Editor: Sapoche
Beta: Anh Đào
Bây giờ, mối quan hệ giữa Trần Nhung và Lý Dục Tinh chỉ còn qua Lý Quân thôi.
Trần Nhung như một rào cản mà Lý Dục Tinh không thể nào vượt qua được. Nếu như có một lựa chọn, Lý Dục Tinh hy vọng mình sẽ không gặp lại Trần Nhung nữa.
Suy nghĩ của Trần Nhung cũng giống như Lý Dục Tinh, cũng chẳng thua kém Lý Dục Tinh là bao. Nhưng về buổi gặp mặt hôm nay, Trần Nhung cũng không thấy thoải mái. Nếu sớm biết phải gặp mặt Lý Dục Tinh thì Trần Nhung đã sớm hủy cuộc hẹn hôm nay, như sóng to mãnh liệt kéo đến. May là hôm qua anh và Nghê Yến Quy đánh nhau một trận, nếu không không biết mọi thứ sẽ đi về đâu.
Cuộc thi của Trần Nhung dừng ở đây. Anh nói lời tạm biệt với giáo sư, bảo là về trường trước.
Giáo sư rất tiếc nói: “Thầy muốn đến hỏi giám khảo Lý Dục Tinh một chút, cuối cùng là do vấn đề lớn gì, để khiến ông ta cho em điểm không đạt như thế.”
Trần Nhung cười cười an ủi: “Thầy à, là do tài nghệ em chưa đủ thôi.”
Giáo sư: “Trần Nhung, cái này chỉ là cuộc thi nhỏ thôi, tương lai còn có rất nhiều cơ hội, em đừng nhụt chí nhé.”
Trần Nhung: “Em biết rồi ạ, cảm ơn thầy.”
Triệu Khâm Thư gửi cho anh một đoạn video, anh ấy đang ở trong vườn trái cây nhà Ôn Văn.
Anh ấy còn cố ý khoe khoang, gửi thêm một tấm chụp nồi lẩu giữa trưa, nói: “Thức ăn nhà chủ nhiệm Ôn ngon quá trời, mình cũng không nỡ bỏ.”
Hoàng Tĩnh Thần buồn bực nói: “Mình còn đang giãy giụa trong đống sách vở đây này.”
Triệu Khâm Thư: “Nếu không kịp ăn cơm chiều thì đến đây đi. Đêm nay tụi mình còn muốn đốt pháo hoa đấy.”
Hoàng Tĩnh Thần: “Wow, đón năm mới sao?”
Triệu Khâm Thư: “Chúc mừng chủ nhiệm Ôn bán trái cây được buôn may bán đắt.”
Ôn Văn nhắn trong nhóm: “Năm trước bắn pháo hoa thì trời mưa dầm, không cháy nên không đốt được.”
Triệu Khâm Thư: “Cháy là được rồi.”
Một lát sau, Triệu Khâm Thư nhắn tin riêng cho Trần Nhung, hỏi: “Cuộc thi thiết kế xong rồi sao?”
Trần Nhung: “Ừm.”
Triệu Khâm Thư: “Tối nay đến ăn lẩu không? Tới thì nói, đến phụ mình chụp hình."
Hôm nay Hà Tư Ly đến đây là công nhân khuân vác trái cây, Triệu Khâm Thư dùng tiền tài hấp dẫn để bàn bạc chuyện nhờ cô ấy làm người mẫu.
Triệu Khâm Thư cho rằng một người đã có thể đảm nhiệm công việc chụp ảnh, nhưng khi bắt đầu vào làm rồi, anh ấy mới biết được khổ không chịu được.
Hà Tư Ly ra quyền, xoay người, một lát sau, đưa lưng về phía anh ấy.
Anh ấy tự vòng vòng theo cô, cuối cùng lại tự lòng vòng làm mình mê man.
Hà Tư Ly thở dốc nhìn anh ấy: “Cậu thậm chí còn chẳng bằng con chó nhà mình.”
Triệu Khâm Thư nghe xong, lập tức chạy hai vòng, còn chạy nâng cao đùi. Anh ấy lo sẽ chạm vào camera, nên nâng khuỷu tay lên tương đối cao, có điều tư thế này nhìn có chút buồn cười.
Anh ấy gọi Mao Thành Hồng: “Huấn luyện viên Mao, lấy giúp em camera ra đi, em phải ở đây chạy km.”
Mao Thành Hồng nâng cái sọt lên: “Chỗ này đều là núi, không thể so với đất bằng được, cậu chạy không thoát đâu.”
