Sủng Tam Phu

chương 45: vì nghĩa, vì trung

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sầm Giả ngửa cổ cười thống khoái. Cẩm Giai Hạo tức muốn nghẹn vì đốt nhầm địa điểm, thêm vào thân thể khó chịu khiến hắn càng nhìn không vừa mắt vẻ đắc ý của Sầm Giả. Hắn rút kiếm, không thèm nói lời nào rạch thẳng một đường trên mặt gã. Sầm Giả ôm mặt, hai con mắt hừng hực lửa giận. Gã đuổi theo đòi đánh đòi giết Cẩm Giai Hạo. Trên đường đi hễ thấy bất kỳ ngọn đuốc nào cũng đều hất xuống.

Mộ Viễn Kỳ và An Hành đứng trong tiểu viện tồi tàn giam giữ Dương Vương hồi lâu mới thấy lửa lan đến. Cả hai lập tức đổ dầu ra đầy sàn, tiện tay hất luôn chân nến xuống. Lửa cháy ngày một lớn, hai người ném lại hai cái xác đã mặc sẵn y phục của Dương Vương và Viên thị, còn người thật đã được hộ vệ của Bạch Nhật Các dẫn đi.

Xong việc hai người ung dung rời đi, trên y phục còn không dính lấy nửa miếng tro tàn. Mộ Viễn Kỳ ngẩng đầu nhìn hai vị bay tới bay lui phía trên, đầu mày nhíu lại, bàn tay rút ra quạt ngọc nơi thắt lưng, động tác vô cùng nhẹ nhàng mở quạt xem như ám khí, cổ tay khẽ động đã thấy cánh quạt xoáy tròn xoẹt qua người Sầm Giả rồi trở về trong tay chàng.

Sầm Giả nửa tỉnh nửa mê chưa kịp hiểu gì y phục đã rách tả tơi cuốn theo gió bay. Mộ Viễn Kỳ hừ lạnh: “Giải quyết nhanh đi, Khả Tiệp bị đánh thức nhất định khó chịu không nhẹ đâu.”

“Chậc, quên mất.” Cẩm Giai Hạo chậc lưỡi, một kiếm đâm xuyên vai Sầm Giả.

“Ấy chết ta trượt tay.”

Hắn rút kiếm khỏi bả vai Sầm Giả rồi thả tay ra, lưỡi kiếm xoẹt qua cắt luôn cả nơi gieo giống của gã. Kiếm rơi cũng là lúc Sầm Giả rơi.

Gã đau điếng tê tái cả người, đến chửi tục cũng không chửi nổi. Cẩm Giai Hạo đặt chân tiếp đất nhẹ nhàng, vô cùng bình thản phủi tay bước đi, còn Sầm Giả chật vật máu me bấy nhầy đến rợn người kia đã bị ám vệ của Bạch Nhật Các dọn dẹp.

Hắn hừ mũi, khinh thường mắng: “Ruồi nhặng ve vãn phá hỏng giấc ngủ của Tiểu Tiệp. Ta mà dỗ không được nàng thì cái Hắc Phong Trại của ngươi nhất định sáng hơn Hành Cung đêm nay!”

Dứt lời liền cùng hai người kia rời đi, bỏ lại tiếng gầm rú như dã thú khuất xa dần. Hừ, hắn phải về dỗ phu nhân, gần đây nàng mang bảo bối tính tình vô cùng thất thường, mà nàng khó chịu một bọn hắn đau lòng tận một trăm, cho nên bằng bất cứ giá nào cũng phải khiến nàng vui vẻ.

Ba bóng người cao lớn bước đi giữa ánh lửa, đâu đâu cũng là lửa cháy đỏ rực. Bọn họ khoanh tay đứng nhìn thái giám, cung nữ, binh lính hộ vệ náo loạn gà bay chó sủa. Cẩm Giai Hạo kỳ thực hả hê vô cùng. Hạ Chính Nghiên thực cho rằng một Sầm Giả cỏn con có thể hạ được hắn? Hắn nhổ vào! Hắn biết rõ nhất định có kẻ để lộ hành tung của hắn cho gã thô lỗ kia tìm đến làm loạn. Hừ, Bạch Nhật Các chủ không phải cái danh để trưng cho đẹp đâu.

Cẩm Giai Hạo cười gian trá liếc mắt qua Mộ Viễn Kỳ. Chàng hiểu rõ ý đồ hắn, xoè quạt ngọc phối hợp vô thanh vô sắc quạt lên trận gió. Lửa cháy ngày một lớn hơn, tro tàn bay ra lập loè như đom đóm.

