỉ sợ với hoàng thượng mà nói nàng ta vốn dĩ không thua gì một công cụ. Bốn năm qua đi rồi, hoàng thượng cũng không còn bao nhiêu kiên nhẫn.

Tiết Doãn bước đi, để lại sau lưng nụ cười đắc ý của La Thuỳ Khê.

Hắn cười lạnh trong lòng, nàng ta giam lỏng mẫu thân của hắn, sai sử thê tử hắn như nha hoàn, khắp nơi hô hào đắc ý, nhưng nàng ta được thánh thượng bảo hộ, người Tiết phủ không dám làm gì nàng ta.

Nhưng sẽ sớm thôi, kết cục của nàng ta chẳng khá hơn hắn đâu.

Hoàng thượng là người đa nghi cũng là người không có bao nhiêu kiên nhẫn chờ đợi một thứ công cụ không hữu dụng.

Đêm đó trôi qua quá mức giá lạnh. Hôm sau bầu trời xám xịt khiến vầng dương trên cao chỉ nho nhỏ bằng miệng chén trà. Tuyết bắt đầu lất phất rơi.

Giữa bầu không khí kinh thành đã trầm tĩnh hẳn phảng phất vang lên tiếng khóc nức nở truyền ra từ La phủ.

Anh Linh Đại tướng quân La Hoằng đã qua đời rồi.

P/s: quà giáng sinh muộn nhé các tình yêu. Thi xong mừng quá.

P/s: bảo các tình yêu mài dao đã lâu không biết mài xong chưa?

Truyện Chữ Hay