Triệu Khâm Thư lại nghĩ đến điều gì, ngay cả Mao Thành Hồng cũng coi nhẹ anh ấy. Triệu Khâm Thư lau mồ hôi một chút, nhớ đến gì đó rồi hỏi Hà Tư Ly: “Nhà cậu có nuôi chó sao?”
“Có, nó chạy trốn nhanh hơn cậu.” Nhà Hà Tư Ly cũng ở nông thôn, nhưng khác với Ôn Văn là nhà của họ không có vườn trái cây như thế này.
Hà Lăng Vân dùng Trần Nhung làm tin tức, được miễn hai tháng tiền nợ. Anh ta rất vênh váo, lại tiếp tục lên mạng. Anh ta ôm ảo tưởng sớm hay muộn mình cũng sẽ phát tài.
Thua là điều chắc chắn, và vay tiền là kết quả chẳng thể tránh được.
Hà Lăng Vân tát mình một cái, nói là mình không thể cản được sức hấp dẫn, bảo rằng đây là lần cuối cùng, anh ta tuyệt đối không tái phạm nữa. Nhưng anh ta vẫn tái phạm ---
Lời thề và nói dối giống nhau, anh ta đã nói ra vô số lần.
Bất lực, ông nội Hà và ba Hà đành phải nghĩ cách trả nợ cho đứa cháu, đứa con bất hiếu này.
Triệu Khâm Thư tò mò: “Vậy cậu đến đây nhận chức gì?”
Hà Tư Ly nói: “Đưa cơm.”
“Khó trách, chủ nhiệm Ôn nói rằng cậu chạy trốn không thấy đâu.” Triệu Khâm Thư có chút tiếc nuối, “Mỗi ngày có thể tránh sao? Làm diễn viên cho bộ ảnh của mình, mình cho cậu gấp hai lần.”
Hà Tư Ly ngửi thấy mùi làm ăn: “Mình cũng chẳng thể vừa làm diễn viên cho cậu, vừa đi đưa cơm được.”
Triệu Khâm Thư bật cười: “Mình đến đây là để tìm cậu đấy?”
“Cậu chụp dáng vẻ đưa cơm của mình đi.”
“Mình phải chụp hình võ thuật, cậu đưa cơm có thể có võ nghệ cao cường không?”
Hà Tư Ly nhấc chân: “Mình chạy trốn rất nhanh.
Quả thật, nó nhanh như thế. Triệu Khâm Thư không tài nào bắt kịp được. Anh ấy đành nhờ Trần Nhung đã học nhiếp ảnh rồi giúp đỡ.
Trần Nhung hỏi: “Cô ấy có ở đấy không?” Không nói rõ tên.
Nhưng Triệu Khâm Thư hiểu rõ: “Có.”
Nghê Yến Quy lại biến trở về “Nghê Yến Quy.”
Ấn tượng đầu tiên của Triệu Khâm Thư đối với cô là, tính tình hoang dã, người cũng đẹp, dáng người hoàn hảo, đùi thon dài tinh tế. Khi cô nói chuyện tình cảm với Trần Nhung, hình tượng thay đổi lớn. Váy dài qua gối, người cũng dần dịu dàng hơn.
Nhưng cô không giống Lý Quân đoan trang. Bộ váy thục nữ mặc trên người Nghê Yến Quy trông như trang phục của trà xanh. Loại khí chất hấp dẫn đàn ông này, đối với đàn ông là nửa sống nửa chết.
Cô cũng chỉ để ý đến mỗi Trần Nhung.
Sau khi chia tay, cô không mặc váy áo thanh lịch nữa, lại trở thành một con cáo liều lĩnh.
Nghê Yến Quy nhấc chân lên, ngồi trên ghế giữ cây ăn quả, ăn từng múi quýt. Cô lười biếng như đang thu cái đuôi hồ ly của mình lại.
Triệu Khâm Thư: “Đến đây giúp mình một tay.”
Trần Nhung nói: “Được.”
Nếu chưa chia tay, cô chắc chắn sẽ ôm lấy anh dỗ dành anh.
Không biết vì sao, đột nhiên anh lại muốn nghe cô nói một câu: “Nhung Nhung, anh tốt nhất.”
Hà Tư Ly đến chỗ này làm công, quả thật mỗi ngày cô ấy đều được trả lương.
Các sinh viên khác có nhiệm vụ hỗ trợ.
Mao Thành Hồng rất nhiệt tình, lúc khuân vác anh ta cũng thuận tiện giảng lại những nội dung chính của tán đả: “Tôi nói cho mấy em nghe, cái chiến thuật gì đấy cũng không phải là không thể thay đổi, nếu chỉ học mỗi tổ hợp giữa nắm đấm và chân thôi thì lúc nào đó rất có thể sẽ bị đối thủ phát hiện ra sơ hở. Bất kể ra chiêu gì cũng đều phải tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, phải thay đổi linh hoạt.”
