La Khả Tiệp khẽ “ưm” một tiếng, mí mắt nặng nề nâng lên. Ánh sáng xuyên qua tấm bạt bằng vải thô nhìn có chút quen thuộc. Nàng hít một hơi thật sâu, chớp mắt ngồi dậy. Sau đầu đau nhứt khó chịu, La Khả Tiệp nhíu mi. Không lẽ nàng chuyển thế rồi? Nhưng đầu thai làm sao cơ thể trưởng thành nhanh vậy? Nàng nhìn gò đồi đáng tự hào bên dưới lớp trung y mà nhủ thầm. Có chút gì đó không đúng lắm.
Nàng đảo mắt một vòng. Nào án thư, bảng đồ lục quốc căng trên mép lều, còn vài vật dụng linh tinh, cả chiếc trường kỷ nàng đang nằm y hệt chiếc nàng tự đóng bằng tre ở kiếp trước. La Khả Tiệp đưa tay nâng đầu, bàn tay chạm phải dải băng thật dày. Nàng chau mày, tâm trí rối rắm. Khung cảnh này thật quen mắt.
La Khả Tiệp quay cuồng trong mớ hỗn loạn, bên ngoài truyền đến tiếng sột soạt, nữ tử vận thanh y nhanh nhẹn tiến vào. Vừa thấy La Khả Tiệp nàng ta liền vui vẻ sấn tới bên trường kỷ, hồ hởi reo lên: “Tiểu thư, người tỉnh rồi!”
“Hà Mai? Sao ngươi lại ở đây?” La Khả Tiệp sửng sốt. Không phải nàng ta được tấn phong quý tần, đang ở trong hoàng cung ăn sung mặc sướng, thỉnh thoảng diễn trò tỷ muội hậu cung tình thâm với La Thuỳ Khê sao? Thế nào lại trở về làm nha hoàn của nàng rồi?
Nhận thấy biểu cảm khác thường trên gương mặt La Khả Tiệp, Hà Mai nghiêng đầu tươi cười: “Nô tỳ không ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư thì ở đâu ạ?”
La Khả Tiệp nuốt xuống hai chữ “hoàng cung” ở khoé môi. Nàng đặt tay lên xoa đầu, cẩn thận suy nghĩ một lúc mới mở lời: “Đây là lúc nào rồi?”
“Đã là đầu giờ tỵ (h sáng) rồi ạ.” Hà Mai cung kính đáp lời.
“Chúng ta đang ở đâu?” La Khả Tiệp lại hỏi.
“Đại quân đang đóng ở An Lạc Quan ạ.” Hà Mai vẫn giữ giọng điệu lễ độ, nhưng đáy mắt loé lên tia kì dị. Không lẽ tướng quân ngã đến ngu rồi?
La Khả Tiệp đẩy ánh mắt nhìn luồng sáng bên ngoài. Âm thanh huyên náo, tiếng bước chân của binh sĩ, tiếng kêu rên thê lương. Mọi thứ chân thực sinh động như vậy, nàng không phải đang nằm mơ chứ? La Khả Tiệp thất thần rất lâu, bỏ quên sự tồn tại của Hà Mai bên cạnh. Nàng ta mất kiên nhẫn, nhỏ giọng dò hỏi: “Tiểu thư, đầu của người...”
Hà Mai thành công thu hút sự chú ý của La Khả Tiệp. Nàng quay sang hỏi: “Ta làm sao lại bị thương thành thế này?”
Nếu nàng nhớ không lầm kiếp trước trong ba tháng truy lùng bè cánh Dương Vương, nàng từng bị thương do...
“Đều tại An công tử ngu ngốc đó!” Hà Mai một bộ dáng tức giận đến giẫm chân bịch bịch xuống đất, trông rất khoa trương, nhưng không đủ để che lấp đôi mắt thoáng ánh lên tia sáng mừng rỡ. Hà Mai tiếp tục: “ Hắn còn không xem mình là cái dạng gì, dám nói tiểu thư rình hắn tắm, còn lấy đá ném tiểu thư bị thương. Hừ, rõ ràng chỉ là một kẻ ngu ngốc đần độn thôi, không bằng một phần vạn của...”
La Khả Tiệp nghe những lời này lập tức lạnh nhạt trừng Hà Mai. Nàng ta sợ đến run người, hai chữ “điện hạ” hung hăn nuốt xuống. Hà Mai cúi đầu, chớp mắt dè chừng dò xét La Khả Tiệp.
“Ngươi gọi An Hành vào đây.” Nàng thở dài một hơi, phất tay phân phó.