An Hành đứng bên cạnh hai người kia vỗ tay hân hoan, còn vô tâm vô phế hả hê nói với Mộ Viễn Kỳ: “Lão đại, lửa cháy thật lớn, thật lớn nha! Tiểu Hành làm tốt việc Tiệp Tiệp giao, Tiểu Hành sẽ được thưởng phải không?”

Mộ Viễn Kỳ cũng thật hết cách với dáng vẻ vòi vĩnh của An Hành. Chàng búng vào trán y, nghiêm giọng nói: “Trước hết trở về xem tâm tình nàng thế nào đã. Ngươi đừng có mà mè nheo.”

An Hành xoa xoa trán bĩu bĩu môi. Tiệp Tiệp gần đây rất khó ngủ, dường như lúc nào cũng khó chịu, nàng xoay qua xoay lại tìm đủ thế nằm mới có thể an giấc. Đều tại tên thú hoang vừa rồi. Cũng may lão nhị đã cắt tiểu đệ của gã, cho gã một bài học, lát nữa về phòng phải kể cho Tiệp Tiệp nghe mới được.

An Hành thích thú vỗ vỗ tay. Đến khi y quay mặt sang nhìn đám quân binh náo loạn đằng xa mới hốt hoảng kéo tay áo Mộ Viễn Kỳ: “Kia…kia… Tiệp…Tiệp…”

Mộ Viễn Kỳ và Cẩm Giai Hạo chuyển hướng nhìn, đáy mắt tối sầm xuống. La Khả Tiệp đội tấm áo choàng ướt nước xông vào biển lửa, cả Tiết Doãn và Triệu Kha còn không kịp kéo nàng lại.

Bóng dáng nàng khuất trong biển lửa chính là lúc trái tim bọn hắn chìm xuống tận cùng. Các khớp tay Mộ Viễn Kỳ cứng đờ. Chàng lật úp quạt ngọc, dùng nội lực khiến nó xoay vòng gom gió thành lốc xoáy cuộn một vòng quanh tiểu viện đang ngập trong biển lửa. Lốc xoáy thổi bay trần ngói đã bị thiêu cháy, thổi tắt cả ngọn lửa. Cẩm Giai Hạo và An Hành thấy La Khả Tiệp dìu Hạ Chính Nghiên xông ra, xà ngang phía trên sắp rơi xuống. An Hành vội vàng phóng ám khí trong tay, Cẩm Giai Hạo lập tức lao đến kéo bọn họ ra. Xà nhà vỡ tan tành, La Khả Tiệp và Hạ Chính Nghiên ngã trên nền đất, ngọn lửa sau lưng lần nữa phựt cháy.

Nàng chớp mắt vài cái cho đỡ nhoè vì khói bụi tro tàn, rất nhanh lấy lại tinh thần giao Hạ Chính Nghiên cho Tiết Doãn, sau đó triệu tập binh sĩ, lập tức hồi kinh.

Lúc nàng quả quyết bước đi chỉ có An Hành lẽo đẽo theo sau hỏi nàng có sao không. Nàng lắc đầu đáp nhanh, chân không ngừng bước. Nhìn y trở về liền biết kế hoạch đã thành công, Dương Vương một nhà ba người đạt thành tâm nguyện rời khỏi chốn này ẩn cư. Trước mắt nàng cần phải hộ tống Hạ Chính Nghiên và Thái hậu hồi cung.

Nơi này không thể ở lâu.

Nàng biết Sầm Giả là ai, cũng biết mục đích gã tìm Cẩm Giai Hạo gây sự. Nhưng nghĩ kỹ lại kẻ nào đã tiết lộ hành tung của Cẩm Giai Hạo cho Sầm Giả biết? Kẻ này nhất định có liên quan đến việc thuê người của Hắc Phong trại hành thích Trác Khinh Vân. Trong đầu La Khả Tiệp hiện ra vài cái tên. Nhưng nàng nghĩ không phải chỉ vì nàng làm hỏng kế hoạch mà bọn họ nóng lòng hành động.

Nguyên nhân chỉ có một, nàng bị theo dõi ngay từ đầu, kế hoạch giúp Dương Vương cũng bị lộ, kẻ đó mới tương kế tựu kế hòng giết cả Hạ Chính Nghiên. Đến khi nhận ra điểm bất thường nàng vội chạy ra ngoài thì tiểu viện của hắn đã ngập trong biển lửa, nàng lại chẳng thấy Cẩm Giai Hạo và Sầm Giả đâu.