Một sinh viên nói: “Huấn luyện viên Mao thật sự mắc bệnh nghề nghiệp rồi.”
Mao Thành Hồng nâng sọt lên: “Cho dù sau này tôi không dạy mấy em nữa, các em cũng cần phải nhớ kỹ. Tất cả mọi điều của chiến đấu chỉ là kiểm soát và phản kiểm soát.”
“Huấn luyện viên Mao.” Sinh viên khi nãy nắm chặt nắm tay lại, “Hay là sau này thầy tiếp tục dạy cho chúng em đi.”
“Đúng thế, huấn luyện viên Mao, em chạy trốn còn không nhanh bằng con chó nữa, thầy từ chức cũng sẽ thấy rất xấu hổ đấy.” Triệu Khâm Thư cười.
Mao Thành Hồng: “Được, sau này sẽ dạy cho các em.”
Bên cạnh Nghê Yến Quy là một cái sọt. Đây là trái cây cô mua từ Ôn Văn.
Miệng cô thấy thèm, nên đã ăn liên tục mấy trái.
Chỉ một mình Hà Tư Ly ở đây làm một lúc hai công việc. Lúc này cô ấy đang đứng dưới bóng cây khoa tay múa chân luyện quyền.
Ống kính Triệu Khâm Thư đi theo cô ấy, bước chân cũng hỗn loạn, chân trái đá chân phải xém chút ngã sấp xuống rồi.
Bầu trời màu xanh lam, xanh đậm ở phía núi xa. Nghê Yến Quy lắc lư cái ghế dựa, lười biếng đứng lên, cảm thấy mệt rã rời.
Đột nhiên, cô gặp được mẹ của Ôn Văn, bà ấy có khuôn mặt tươi cười hiền lành.
Mẹ của Ôn Văn nói gì đấy.
Ôn Văn biết Nghê Yến Quy không hiểu giọng địa phương ở đây, nên lại phiên dịch cho cô, nói: “Bạn học Tiểu Nghê, em nghỉ ngơi chút đi.”
Nghê Yến Quy đứng lên: “Con không sao đâu, con chỉ là nếm thử một chút quýt thôi. Rất ngọt nên nhịn không được ạ.” Bị người lớn nhìn thấy cô lười biếng, ung dung thế này, cô thật sự cảm thấy không tốt lắm.
Ý cười trên mặt mẹ Ôn rất sâu, nhìn Ôn Văn nói, lại nhìn sang hướng của Hà Tư Ly.
“Được ạ.” Ôn Văn nói, “Mẹ tôi nói, em và bạn học Hà đều là hai bạn học nhỏ, đã bận rộn đến trưa chắc mệt chết rồi.”
Nghê Yến Quy: “Chủ nhiệm Ôn, anh đừng cứ xem em như em gái nhỏ như thế, buổi sáng em đã dọn dẹp rất nhiều vali đấy.”
“Ừm, rất tốt. Còn lại mấy thùng, để nam sinh tụi tôi làm là được rồi.” Ôn Văn nhìn sang hướng cây ăn quả gọi, “Bạn học tiểu Hà.”
Hà Tư Ly còn rất nghiêm túc, thu lại động tác bình tĩnh lại lạnh nhạt. Cô ấy đi đến, trên mặt đầy mồ hôi.
Ôn Văn: “Các em theo mẹ tôi đi nghỉ ngơi một lát đi.”
Hà Tư Ly: “Em không sao.”
Ôn Văn liếc mắt nhìn Triệu Khâm Thư một cái.
Triệu Khâm Thư học theo dáng vẻ con chó nhỏ, lè lưỡi ra ngoài thở: “Nhưng mà mình mệt nha.”
Mẹ Ôn Văn nói hai chữ: “Nghỉ ngơi.”
Ngày hôm qua ăn xong đồ nướng đã là rạng sáng rồi. Cửa ký túc xá đã đóng từ lâu, Nghê Yến Quy không thể không trèo tường vào, vừa lăn lên giường đã ngủ mất.
Nghê Yến Quy lén lút hỏi: “Chủ nhiệm Ôn, có phải mẹ Ôn thấy phiền hay không ạ?”
Ôn Văn: “Mỗi năm mấy bạn học trong câu lạc bộ đến nhà của tôi chơi rất nhiều, còn qua đêm ở đây nữa. Nhiều người thì mẹ tôi càng cảm thấy náo nhiệt, vui vẻ.”