Hà Mai thở phào nhẹ nhõm, nhìn kỹ mới thấy La Khả Tiệp ngoài vẻ mặt nhăn nhó khó chịu vì thương tích ra không có biểu cảm dư thừa nào. Nàng ta “vâng” một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài, tự trấn an bản thân nhìn nhầm.
Mắt thấy Hà Mai rời đi, La Khả Tiệp hít sâu thở dài từng đợt, tay đặt bên ngực trái cảm nhận nhịp tim đập thình thịch. Thật kì diệu, nàng thế mà trùng sinh rồi! Tâm La Khả Tiệp không khỏi run rẩy kịch liệt vì vui mừng. Trời cao thương xót nàng, cho nàng làm lại một đời còn vướng bận nhiều nuối tiếc này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại La Khả Tiệp có chút mất mác, nếu nàng trùng sinh vào thời điểm trước khi Hạ Chính Nghiên đăng cơ thì tốt biết mấy. Nàng có thể thuận tiện báo thù cho bản thân, làm gì có chuyện xả thân bán mạng vì kẻ đối với mình hư tình giả ý.
Nghĩ đến điểm này, lại nhớ một đời trước vì cái chết của nàng ba người kia đã bi thương thống khổ thế nào, nắm tay La Khả Tiệp bất giác siết chặt, trái tim nhói lên từng đợt.
Bên tai truyền đến tiếng động, Hà Mai nhanh nhẹn bước vào, lễ độ cúi người: “Tiểu thư, nô tỳ mang An công tử đến.”
Dứt lời Hà Mai đứng nép sang một bên, để lộ người thiếu niên khép nép sợ hãi. An Hành là tam thiếu gia của phủ Uông Hầu, lại do di nương thân phận thấp kém sinh ra. Từ nhỏ y đã không được ai coi trọng, thêm bệnh si ngốc bẩm sinh, tuổi đã mười tám nhưng hành động chỉ như một nam hài lên ba, càng khiến trên dưới Hầu phủ không ai để y vào mắt.
La Khả Tiệp sững sờ một lúc nhìn An Hành. Vóc người y khá cao, nhưng vô cùng gầy, dường như chỉ cần gió lớn thổi qua đã đủ làm y nghiêng ngã. Mái đầu đen nhánh tùy tiện buột loạn, nửa trong nửa ngoài, cặp mắt ngấn nước chực chờ rơi lệ, hai bàn tay nắm chặt lấy y phục, các khớp xương trắng bệt. Nhìn dáng vẻ của An Hành lúc này, tâm La Khả Tiệp nhói lên từng đợt, bất tri bất giác rơi nước mắt.
Hà Mai thấy La Khả Tiệp lệ rơi đầy mặt phút chốc ngạc nhiên đến cứng người. An Hành lại không biết thế nào, tiến đến lau loạn trên mặt nàng, bối rối: “Tiệp...Tiệp...đau...khóc...không...không...”
Câu từ vụng về nhưng La Khả Tiệp hiểu y muốn nói gì. Nàng để mặc bàn tay An Hành sờ loạn, lau nước mắt cho mình. Hơi ấm từ lòng bàn tay y truyền đến giúp nàng biết mọi thứ là thực, nàng không có nằm mộng.
“Tiểu Hành...”
La Khả Tiệp vừa muốn chạm vào An Hành, Hà Mai đã vội vàng đẩy y ngã xuống đất. An Hành “a” một tiếng thét lên, lòng bàn tay đã xuất hiện vệt đỏ, máu chậm rãi nhỏ xuống. Hà Mai hừ lạnh: “Tên ngốc ngươi còn dám động tay động chân với tiểu thư? Tiểu thư đã bị ngươi đánh thành ra thế này, còn để bè phái của Dương Vương chạy mất. Tên ngu nhà ngươi thật không biết xấu hổ...”
Hà Mai chỉ vào mặt An Hành chửi đến ngày càng hăng say. Chỉ nghe bốp một tiếng, La Khả Tiệp đã giáng một bạt tay vào mặt Hà Mai. Nàng là người tập võ, khí lực xuất ra hiển nhiên mạnh hơn người thường. Khoé môi Hà Mai rỉ máu, nàng ta lảo đảo ngã xuống, giương cặp mắt bàng hoàng lên.
“Cút ra ngoài cho ta!” La Khả Tiệp chỉ ra cửa lều, lớn tiếng quát.
“Nhưng tiểu thư...” Hà Mai rưng rưng nước mắt.
“Cút!”