Người kia tính kế thật đủ độc, muốn quân chủ Hoàng Quốc băng hà để dấy lên nội loạn, thừa cơ dẫn binh chi phối cục diện rối ren để nuốt trọn Hoàng Quốc.

La Khả Tiệp phẫn hận nghiến răng, nàng xém chút đã bị chụp lên đầu tội hành thích hoàng đế rồi. Chuyện đó không đáng nói, cái chính là chiến tranh xảy ra con dân lầm than, ai sẽ chịu phần trách nhiệm này?

Nàng điều động toàn bộ binh lực rời Hành Cung trong đêm, cả La Thuỳ Khê đang phạm tội cũng bị bỏ vào lồng củi cho ngựa kéo đi. Cẩm Giai Hạo lo lắng lập tức chạy theo sau La Khả Tiệp giành phần đánh xe ngựa ép nàng ngồi vào trong. Mộ Viễn Kỳ siết chặt nắm tay nhìn theo bóng lưng nàng, đáy mắt chàng trầm xuống. Liếc nhìn bọn người chạy tán loạn như kiến lạc đàn, chàng dẫn đường cho bọn họ chạy ra cửa cung.

Đến khi đoàn người rời đi cả một cái Hành Cung mấy ngày trước hãy còn hoa lệ ngập yến oanh nay đã đổ sụp chỉ còn đống tro tàn.

Trên đường trở về La Khả Tiệp bị Thái hậu lấy cớ nàng là người thân của tội nhân La Thuỳ Khê không xứng để dẫn binh ép giao quyền chỉ huy cho Tiết Doãn. Nàng không tranh cãi lập tức đồng ý. Nếu không sợ thiên hạ đại loạn nàng còn chẳng thèm bỏ công ra cứu Hạ Chính Nghiên. Ai bảo hắn là quân nàng là thần, đạo trung thần tổ phụ đã dạy nếu nàng làm trái thì còn mặt mũi nào trở về nhìn ông ấy.

Ngồi trong xe ngựa La Khả Tiệp vén rèm che lên chống cằm nhìn cảnh vật lướt nhanh bên ngoài. Cẩm Giai Hạo cố tình đánh xe ngựa tuột lại phía cuối đoàn người, trong lúc bọn họ không để ý thì rẽ đường tắt mà đi. Họ muốn đi đường vòng thì mặc họ, thân thể nàng bây giờ không thể ngồi xe ngựa quá lâu.

La Khả Tiệp vuốt bụng. Gần đây thân thể nàng đã bớt chút khó chịu, trên đường đi lại không ít lần thấy Cẩm Giai Hạo dừng xe ngựa nhảy xuống tìm chỗ nôn không ngừng. La Khả Tiệp vỡ lẽ, phương pháp của sư phụ phát huy tác dụng rồi!

Nàng vui thì có vui, nhẹ nhõm cũng có nhẹ nhõm, dù vậy trong lòng lại bị vấn đề khác đè nặng. Nàng dời tầm mắt nhìn An Hành ngồi bên cạnh, xem canh giờ lo chuyện thuốc thang cho nàng, còn có Hạ Cảnh Tuấn lấy lý do Thái hậu ngày ngày than phiền khiến tâm trạng hắn nặng nề nên bỏ chạy sang đây. Ngoài ra Mộ Viễn Kỳ suốt mấy ngày đường đều không thấy đâu.

Nhiều lúc dừng chân nghỉ ngơi nàng có vô tình nhìn thấy chàng, nhưng chàng chỉ thờ ơ không nói quay lưng trở vào xe của La Khánh Dụ. Tiểu tử kia luôn miệng hỏi Gia Hoàng đã đi đâu, may nhờ có Mộ Viễn Kỳ giải thích một hồi mới không nháo nữa.

Chàng đối với mọi người vẫn hoà nhã như thường nhưng với nàng lại thêm phần xa cách. La Khả Tiệp nghĩ mãi cũng chẳng hiểu, bản thân nàng đã làm sai điều gì? Cho dù nàng thực sự sai tại sao chàng lại không nói? Cứ một mực im lặng như vậy nàng biết làm thế nào đây?

Càng nghĩ La Khả Tiệp càng quẫn bách, nàng xoay lưng vào trong xe, phiền muộn nhắm mắt.

Đoàn người của nàng chỉ mất mười ngày đã về đến kinh thành. La Khả Tiệp xuống xe, thi lễ tiễn Hạ Cảnh Tuấn, Mộ Viễn Kỳ lại hờ hững cho người rẽ qua lối khác đưa La Khánh Dụ trở về La gia.

