Trans: La Hán
Beta: Anh Đào
Khoan đã, cô ấy tên là Nghê Yến Quy?
Trần Nhung cảm thấy hình như mình đã từng nghe đến cái tên này.
Tạm thời chưa thể nhớ ra.
Buổi chiều cậu lại phải đi giao hoa. Chiếc xe điện len lỏi trong dòng người.
Một đám trẻ đi qua đường phát ra tiếng cười đùa vui vẻ. Giọng của một cô gái quát lên: “Chạy đi đâu?”
Vào đúng khoảnh khắc này, những ký ức mơ hồ thời thơ ấu của Trần Nhung đã được khơi dậy.
Xe điện của cậu từ từ giảm tốc độ.
Đúng rồi, hồi học mầm non, lớp bên cạnh có một người đanh đá, cũng có cái tên như vậy. Một cô gái đã từng đại chiến ba trăm hiệp với cậu.
Cô vẫn là cô của trước đây. Nhưng cậu không còn là cậu trai ngông nghênh hồi bé nữa rồi.
Đến chiều, Trần Nhung đi giao hoa về.
Ở đầu ngõ liên lục có người dừng lại, mắt của họ đều đang dõi về cùng một phía, cậu cũng ngước mắt nhìn.
Một người qua đường nói: “Bốc khói rồi kìa, có khi nào cháy rồi không?”
“Mau gọi cứu hỏa.” Có người gọi điện thoại.
Một người hàng xóm vẫy tay với cậu, “Trần Nhung, hình như nhà cháu bị cháy rồi.”
Không phải hình như, đó chính là cửa sổ nhà Trần Nhung. “Mẹ cháu đâu ạ? Có ai nhìn thấy mẹ cháu không?” Cậu nhớ là hôm nay mẹ không có dự định ra ngoài.
“Không biết.” Người hàng xóm lắc đầu.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trí nhớ của mẹ cậu càng ngày càng kém, thường xuyên hầm canh mà người chẳng thấy đâu.
Đã mấy lần cậu nghe thấy tiếng lò than cháy “xì xèo”.
Trần Nhung cầm mũ bảo hiểm dự phòng, chạy vào trong nhà.
Giữa chừng, cậu nhìn thấy mấy người trong nhóm cho vay nặng lãi lần trước chạy xuống từ cầu thang, nhân lúc hỗn loạn chen vào trong đám đông.
Trần Nhung không có thời gian dây dưa với những người đó, người cậu lo nhất là mẹ mình.
Cửa nhà cậu đã khóa.
Cậu run rẩy cầm chìa khóa, trong lúc cấp bách cậu còn có thời gian nghĩ thầm, dạo gần đây trạng thái của mẹ có vẻ bất thường, đáng lẽ cậu phải đưa mẹ đến bệnh viện sớm hơn.
Nếu bà ấy xảy ra chuyện gì, cậu không còn gia đình nữa.
Mở cửa ra, quả nhiên phòng bếp đang bốc cháy.
Cậu định đi qua đó thì bất chợt có một ngọn lửa lớn bùng lên trước cửa, khiến cậu phải lùi trở lại.
Đúng vào lúc này, trong phòng ngủ vang lên tiếng động.
Lửa từ phòng bếp lan sang phòng khác, sắp sửa lan sang phòng ngủ, chỗ nào cũng có khói mù mịt. Trần Nhung bịt mũi, xông vào trong phòng: “Mẹ!”
Người bên trong không phải mẹ cậu.
Mà là cô gái coi quần áo là “Đả cẩu bổng” kia. Hai tay của cô bị buộc vào lưng ghế, tròn xoe mắt nhìn cậu.
Nửa tiếng trước.
Nghê Yến Quy đang định đi ra ngoài thì nghe thấy tầng bên trên có tiếng la hét của trẻ con.
Ánh tà dương hắt xiên lên cầu thang, vào lúc này không khí đột nhiên trở nên yên ắng. Cô nghe ngóng kỹ càng, tiếng của đứa bé đã biến thành tiếng khóc thút thít khẽ khàng.
Cô bước thật khẽ, lên tầng cũng không phát ra tiếng động.
Đến hành lang trên cầu thang, cô hơi thò đầu ra.