La Khả Tiệp nghiến răng, giọng điệu nghe ra không còn chút kiên nhẫn. Hà Mai bưng mặt khóc, một bộ dáng ủy khuất chạy mất. La Khả Tiệp nhìn theo bóng lưng nàng ta, trong lòng trực tiếp đem Hà Mai lăng trì hàng vạn lần. Thì ra nàng nuôi con bạch nhãn lang này bên người mà không hay biết. Kiếp trước chính vì những lời khích tướng, chia rẽ của Hà Mai, La Khả Tiệp đã đánh An Hành chỉ còn nửa cái mạng, còn sai người mang y vứt về La tướng phủ. Nàng thế mà lại nhất mực tin tưởng, trận chiến nào cũng mang Hà Mai theo, còn tiện nghi cho hàng ta mật báo hưởng lợi. La Khả Tiệp nghiến răng, bàn tay siết chặt kêu răng rắc. Mới đầu là tận trung, sau đó thì bò lên long sàn, bay lên cành cao làm phượng hoàng. Nàng nhất thời quên mất Hà Mai là do Hạ Chính Nghiên ban tặng cho nàng, còn nhớ lúc đó hành động này của hắn khiến nàng vui mừng biết bao nhiêu. Giờ nghĩ lại mới thấy từ đầu đến cuối Hà Mai đúng là tận trung, nhưng không phải với La Khả Tiệp mà là với Hạ Chính Nghiên. La Khả Tiệp hừ lạnh một tiếng, đời này nàng ta đừng nghĩ chiếm được chút tiện nghi nào từ nàng. Chờ rồi xem, Hà Mai bất trung thì đừng trách La Khả Tiệp bất nghĩa.
“Không...đừng...không đánh...không...” An Hành đột nhiên co người lại thành một khối, sợ hãi run rẩy.
La Khả Tiệp nhìn thấy mà đau lòng. Chắc hẳn dáng vẻ hung tợn của nàng đã dọa đến y. Tâm hồn y chỉ như đứa trẻ, mong manh như vậy, nàng một chút cũng không muốn thương tổn. Kiếp trước lại nghĩ vì y mà để xổng mất bọn người Dương Vương, ra tay trừng phạt y nặng nề. Nghĩ lại một kiếm Hạ Chính Nghiên cho nàng so với những gì nàng đã giày vò ba phu quân hãy còn rất nhẹ.
La Khả Tiệp cúi người, quỳ một chân xuống, bàn tay vươn đến chạm vào An Hành. “Tiểu Hành...” An Hành bài xích hành động của nàng, sợ hãi rụt về phía sau. La Khả Tiệp không bỏ cuộc, nàng quỳ hẳn xuống, một tay kéo y ôm vào lòng. Nàng vỗ nhẹ lên lưng y, nhỏ giọng trấn an: “Tiểu Hành, không phải sợ. Tiệp Tiệp không mắng chàng. Tiệp Tiệp mắng người xấu. Người xấu bắt nạt chàng có phải không?”
Lòng ngực La Khả Tiệp ấm áp, cái ôm dịu dàng cùng cử chỉ quan tâm giúp An Hành bình tĩnh. Y mờ mịt ngẩn ra nhìn nàng. Có chút không đúng nha. Y đã làm nàng bị thương, máu chảy nhiều như vậy, còn nghe mọi người nói y làm hỏng chuyện của nàng, nàng sẽ tức giận. Lúc trước phụ thân cùng mấy ca ca, tỷ tỷ cứ tức giận liền đánh y, không cho y ăn cơm. Y còn đang lo sợ nàng cũng sẽ giống như vậy, kết quả nàng lại ôm y. Cái ôm này còn rất dễ chịu, rất ấm áp nha.
An Hành vòng tay qua người La Khả Tiệp, rúc trong lòng nàng, đầu còn cọ qua cọ lại. Bộ dáng của y khiến La Khả Tiệp tưởng y còn sợ hãi. Nàng vuốt nhẹ mái tóc An Hành, không nhanh không chậm nói: “Sau này nếu có người xấu bắt nạt chàng cứ trực tiếp đánh lại, không cần nói với ta, có biết không?”
An Hành ngước mặt lên nhìn La Khả Tiệp, thành thật trả lời: “Không được. Tiểu Hành ngốc, Tiểu Hành không đánh người.”
“Chàng không có ngốc.” La Khả Tiệp cắt ngang lời An Hành, nàng nói “ Kẻ nào nói chàng ngốc cũng đánh thật đau vào.”
An Hành nhìn vẻ kiên định của nàng, suy nghĩ gì đó một lúc mới do dự mở lời: “Thật sự có thể đánh sao?”