La Khả Tiệp nhìn theo chiếc xe ngựa, nhìn đến xuất thần. Cẩm Giai Hạo đối mặt với đau thương mất mác trong mắt nàng, nhất thời chỉ biết kéo nàng vào lòng, nhỏ giọng an ủi: “Lão đại nhất định đang giận nàng chuyện liều mạng xông vào đám cháy ở Hành Cung, đợi hắn nghĩ thông sẽ trở về thôi.”

Chuyện đêm đó quả thật dọa bọn hắn hồn bay phách lạc một trận. Hắn cũng phát giận với nàng, nhưng lại mềm lòng không nỡ trách nàng, chỉ nghĩ nàng không sao là tốt rồi. Nhưng lão đại thì khác, lần này hình như đã giận đến phát điên rồi.

La Khả Tiệp nghe Cẩm Giai Hạo nói đáy lòng càng nặng hơn, quả thật nàng biết lý do vì sao. Nhưng nàng có thể làm khác được sao?

“Ngày đó lúc ta chạy ra tiểu viện của Hạ Chính Nghiên đã cháy, nếu ta không lao vào cứu hắn ta sẽ trở thành kẻ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa.” Nàng siết chặt nắm vạt áo của Cẩm Giai Hạo, cả người buốt lạnh, các khớp tay tê rần “Ta có thể ích kỷ cho riêng mình nhưng không thể bỏ mặc dân chúng Đại Hoàng.”

“Vi phu hiểu. Nàng đừng kích động quá.” Cẩm Giai Hạo vỗ nhẹ lên mái đầu La Khả Tiệp, để gò má nàng áp sát lên ngực mình an ủi “Trở về nghỉ ngơi thôi.”

La Khả Tiệp miễn cưỡng gật đầu, đến khi bước chân vào Tịch Hiên nàng lại bảo Cẩm Giai Hạo và An Hành trở về Tùng Hiên và Noãn Các, nàng cần chút yên tĩnh.

Bọn họ cũng gật đầu nghe theo, không quấy rầy nàng. La Khả Tiệp vào phòng đóng cửa ở lì bên trong. Tối đến chỉ ăn qua loa vài miếng điểm tâm rồi lại lên giường nằm.

Giữa khuya nàng trằn trọc mãi không ngủ được. Cuối cùng dành ngồi dậy mang hài đến Bạch Hương viện. Nàng vừa đẩy cửa vào đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, không có một ai bên trong. La Khả Tiệp lướt tay trên Phượng Cổ cầm đặt giữa bàn, ngón tay chạm vào dây đàn vang lên những âm thanh nhẹ nhàng hư không. Mộ Viễn Kỳ vẫn chưa trở về. Không có chàng nơi này thật lạnh lẽo. La Khả Tiệp nhìn đâu cũng thấy bóng dáng bạch y thanh tao của chàng, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng mát dịu như trúc xanh trên người chàng, nhìn thấy nụ cười ôn nhu của chàng. Khắp Bạch Hương viện đâu đâu cũng là chàng.

Tại sao chỉ mới qua vài ngày thôi nàng đã khổ sở như vậy? Cuối cùng nàng đối với bọn họ có bao nhiêu ỷ lại, chính nàng cũng không biết, càng không thể kiểm soát được.

La Khả Tiệp vòng tay ôm lấy chính mình, ngồi sụp xuống sàn.

Nàng cúi mặt nhìn sàn đất trải thảm hoa, đáy mắt vô tình chạm phải tập sách cũ đã nhàu nát. La Khả Tiệp lấy làm lạ kéo tập sách lên khỏi tấm thảm, nàng đứng lên châm ngọn nến rồi cúi đầu đọc.

`⋎´✫¸.•°”˜˜”°•✫`⋎´✫¸.•°”˜˜”°•✫

Đã qua ba ngày, ngày nào La Khả Tiệp cũng vờ như ăn no ngủ kỹ tới tận lúc mặt trời lên cao ba sào, Cẩm Giai Hạo và An Hành tránh không nhắc đến Mộ Viễn Kỳ vì sợ nàng đau lòng. Mặt khác Cẩm Giai Hạo không ngừng cho người tìm chàng trong từng góc lớn ngõ nhỏ trong kinh thành nhưng chẳng đem về chút tin tức nào.

Đêm đến La Khả Tiệp đều đến phòng Mộ Viễn Kỳ, mỗi lần chỉ đọc mỗi quyển sách lần trước tìm được. Sau khi đọc nốt dòng chữ cuối cùng La Khả Tiệp chợt nhận ra một chuyện mà bao lâu nay nàng vẫn không hề hay biết.