Nghê Yến Quy cũng không từ chối: “Cảm ơn mẹ Ôn.”
Mẹ Ôn Văn gật gật đầu: “Được.”
Nghê Yến Quy tỉnh lại.
Đám người Ôn Văn đang chất hàng lên xe tải.
Trong gió lạnh thấu xương, Mao Thành Hồng chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay, một mình anh ta nâng hai thùng, trên đầu đổ đầy mồ hôi.
Cô xung phong đến nhận việc: “Huấn luyện viên Mao, em đến giúp đây ạ.”
Ôn Văn ngăn cô lại: “Không cần, bạn học Tiểu Nghê. Còn chưa đến giờ ăn cơm, tự em đi chơi một chút đi.”
Phía xa, Triệu Khâm Thư lại đang chạy đuổi theo Hà Tư Ly.
Nghê Yến Quy đành phải tự mình đi dạo.
Trong thôn hoặc là rừng hoặc là nhà dân, tự mình xây nhà lầu, cao đến ba bốn tầng.
Đối diện, một chiếc xe bánh mì nhỏ đang chạy đến đây.
Một bên của đường nhỏ là đất vườn, một bên là nhà dân. Trong đường của thôn, một chiếc xe cần đậu sát cửa nhà để xe khác có thể an toàn chạy đi qua.
Cô nhường đường cho xe bánh mì nhỏ chạy qua, quay đầu nhìn sang sân nhà người ta.
Mấy con gà đang kêu “cục tác”. Đối diện là con chó nhỏ đang sủa.
Xe bánh mì nhỏ chạy qua cô đã dừng lại. Xe bánh mì rất cũ, có vài vết xước trên lớp sơn trắng, để lộ lớp sắt màu sẫm bên dưới xe.
Trên xe có một người nhảy xuống.
Nghê Yến Quy đang nhìn gà trong sân, mãi đến khi bóng dáng người kia đến gần, cô mới có cảm giác có người đang đến.
Người xuống xe dĩ nhiên chính là Trần Nhung.
Triệu Khâm Thư chưa nói, Trần Nhung sẽ đến.
Cô vô cùng ngạc nhiên.
Xe bánh mì nhỏ đóng cửa lại, chạy đi, để lại tiếng xe kêu “xình xịch” phía sau. Con chó bên trong đột nhiên sủa “gâu gâu”. Đàn gà cũng chẳng để yếu thế, liên tục kêu “cục tác”.
Nghê Yến Quy nghiêng đầu sang: “Yo.”
Cô không còn vẽ eyeliner ngây thơ nữa, cũng không còn dáng vẻ thục nữ kia. Cô mặc một cái áo khoác dài màu đen. Bên trong là áo màu tối, vạt áo rất dài, dài đến tận đùi. Phía dưới không biết là váy ngắn hay quần đùi, bị áo dài che khuất, lộ ra cặp đùi trắng nõn, dưới chân là đôi vớ dài đến đầu gối và đôi giày da có quai hậu, có chút thoải mái.
Từ đầu đến chân của Trần Nhung cũng toàn một màu đen. Anh đeo một cái cặp trên lưng, dây cặp màu đen còn đang lủng lẳng bên cạnh: “Hi.”
Gió bắc thổi loạn tóc cô, cô vuốt vuốt tóc: “Thi xong rồi?”
Một tay anh nắm dây cặp: “Đã xong.”
“Thế nào?” Nghê Yến Quy cong môi cười, “Bữa thịt nướng ngày hôm qua có giúp gì được cho anh không?”
Anh gật đầu: “Có.”
“À?” Thấy anh thả lỏng, thoải mái như thế, cô đoán chắc anh đã thắng, “Thắng à?”
“Thua rồi.” Lớp mặt nạ vui vẻ trên mặt anh đã được lột ra. Nếu đứng trước mặt cô là “Trần Nhung” giả, anh còn muốn giả vờ “khiêm tốn” một chút, vì lời Lý Dục Tinh nói rất đúng.
Nghê Yến Quy: “…”
Cuối cùng cô cũng không nói mấy lời châm chọc anh, xăng ống tay áo lên nói: “Có lẽ giám khảo không hiểu cách thưởng thức đi.”
Đột nhiên Trần Nhung cười ra tiếng.
Cho dù hai người có cãi nhau, đánh nhau, cô vẫn luôn tin tưởng anh như cũ, sẽ đẩy sai lầm này cho người khác.
Không ai giống như cô, chẳng có một chút do dự nào đối với anh, vô cùng chắc chắn.
Chưa từng có.
- -----oOo------