“Có thể.” La Khả Tiệp mỉm cười. Bất kỳ ai nói y ngốc, bắt nạt y đều phải đánh, còn lại hậu quả cứ để nàng lo là được.
“Vậy...vậy...ngoéo tay đi!” Hai mắt An Hành sáng lên, y đưa ngón út về phía La Khả Tiệp.
Biểu cảm trên gương mặt nàng phi thường đặc sắc. Kẻ nào dám đồn phu quân của nàng ngốc? Y rõ ràng thông minh như vậy, chẳng những biết y thuật mà còn biết sợ nàng nuốt lời. Có chỗ nào ngốc nghếch đây? La Khả Tiệp đan ngón út vào ngón út của y, vui vẻ gật đầu “ Được, ngoéo tay.”
“Hay quá!” An Hành nhất thời phấn khích giơ thẳng hai tay lên đứng phắt dậy. Bàn tay y trượt qua vết thương của La Khả Tiệp. Nàng nhíu mày kêu đau. An Hành hốt hoảng vội vàng ôm đầu nàng, mở miệng thổi phù phù: “Xin lỗi. Tiệp Tiệp, không đau. Tiểu Hành giúp Tiệp Tiệp thổi, sẽ không đau.”
An Hành chuyên tâm thổi đến tóc mai của La Khả Tiệp bay loạn. Nàng chăm chú nhìn hành động của y, không hiểu sao lại thấy đáng yêu vô cùng, trong lòng như rót mật. Bên trong lều của La Khả Tiệp bất chợt im lặng, bên tai chỉ truyền đến tiếng thổi phù phù. Không biết An Hành thổi qua bao lâu, y bất chợt dừng lại, kéo nàng ấn xuống trường kỷ. An Hành kéo chăn đắp qua người La Khả Tiệp, rối rít dặn dò: “Tiệp Tiệp nằm nghĩ, nằm nghĩ sẽ không đau nữa.”
La Khả Tiệp dán chặt cặp mắt trên người An Hành. Y bị nàng nhìn đến ngứa ngáy, đưa tay quơ loạn: “Tiệp Tiệp ngủ, để Tiểu Hành đi xem người khác.”
La Khả Tiệp biết người khác trong miệng An Hành chính là những binh sĩ bị thương. Y thuật của An Hành rất khá, đó là lý do nàng mang y đến đây. Lại nghĩ y phải chạy qua chạy lại vất vả, La Khả Tiệp nắm lấy tay áo của An Hành, ngăn y lại: “Tiểu Hành, gọi vài y nữ với Hà Mai đi làm thay chàng đi.”
“Còn Tiểu Hành thì sao?” An Hành rưng rưng hỏi, nàng sẽ không mắng y vô dụng, ngu ngốc giống phụ thân và ca ca chứ?
“Tiểu Hành đi nấu cơm cho Tiệp Tiệp được không?” La Khả Tiệp vui vẻ cười. Nhìn An Hành một bộ dáng do dự, La Khả Tiệp đưa tay lên xoa bụng, dài giọng nói “Tiểu Hành, vi thê đói bụng.”
An Hành thấy nàng nhíu mày, lại còn xoa bụng, lập tức gật đầu không đắn đo “ Để Tiểu Hành đi nấu cơm cho Tiệp Tiệp ăn!”
“Được.”
La Khả Tiệp buông tay áo An Hành ra. Y như chú chim sẻ nhanh nhẹn rời khỏi lều. La Khả Tiệp dõi theo bộ dáng ngay thơ đáng yêu của y, bờ môi vô thức cong lên nụ cười. Cơm ở quân doanh không phải cháo loãng thì là cơm với rau và chút thịt vụn, so với chuyện chăm sóc binh sĩ nhẹ hơn rất nhiều.
La Khả Tiệp yên tâm xoay lưng nhắm lại cặp mắt nặng trịch. Chưa đầy một khắc trong lều chỉ còn tiếng nàng thở đều. Hà Mai vén tấm vải thô ra, rón rén vô thanh vô sắc đi vào. Nàng ta nâng bút trên án thư viết mật báo, trước khi rời đi còn hung hăng trừng La Khả Tiệp một cái. Tiếng chim bồ câu vãy cánh vang bên tai, La Khả Tiệp mở mắt, trông bộ dáng không có chút mệt mỏi buồn ngủ. Thì ra những câu Hạ Chính Nghiên nói đã biết ngày hôm đó là như thế này. La Khả Tiệp âm thầm cười lạnh, chậm rãi nhắm mắt, cẩn thận tính toán, suy nghĩ.