Vân Hiên nhìn bộ dáng hung dữ của Tư Tuyết, hắn ta cảm thấy sau gáy của mình rất lạnh.
Sau này hắn ta không dám trêu chọc Tư Tuyết nữa.
Lúc này, Quyền Mạch Ngự từ ngoài cửa bước vào, cả Vân Hiên và Uý Dực đều sững sờ.
“Chủ tử!” Hai người cùng nhau ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng của bọn Vân Hiên, Tư Tuyết sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Quyền Mạch Ngự thì lập tức bật cười.
Chạy mấy bước nhào về phía Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết đi tới trước Quyền Mạch Ngự, dang hai cánh tay ra: “Chủ tử, ôm một cái.”
Bỗng nhiên Vân Hiên cảm thấy mình có bao nhiêu trái tim cũng dùng không đủ.
Quyền Mạch Ngự liếc Tư Tuyết một chút, đưa tay ra ôm Tư Tuyết cho có rồi buông ra ngay.
“Chủ tử, không thể qua loa như thế, nghiêm túc ôm có được không, vừa rồi ta suýt chết đó!” Tư Tuyết cong miệng lên, nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự cau lông mày lại, đưa tay kéo Tư Tuyết ra, kiểm tra trên người nàng có vết thương không.
“Ai nha chủ tử, ngài đừng có kiểm tra nữa, vừa rồi ta suýt chút bị chết.” Tư Tuyết lắc lắc cánh tay của Quyền Mạch Ngự, nói với vẻ mặt xấu hổ.
Vân Hiên và Uý Dực nhìn chằm chặp Tư Tuyết và Quyền Mạch Ngự như thấy một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự rất u ám, hắn đưa tay bóp mặt của Tư Tuyết, vẻ mặt giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Không có ai để ý tới tên đoàn trưởng đang run rẩy cuộn tròn người lại rồi lấy một viên thuốc màu đỏ sẫm từ trong thắt lưng nhét vào trong miệng mình.
Vân Hiên và Uý Dực chú ý tới Quyền Mạch Ngự và Tư Tuyết, Tư Tuyết chú ý tới Quyền Mạch Ngự, còn Quyền Mạch Ngự thì chú ý Tư Tuyết, ai cũng không nhận ra động tác của tên đoàn trưởng kia.
Sau khi bỏ thuốc vào trong miệng mình, trong nháy mắt, đôi mắt của tên đoàn trưởng biến thành màu đỏ tươi.
“Ha ha ha! Cho dù ta có phá hủy Tinh Sa thì cũng không giao cho các ngươi đâu!” Đoàn trưởng cười, tức giận hét lớn một tiếng, sau đó rút con dao găm từ bên hông ra xông về phía Tinh Sa.
Nhiều người cùng sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì tên đoàn trưởng đã xông về Tinh Sa, giơ con dao găm lên muốn đâm xuống.
Uý Dực ở gần Tinh Sa nhất không còn kịp suy nghĩ gì nữa, gần như lao ra theo bản năng. Hắn ta bắt lấy Tinh Sa, con dao găm không đâm trúng nó mà đâm vào mu bàn tay của Uý Dực.
“Úy Dực!” Vân Hiên hét lên một tiếng, giọng nói rất run rẩy.
Tư Tuyết và Quyền Mạch Ngự phản ứng kịp, vội vàng xông tới chỗ Uý Dực.
Vân Hiên thở hổn hển, đẩy tên đoàn trưởng ra rồi đỡ lấy Úy Dực. Uý Dực buông tay ra, toàn bộ cánh tay đều biến thành màu đen.
Hắn ta đã chạm vào Tinh Sa.
Quyền Mạch Ngự tiến lên, dùng kiếm đâm vào trái tim của tên đoàn trưởng, trên mặt đều là vẻ phẫn nộ. Khóe miệng của đoàn trưởng tràn ra máu tươi rồi chết.
“Tên khốn!” Đôi mắt của Vân Hiên đỏ hoe, vừa đỡ Uý Dực vừa hét lên
“Khụ khụ...” Úy Dực cắn răng, ho khan hai tiếng một cách khó khăn, vẻ mặt có chút tím tái.
“Tinh Sa không sao rồi...” Khóe miệng của Uý Dực tràn ra một tia máu đen, khó khăn nói.
Quyền Mạch Ngự thở hổn hển, đỡ Uý Dực dậy, dùng sức cắn răng một cái.
“Ráng chịu đựng, người của trẫm đều không phải là người vô dụng, chịu đựng đến khi ra khỏi sa mạc, chắc chắn sẽ có cách.” Quyền Mạch Ngự nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ từng câu.
Úy Dực đã đi theo hắn nhiều năm, hắn không tin Uý Dực sẽ dễ dàng chết như vậy.
“Tinh Sa độc thế mà, có phải ngươi điên rồi không! Ai bảo ngươi chạm vào Tinh Sa!” Vân Hiên không kìm được tức giận, quát Uý Dực.
Nghe Vân Hiên quát, Uý Dực đã không có sức lực phản bác lại, chỉ đành cười bất lực, không nói gì.