Có một người đang cạy khóa cửa, một tên khác đang giữ đứa trẻ, bịt miệng nó. Tên thứ ba có một khuôn mặt lừa, đang ngó dáo dác trên dưới.
Nghê Yến Quy rụt đầu lại.
Cánh cửa họ đang cạy là nhà của hộ gia đình tầng trên. Đây là một nhóm trộm sao?
Nghê Yến Quy lấy điện thoại ra, định báo cảnh sát.
“Mở được rồi.” Có người nói.
“Vào thôi.” Một tên khác nói.
Tiếng “ưm ư” của đứa trẻ kia lớn hơn.
Gã thứ ba lên tiếng: “Cho nó câm mồm lại, nhiễu sự quá.”
Lòng Nghê Yến Quy lạnh đi. Tuy không còn ở võ quán nhưng cô vẫn không lơ là tập võ, các món võ cơ bản vẫn còn. Căn cơ của mấy người này không vững, cô vẫn dư sức đối phó với chúng.
Đúng rồi, cứu đứa bé trước đã.
Một người mở cửa ra.
Cùng lúc đó, Nghê Yến Quy vọt ra ngoài.
Đối phương phản ứng rất nhanh, cầm ngược con dao găm lại, dí vào má đứa trẻ.
Đứa bé kia hoảng sợ vô cùng, nhưng không tài nào thoát ra được, đôi mắt tròn xoe trợn to.
“Ức hiếp một đứa trẻ thì có bản lĩnh gì.” Cô đứng bên cầu thang, “Tôi đến đổi chỗ cho đứa bé kia.”
Tên mặt lừa liếc cô, rồi hỏi đứa bé: “Mày có đi báo cảnh sát không?”
Đứa bé lắc đầu, bị dọa cho phát khóc.
“Được, đổi đi.” Tên mặt lừa nói như vậy nhưng hai người đều là nhân chứng, hắn không muốn đổi.
Hắn đánh mắt ra hiệu cho hai tên còn lại.
Tên đang khống chế đứa trẻ tiến lên một bước.
Nghê Yến Quy cũng tiến lên. Chỉ cần đứa trẻ vùng thoát khỏi tay hắn, cô lập tức có thể ra tay.
Tên đó đi đến gần.
Cô nhanh chóng chặt vào cổ tay của gã, giành lấy đứa bé. Lúc lùi ra sau, lập tức kéo đứa bé ra sau lưng, “Chạy mau.”
Đứa bé kia bị dọa cho thất thanh, nhưng chân tay lại nhanh nhẹn, chạy trốn xuống bên dưới.
Nghê Yến Quy thở phào, định giở võ công ra nhưng cô chưa va vấp nhiều, không ngờ được đối phương ngoài dao ra còn có kim tiêm.
Gã kia đâm cô một mũi tiêm.
Cô đẩy gã ra rồi đá một cú thật mạnh.
Tác dụng của thuốc cực nhanh, chỉ mười mấy giây ngắn ngủi cô đã đứng không vững nữa.
Cô nghe thấy tên mặt lừa nói: “Lượng thuốc trong mũi tiêm này lớn, tên trước đó thuốc có công hiệu tốt, ngủ một giấc tỉnh lại còn mất trí nhớ luôn... Ha ha.”
Nghê Yến Quy vẫn còn ý thức nhưng cơ thể không nghe theo sự điều khiển nữa.
Tên mặt lừa lại nói: “Mau vào trong phòng. Sỏa Hải nói, viên ngọc giấu trong áo đồng phục.
Còn Nghê Yến Quy đã chìm vào hôn mê.
Nghê Yến Quy đã mơ một giấc mơ, cảm thấy mình sắp đi đời rồi. Cô muốn hít thở, hít một hơi thật sau nhưng lại cảm thấy lồng ngực bị nghẹn ứ, muốn ôm lấy trái tim nhưng không thể động đậy được.
Cô từ từ tỉnh lại, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Ngước mí mắt lên, nhìn thấy một bức tranh vẽ bố cục treo trên tường.
Bức tranh rất trừu tượng, giống như hồ nước, cũng giống như vách núi, giống...
