"Vâng, Hi Thần đại nhân." Nam nhân kia vội vàng lên tiếng, nở một nụ cười bỉ ổi.
"Đúng rồi, Hi Thần đại nhân, trước đó ngài đã nói là sẽ bảo đảm sự an toàn cho ta..." Nam nhân kia vẫn chưa yên lòng, nói với Hi Thần.
Hi Thần ngước mắt nhìn gã ta, hơi nheo mắt lại.
"Ngươi cảm thấy bản hộ vệ có cần phải lừa ngươi không?" Giọng nói của Hi Thần rất nặng nề, còn mang theo sự tức giận.
Nam nhân kia lập tức giật mình kêu lên, vội vàng cúi đầu xuống.
"Đương nhiên Hi Thần đại nhân sẽ không lừa ta rồi." Nam nhân kia nói với Hi Thần.
"Ừm." Hi Thần thản nhiên lên tiếng, khóe miệng chậm rãi giương lên, nở một nụ cười lạnh: "Đi đi, hãy cố gắng tận hưởng."
"Vâng, vâng, vâng." Nam nhân kia cười híp mắt nói, chà xát tay của mình lại.
Quyền Mạch Ngự ngồi trong đình uống rượu, dường như hắn đang có tâm sự gì đó.
Lúc này, Hi Thần đi tới, ôm quyền với Quyền Mạch Ngự: "Bẩm Hoàng thượng."
Nghe giọng nói của Hi Thần, Quyền Mạch Ngự khẽ nhíu mày, có chút không vui, bình thường vào những lúc như thế này hắn đều cấm người khác tới quấy rầy hắn.
"Chuyện gì?" Quyền Mạch ngự trầm giọng nói.
Bây giờ hắn đang rất khó chịu. Mặc dù Tư Tuyết không nói đến chuyện muốn đi nhưng hắn luôn có cảm giác sớm muộn gì Tư Tuyết cũng sẽ đi.
Với lại, cơn sốt của Tư Tuyết vẫn chưa giảm...
"Hoàng thượng, thuộc hạ hoài nghi, Tư Tuyết, nàng ta... không trung thành với hoàng thượng." Hi Thần cắn răng, do dự một lúc rồi nói.
Nghe Hi Thần nói, Quyền Mạch Ngự lập tức bật cười.
Nếu ai nói Tư Tuyết phản bội hắn thì hắn không tin, thuyết phục đến mấy hắn cũng không tin.
"Lời này có nghĩa là gì?" Quyền Mạch Ngự nhìn Hi Thần, khóe miệng mang một chút mỉa mai, hỏi.
Hắn biết Hi Thần có thành kiến với Tư Tuyết nên đương nhiên hắn sẽ không tin tường Hi Thần.
"Thưa Hoàng thượng, thuộc hạ mới nhìn thấy có một tên nam nhân đi vào phòng của Tư Tuyết." Hi Thần cúi đầu xuống, âm thầm cười, nói với Quyền Mạch Ngự.
Có khi bây giờ Tư Tuyết đã nhịn không được mà bắt đầu với tên nam nhân kia cũng không chừng.
Lát nữa chỉ cần Hoàng thượng nhìn thấy hai người họ ngủ với nhau, chắc chắn Hoàng thượng sẽ không còn cần Tư Tuyết nữa. Nàng ta đã trở thành nữ nhân bị người khác làm bẩn, Hoàng thượng tuyệt đối khinh thường chạm vào.
Ánh mắt sắc bén của Quyền Mạch Ngự nhíu lại, hắn ném bình rượu trong tay xuống đất.
"Hi Thần, tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện Tư Tuyết sẽ không gặp chuyện gì đi." Ánh mắt của Quyền Mạch Ngự như một tảng băng, hắn nói một câu với Hi Thần.
Sau đó, hắn dùng khinh công phóng nhanh tới phòng của Tư Tuyết.
Cả người Hi Thần cứng đờ, cứ như vậy mà sững sờ tại chỗ. Sao Hoàng thượng lại biết là do nàng ta làm, không thể nào... Rõ ràng không có sai sót nào...
Sau đó, Hi Thần cắn răng một cái, quay người đuổi theo.
Quyền Mạch Ngự đi vào phòng của Tư Tuyết, đá tung cánh cửa, một mùi máu tanh nồng đậm truyền đến làm Quyền Mạch Ngự lập tức nhíu mày.
Ngước mắt nhìn lại, hắn thấy Tư Tuyết ngồi trên giường với vẻ mặt rất tự nhiên, bên cạnh còn có một gã nam nhân người đầy máu, mà Tư Tuyết thì cầm Chi Huy đâm vào người gã ta từng nhát một.
Gã nam nhân đã thoi thóp, ngay cả sức để kêu lên cũng không có.
Tư Tuyết thấy Quyền Mạch Ngự thì hơi nheo mắt lại, sau đó tiếp tục đâm gã nam nhân ở phía dưới. Nhưng nàng vừa dùng sức đâm xuống thì cổ tay đã bị Quyền Mạch Ngự bắt lại.
"Ngươi không thấy bẩn hả?" Quyền Mạch Ngự thản nhiên nói.
Tư Tuyết ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, rút tay về, đổi chỗ khác rồi đâm vào cổ của gã ta, kết quả cũng bị Quyền Mạch Ngự cản lại.
"Chủ tử, ngài làm cái gì vậy?!" Tư Tuyết nổi cáu.
"Trẫm đã đến rồi, không thể để gã chết dễ dàng như vậy được." Ánh mắt của Quyền Mạch Ngự tối sầm lại, bên trong toàn là lửa giận.