Quyền Mạch Ngự cắn răng, muốn đẩy Tư Tuyết ra.
"Chủ tử, ngài đừng lộn xộn, máu của ta quý giá lắm, đừng lãng phí." Tư Tuyết cắn răng nói.
Sau đó, Tư Tuyết tiếp tục nghiêm túc vẽ.
Vẽ được một lúc, động tác của Tư Tuyết ngừng lại, nàng nắm lấy cánh tay của Quyền Mạch Ngự rồi ấn lên đó tại vị trí vài huyệt đạo. Đường màu đen đã lui về tim, trong lúc rút về nó còn muốn tiếp tục lan ra nhưng đã bị Tư Tuyết ép quay về.
Trong khoảng thời gian ấy, quyền Mạch Ngự đau đến mức không còn cảm giác.
Không biết qua bao lâu, Tư Tuyết bật cười một tiếng.
"Tốt rồi..." Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự, giọng nói rất là thoải mái, sau đó nàng nằm xuống bên cạnh Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự thở hổn hển, cảm giác được cơn đau đã rất giảm đi rồi, mặc dù vẫn còn nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
"Tay của ngươi..." Quyền Mạch Ngự vô thức lên tiếng hỏi.
"Không sao đâu." Tư Tuyết cũng thở hổn hển trả lời Quyền Mạch Ngự.
Hai người cứ nằm như thế đến sáng. Sáng hôm sau, Quyền Mạch Ngự không thấy toàn thân đau nhức nữa.
Sau khi thu dọn một chút, Quyền Mạch Ngự quyết định tiếp tục xuất phát về điện Cô Tinh.
Vân Hiên và Úy Dực thấy Quyền Mạch Ngự không gặp chuyện gì thì cố ý tới cảm ơn Tư Tuyết.
Vân Hiên lại mua một chiếc xe ngựa, chuẩn bị đánh xe trở về, Tư Tuyết và Quyền Mạch Ngự ngồi chung với nhau trong xe ngựa như lúc tới.
Thấy Tư Tuyết không có ý muốn đi, Quyền Mạch Ngự cũng không chủ động hỏi.
"Chủ tử, sau khi trở về thì giải quyết tên Nam Thiên Ức kia đi." Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch ngự khẽ gật đầu, không nói gì.
Sau một ngày đi đường, xe ngựa về tới điện Cô Tinh, Tư Tuyết cũng trở về nơi mình ở.
"Cô nương, ngài đã về rồi ạ?" Thanh Nha thấy Tư Tuyết về thì rất là vui mừng.
Tư Tuyết gật đầu cười, sau đó ôm chặt lấy Thanh Nha.
"Thanh Nha, ngươi nhìn ta xem, ta có bị rám nắng không?" Tư Tuyết phàn nàn với Thanh Nha.
Nghe Tư Tuyết nói, Thanh Nha nhìn Tư Tuyết một chút, thấy đúng là có bị rám nắng, nhịn không được bật cười.
Tư Tuyết trừng Thanh Nha sau đó kéo Thanh Nha sang một bên.
"Thanh Nha, ta nói cho ngươi biết, cái kia của ta đã một tháng không tới rồi." Tư Tuyết nghiêm túc nói với Thanh Nha.
Thanh Nha nghe Tư Tuyết nói thế thì ngẩn ra, chưa phản ứng kịp, sau đó bối rối nhìn Tư Tuyết.
"Cái kia, là cái gì?" Thanh Nha nghi ngờ hỏi thăm.
Tư Tuyết không nói lên lời.
"Là quỳ thủy đấy." Tư Tuyết đổi thành từ ngữ cổ đại.
Thanh Nha liền ngây ngẩn cả người, sau đó vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"Sao có thể như vậy, trước kia cô nương có đến đúng ngày không?" Thanh Nha hỏi nhỏ, mặt có chút ửng hồng.
Tuy đều là nữ tử nhưng nàng ấy vẫn hơi thẹn thùng khi thảo luận về cái này.
Tư Tuyết nhìn Thanh Nha, gật đầu.
"Ta nghĩ có thể là do không quen khí hậu." Tư Tuyết nói với Thanh Nha.
"Vậy, Thanh Nha đi tìm thái y xem cho cô nương nhé?" Thanh Nha do dự một chút, nói với Tư Tuyết.
Nghe Thanh Nha nói, Tư tuyết từ chối cách này ngay.
"Không cần." Tư Tuyết đáp: "Có thể là do thân thể ta yếu thôi, nên bồi bổ nhiều hơn chút, lát nữa ta phối vài thuốc bổ rồi ăn là được rồi."
Thế là mấy ngày sau Tư Tuyết thường xuyên uống thuốc.
Nào là nhân sâm, nào là linh chi, loại dược liệu gì cũng lấy ra nấu thuốc uống, chỉ cần giúp bồi bổ sức khỏe thì ngày nàp nàng cũng uống thật nhiều bát, uống đến mức làm cho những tên thái y đều đau đớn tâm can.
Nhưng ngặt nỗi Vân Hiên đại nhân lại ra lệnh rằng Tư Tuyết muốn cái gì thì cứ tự lấy.