"Chủ tử, ngài làm sao vậy, ngài làm ta đau..." Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, đưa tay muốn đẩy hắn ra.
"Trẫm hỏi ngươi có ý gì?!" Quyền Mạch Ngự hỏi lại một lần nữa mà như hét lên.
Tư Tuyết ngẩn người, không nói gì thêm, cứ như vậy mà nhìn Quyền Mạch Ngự.
Nàng không biết mọi chuyện đang êm đẹp tại sao Quyền Mạch Ngự phải tức giận.
Nàng không phải cái thùng rác để khi hắn không vui thì trút giận lên người nàng, nàng có phải một kẻ nhu nhược đâu...
Quyền Mạch Ngự im lặng nhìn Tư Tuyết, thở hổn hển.
Hai đôi mắt của Tư Tuyết ướt nhẹp, nhìn Quyền Mạch Ngự, lộ ra vẻ ấm ức.
Cuối cùng, Quyền Mạch Ngự dùng sức đánh một quyền vào trên tường bên cạnh Tư Tuyết, Tư Tuyết sợ hết hồn.
Sau đó, Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết một cái thật sâu rồi xoay người bỏ đi.
Tư Tuyết cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích, cứ như vậy mà tựa vào trên tường.
Quyền Mạch Ngự trở lại chỗ cũ, Vân Hiên vội vàng ôm quyền cung kính nói với hắn: "Hoàng thượng, ngày mai chính là ngày mười lăm."
Nghe Vân Hiên nói vậy, Quyền Mạch Ngự khẽ gật đầu một cái.
"Tối nay đi lên chỗ gần chợ trước, tìm một khách điếm ở lại, trẫm muốn tìm một chỗ yên tĩnh." Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
"Vâng." Vân Hiên vội vàng đáp một tiếng.
Nói xong, hắn nhìn bầu trời một chút.
Dựa vào sắc trời, nếu bây giờ bắt đầu đi thì có thể tìm một khách điếm để nghỉ chân trước khi trời tối hẳn rồi.
"Chủ tử, giờ chúng ta lên đường đi." Vân Hiên nói với Quyền Mạch Ngự.
Đến chợ là có thể mua được ngựa. Có ngựa, tất cả liền dễ dàng hơn.
Quyền Mạch Ngự gật đầu một cái, không nói gì.
Vân Hiên đứng thẳng người, nhìn xung quanh một chút, không thấy Tư Tuyết thì ngẩn ra.
"Chủ tử, không phải Tư Tuyết và chủ tử ở cùng nhau sao?" Vẻ mặt Vân Hiên đầy nghi ngờ nhìn Quyền Mạch Ngự.
Lúc chủ tử rời đi, không phải ngài đã mang Tư Tuyết đi theo sao, sao lúc trở lại chỉ có một mình chủ tử chứ?
Nghe Vân Hiên nói, Quyền Mạch Ngự liếc chỗ hồi nãy, không thấy Tư Tuyết đâu thì cau mày lại.
Sao lại chưa đi ra.
"Đi gọi nàng ấy đi!" Quyền Mạch Ngự ra lệnh cho Vân Hiên.
Vân Hiên nhận ra tâm trạng của Quyền Mạch Ngự không được tốt nên sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đáp một tiếng, lén nhìn trộm Úy Dực. Thấy Úy Dực nhún vai, đầu óc của Vân Hiên càng mơ hồ.
Nhưng mà nghi ngờ thì nghi ngờ, Vân Hiên vẫn nhanh chóng đi tìm Tư Tuyết.
Sau khi tìm được Tư Tuyết, Vân Hiên thấy nàng tựa vào trên tường, cả người giống như bị mất hồn thì giật mình.
"Tư Tuyết." Vân Hiên tiến lên kêu Tư Tuyết một tiếng.
Nghe có người kêu nàng, ánh mắt rã rời của Tư Tuyết mới bắt đầu tập trung lần nữa, nàng ngước mắt nhìn Vân Hiên, mím môi lại nhưng không nói gì.
"Sao vậy?" Vân Hiên ngẩn người, lên tiếng hỏi.
Không biết tại sao khi thấy bộ dạng này của Tư Tuyết, trong lòng hắn lại hơi đau lòng.
"Hình như ta đã làm chủ tử không vui rồi, ngài ấy có tức giận không?" Tư Tuyết nhìn Vân Hiên, cẩn thận hỏi.
Nghe Ti Tuyết hỏi vậy, Vân Hiên sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được bật cười lên một tiếng.
"Chỉ là chuyện cỏn con thôi, nhìn cái bộ dạng của ngươi kìa, chẳng có chút tiền đồ nào cả. Làm chủ tử không vui thì sao không đi lấy lòng chủ tử?" Vân Hiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tư Tuyết.
Lúc nãy nhìn dáng vẻ kia của Tư Tuyết, hắn còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, kết quả chính là cái này.
"Không được, lấy lòng cũng vô dụng, vừa rồi ta cũng dỗ lâu lắm. Ngươi không biết đâu, chủ tử rất hung dữ, ngươi xem nơi này, cái này do chủ tử đập đó!" Tư Tuyết nói xong lấy ngón tay chỉ cái tường ở bên cạnh mình.