Có khói bay đến, cô lại ho mấy tiếng liền. Cuối cùng tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong tình huống hết sức tồi tệ.
Có khói, bởi vì có lửa.
Cô nhìn thấy khói xám bốc lên ngùn ngụt ở ngoài cửa.
Cháy nhà rồi sao?
Rất nhiều người gặp hỏa hoạn, còn chưa chết cháy thì đã bị sặc khói mà chết.
Khí oxy trong không khí càng ngày càng ít, cô há to miệng hít thở nhưng lại bị sặc vì hít phải khói.
Cô không thoát ra được vì cô đã bị trói vào ghế. Ban nãy đã xảy ra chuyện gì? Trong lúc ý thức hỗn loạn, cô tập trung tinh thần nghĩ cách.
Cô đứng dậy, kéo theo cả ghế, định nhảy đến cửa sổ đằng kia để cầu cứu.
Song, tay của cô bị trói quá chặt, nhảy chưa được mấy cái cô đã bị vấp ngã, chiếc ghế đụng phải mặt đất phát ra tiếng động.
Cô nằm trên sàn nhà, tay chân mềm nhũn không thể cựa quậy, đầu óc váng vất như có ai đó đang ép cô phải đi ngủ, nhưng cô không thể ngủ được, cô phải cầu cứu, há miệng hít thở bầu không khí mang theo cảm giác tro bụi.
Cô liên tục ho sặc sụa.
Đột nhiên, có người xông vào phòng, hét lên với cô: “Mẹ!”
Đó là một chàng trai, Nghê Yến Quy cảm thấy mình đã từng gặp người này.
Cậu đội mũ bảo hiểm, trong tay cũng cầm một chiếc mũ bảo hiểm.
Đây là... Nghê Yến Quy bất chợt nảy ra ảo tưởng, đây là kỵ sĩ không đầu sao?
Trần Nhung không có thời gian nghĩ vì sao cô ấy lại ở đây. Cậu nhìn bộ dạng co quắp của cô. Vì bị buộc cùng chiếc ghế nên cô chỉ có thể nằm sát bên chiếc ghế.
Cậu lấy chiếc kéo trên bàn, tức tốc cắt đứt dây trói cho cô.
Khuôn mặt cô đã lấm lem, ánh mắt mê man giống như không còn tỉnh táo. Cô ngồi dậy, nhưng suýt nữa lại đổ rạp xuống, “Choáng...”
Cậu đội mũ bảo hiểm dự phòng lên đầu cô, sau đó mở toang cửa sổ.
Nếu chỉ có mình cậu thì cậu hoàn toàn có thể men theo đường ống nước trèo xuống, nhưng nếu mang theo cả cô, cậu không dám chắc.
Không còn thời gian nữa, Trần Nhung chạy đến chỗ giường, giật ga giường ra.
Xung quanh không chỉ có khói, bầu không khí đã nóng lên, lửa đã cháy đến gian phòng này.
Nghê Yến Quy không nói nửa lời. Cô mê man khép hờ mắt, khó khăn nhìn cậu. Trạng thái của cô rất không bình thưởng, cảm giác như cô sắp hôn mê đến nơi.
Cậu nói: “Đừng ngủ, tôi cứu bạn ra ngoài.”
Bất thình lình, một luồng hơi nóng đột ngột ập tới, Trần Nhung đang định quay đầu lại thì bị cô gái ôm cổ, bổ nhào lên giường. Cậu biết có chuyện không ổn, vừa quay đầu lại, quả nhiên…
Dây đèn trên trần nhà đã bị ngọn lửa đốt cháy.
Nếu cô không nhào qua, chiếc đèn sẽ rơi thẳng xuống đầu cậu.
Cô đưa lưng cản lại ngọn đèn, khẽ rên mấy tiếng, ba giây sau mới muộn màng thét toáng lên “Aaa”, “Đau quá.”
Đèn không bị bén lửa nhưng nhiệt độ nóng bỏng.
Trần Nhung ngửi thấy mùi cháy, xung quanh đâu đâu cũng có vô vàn thứ mùi bị thiêu cháy. Cậu thà tin rằng, mùi cháy này không phải đến từ da thịt của cô.