Nàng mãi suy nghĩ cho đến khi bình minh ló dạng lại quên mất chuyện trở về phòng. Bên ngoài có bóng người đẩy cửa bước vào. La Khả Tiệp ngẩng mặt lên. Mộ Viễn Kỳ thấy nàng ngồi bên trong không khỏi bất ngờ tròn mắt. La Khả Tiệp cũng bất ngờ không kém gì chàng. Nàng lập tức đứng dậy chạy về phía chàng, bất tri bất giác gọi: “Viễn Kỳ.”

Mộ Viễn Kỳ bước lui về phía sau tránh né La Khả Tiệp. Chàng cúi đầu, thở ra một hơi mới ngẩng mặt nhìn nàng, không nhanh không chậm nói: “Nếu nàng đã ở đây thì ta khỏi phải mắc công tìm nữa. Ta có thứ muốn đưa cho nàng.”

Nói rồi chàng rút phong thư đưa ra trước mặt La Khả Tiệp. Nàng tròn mắt nhìn hàng chữ “thư hoà ly” mà cả người lạnh ngắt, hồn vía đã muốn bay mất. Nàng nắm lấy phong thư khiến nó có phần nhàu nhĩ, âm giọng không kiềm chế được run rẩy: “Chàng làm vậy là có ý gì?”

Cả người nàng cả một chút cảm giác rõ ràng cũng không còn nữa, mọi thứ đều mơ mơ hồ hồ đến choáng váng. Mộ Viễn Kỳ vẫn kiên định đối mặt với nàng, hờ hững nói: “Ý trên mặt chữ.”

La Khả Tiệp chấn động, là thư hoà ly, chàng muốn rời xa nàng. Thiết nghĩ chỉ mới ba ngày trôi qua nàng đã sống không vui vẻ gì, chàng còn muốn mãi mãi rời xa nàng? La Khả Tiệp vứt phong thư qua một bên, không rõ là tức giận hay uất ức nắm lấy vạt áo chàng kéo xuống, trợn mắt gằng giọng: “Chàng biết rõ lý do vì sao ta phải cứu Hạ Chính Nghiên, vì cớ gì không hiểu cho ta?”

Nàng vừa dứt lời chỉ thấy đáy mắt chàng lạnh hơn. Chớp mắt nàng cảm thấy ngọn lửa nóng trong người như bị tạt gáo nước. Chàng chép miệng nhìn lơ đãng mấy lần mới lần nữa dùng đôi mắt bình lặng đáp trả nàng: “Nàng vì trung nghĩa của bản thân ta không ngăn cản, nhưng trái tim ta chỉ có một, không thể cứ chịu đựng hết lần này đến lần khác đau lòng vì nàng, lo nàng…lo bất kỳ lúc nào nàng cũng vì cái trung nghĩa chết tiệt đó mà rời đi!”

Đến cuối cùng chàng chẳng kiềm chế được mà hét lên. Chàng vuốt mặt, nặng nhọc thở ra mấy hơi mới tiếp lời: “Như vậy ta thà mắt không thấy tâm sẽ không phiền. Ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, thà ta nhận được tin nàng tử trận còn hơn tận mắt thấy nàng chết mà lại không làm được gì. La Khả Tiệp, hiện tại Mộ Viễn Kỳ ta không phải thần tiên, ta không cứu nỗi một người lúc nào cũng sẵn sàng chết!!!”

Chàng vừa dứt lời bàn tay La Khả Tiệp chẳng còn chút sức lực nào níu giữ vạt áo chàng. Mộ Viễn Kỳ cúi đầu cười nhạt, gạt tay nàng ra: “Mộ Viễn Kỳ ta không lấy bất kỳ vật gì của Hộ quốc phủ, y phục cũng là ta dùng tiền của mình để mua, thỉnh Hộ quốc phu nhân buông tay. Nay thư hoà ly đã nát, ngày sau ta lại cho người mang phong thư khác đến.”

Nói rồi chàng lại vuốt thẳng y phục chỉnh tề không để lộ dù chỉ một nếp nhăn, tiêu sái rời đi không một lần ngoảnh lại. La Khả Tiệp nhìn theo bóng lưng của chàng, đã từng quen thuộc nhưng nay lại khiến lòng nàng lạnh xuống, chút sức lực cũng không còn mà ngã sụp trên nền đất. Trước mắt đều là một mảng mơ hồ.

Truyện Chữ Hay