“Không cần huấn luyện nữa, trở về.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói: “Sau này có trẫm bảo vệ ngươi, ngươi không cần huấn luyện nữa, cho dù xảy ra chuyện gì thì trẫm cũng bảo vệ ngươi.”
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy thì Tư Tuyết lập tức hơi ngây người, trong lòng hơi cảm động.
Dù thế nào Quyền Mạch Ngự cũng là Hoàng thượng Cô Vực, cho dù thế nào thì sau này Cô Vực vẫn phải được xây dựng thành một đất nước, Cô Vực còn nhiều con dân như vậy mà. Nàng vừa mới đến thế giới này, sau này có thể trở thành kẻ thù của Quyền Mạch Ngự hay không vẫn chưa xác định…
“Chủ tử, ý tốt của ngài ta xin nhận, nhưng ngài không thể ở cạnh ta mọi lúc, dù sao sau này ta vẫn phải đi đúng không?” Tư Tuyết ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời thì cằm của Tư Tuyết đã bị Quyền Mạch Ngự nắm lấy, Tư Tuyết lập tức sững sờ.
Quyền Mạch Ngự dùng lực bóp cằm Tư Tuyết, khiến Tư Tuyết ngẩng đầu đối mặt với hắn, ngón tay hắn không ngừng dùng sức, bóp đau cằm Tư Tuyết.
“Tư Tuyết, ngươi vẫn muốn đi ư?” Đôi mắt của Quyền Mạch Ngự nhìn chằm chằm Tư Tuyết, gằn từng câu từng chữ.
Tư Tuyết lập tức cảm thấy cực kỳ tức giận, bắt lấy tay của Quyền Mạch Ngự muốn giật ra.
“Ngài bỏ ra đi! Ta đi hay không thì có liên quan gì đến ngài chứ?” Tư Tuyết hét to về phía Quyền Mạch Ngự.
Nghe Tư Tuyết hét lên như vậy, Quyền Mạch Ngự chỉ cảm thấy trong ngực bừng lên một ngọn lửa.
Hắn buông cằm Tư Tuyết ra, không ngừng kìm nén lửa giận trong lòng, tự nói với mình không cần cãi nhau với nàng.
“Được rồi, trẫm không muốn ầm ĩ với ngươi, theo trẫm trở về.” Quyền Mạch Ngự hít sâu một hơi, không nhìn mặt Tư Tuyết nữa.
Hắn thật sự sợ rằng bây giờ chỉ cần nhìn thấy Tư Tuyết sẽ không nhịn được mà bóp chết nàng mất.
“Không về!” Tư Tuyết quay đầu đi, ngang ngạnh với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nhíu mày.
“Ngươi nhất định phải để trẫm vác ngươi về mới được đúng không?” Giọng nói của Quyền Mạch Ngự nặng nề, lửa giận trong lòng đã rất rõ ràng.
Tư Tuyết cúi đầu mím chặt môi không nói gì. Nàng vẫn muốn huấn luyện nữa, về cái gì mà về? Có chết cũng không về.
Thấy Tư Tuyết không nói lời nào thì Quyền Mạch Ngự cũng lười nói nhảm với nàng, tiến lên chuẩn bị bắt lấy Tư Tuyết. Tư Tuyết giật mình, di chuyển tay đi, né tránh cánh tay của Quyền Mạch Ngự, động tác của Quyền Mạch Ngự dừng lại, trong mắt lóe lên sự tức giận.
Ngay sau đó Tư Tuyết lao đi.
Quyền Mạch Ngự nhíu mày, quay người đuổi theo nàng.
Mấy ngày nay Tư Tuyết đã tìm hiểu rõ địa hình nơi đây, nàng chuyên chọn những nơi khó nhất để chạy, nhất thời Quyền Mạch Ngự không đuổi kịp nàng.
Tuy nói là không đuổi kịp nhưng khoảng cách của hai người không ngừng rút ngắn. Tư Tuyết cắn răng, dùng sức bay lên một cái cây, sau đó lại lẻn sang một cái cây khác.
Quyền Mạch Ngự cười lạnh lùng, quả nhiên nữ nhân này có nội lực. Sau đó nắm đấm của hắn từ từ nắm chặt lại, đánh một quyền về cái cây phía trước Tư Tuyết.
Cái cây kia vốn là điểm dừng chân kế tiếp của Tư Tuyết, đột nhiên bị Quyền Mạch Ngự dùng một quyền đánh sập, Tư Tuyết lập tức ngây người, ngã xuống dưới. Chỉ một lát sau Tư Tuyết đã bình tĩnh lại, lộn nhào một cái rồi vừng vàng đáp xuống đất.
Đột nhiên Tư Tuyết nghe thấy một tràng tiếng vù vù đinh tai nhức óc.
“Có chuyện gì vậy?” Tư Tuyết nghi hoặc quay đầu, phát hiện mình bị một bầy ong vò vẽ vây quanh.
Sắc mặt Tư Tuyết thay đổi trong nháy mắt, sao bầy ong này lại to vậy chứ!
Quyền Mạch Ngự đứng cách đó không xa cũng ngẩn người cái cây hắn vừa đánh đổ có tổ ong trên cây ư?
“Sao ta lại xui xẻo như vậy chứ!” Ngay sau đó Quyền Mạch Ngự nghe thấy tiếng hét tan nát cõi lòng của Tư Tuyết.