Áo của cô đã bị đốt thành mấy cái lỗ lớn.
Một điều may mắn trong lúc bất hạnh là ban nãy cậu đã đội mũ bảo hiểm cho cô, cô không bị đèn đập vào đầu.
Cô hét lên: “Tôi sẽ không bao giờ làm việc tốt nữa, không bao giờ muốn làm nữa, làm chuyện tốt đau khổ quá...”
“Được được được, không làm nữa.” Cậu vội vàng ôm lấy eo cô, dìu cô dậy.
“Tôi muốn làm người xấu. Tôi phải hút thuốc uống rượu, không chuyện xấu nào không làm...” Cô rất đau đớn, cắn chặt hàm răng nhưng không thể ngậm miệng được mà nói liến thoắng liên hồi.
“Được, sau khi ra khỏi đây bạn chính là người xấu.”
“Tôi bị hủy dung rồi, tôi nhất định bị hủy dung rồi. Tôi không lấy được chồng nữa.” Giọng cô nhỏ dần.
“Sẽ không đâu.” Trần Nhung thắt chặt ga giường.
“Bị lửa thiêu rồi, sẽ rất xấu.” Nghê Yến Quy đau vô cùng, cô không biết mình đang nói gì. Nhưng cô nhất định phải nói để phân tán sự chú ý. Bởi vì cô đã quá đau, đau đến mức hàm răng cũng va lập cập vào nhau.
Cô cảm thấy chắc chắn mình đang mơ, tỉnh giấc là khỏi ngay thôi.
Nhưng mơ thấy ác mộng thực sự đau như thế này sao?
“Không xấu, xinh lắm.” Trần Nhung buộc ga giường với chăn vào với nhau.”
“Cậu chỉ biết nói kháy... tôi đã phải tự tặng hoa cho mình, xấu đi rồi ai thèm nữa.”
“Tôi muốn. Nếu bạn không lấy được chồng, tôi sẽ lấy bạn.” Trần Nhung cũng buột miệng nói.
“Không muốn.” Vậy mà cô lại từ chối, dù đã đau đến run người cũng vẫn phải nói: “Ai biết mặt mũi cậu thế nào, suốt ngày đội mũ bảo hiểm, ngay cả mặt cũng không chịu lộ. Tôi thích người đẹp trai... đau quá, tôi đã đau như vậy rồi, tôi nhất định phải lấy một người siêu đẹp trai.”
Trần Nhung cởi mũ bảo hiểm ra.
Nghê Yến Quy liếc cậu một cái, “Cậu qua cửa rồi.”
Chết cũng chẳng nuối tiếc.
Nghê Yến Quy không nói nữa, trở nên an tĩnh.
Trần Nhung lại đội mũ bảo hiểm lên, buộc ga giường quanh eo cô, cõng cô gái mềm oặt lên rồi buộc chắc ga giường quanh eo mình, “Chúng ta ra ngoài.”
“Ra ngoài là cậu phải lấy tôi đấy.” Dùng chút sức lực cuối cùng, Nghê Yến Quy ôm lấy cổ cậu. Dù đã đau đến mức rơi lệ, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn không bật khóc.
“Được.” Trần Nhung đến bên cửa sổ.
Bên dưới có rất nhiều người vẫy tay với cậu.
“Ở đây.” Người qua đường tốt bụng đã tìm được chiếc chăn lớn, mấy người đứng quanh tấm chăn, nắm chặt góc chăn của mình.
Trần Nhung mang trọng lượng của hai người, chiếc chăn chắc chắn không đỡ nổi.
Phía xa xa có tiếng còi báo hiệu của xe cứu hỏa.
Xung quanh nóng hừng hực khiến người ta ngạt thở. Không thể đợi xe cứu hỏa nữa, cậu nhất định phải nhanh chóng đưa cô gái này ra ngoài.
Trần Nhung giẫm chân lên gờ cửa sổ.
Cửa kính đã bị hun nóng kinh hồn, tay của cậu tức khắc bị phỏng đỏ.
Cậu buộc chặt một đầu của ga giường vào ngưỡng cưsổ, sau đó ôm eo cô, nhảy xuống từ một đầu của ban công
- -----oOo------