"Đại gia nhà ngươi! Ngươi nói lại một lần nữa xem, ai giống cái đũa. Trợn to mắt của ngươi lên mà nhìn dáng người của lão nương có phải hình chữ S hay không?" Tư Tuyết không thể kiềm chế được tức giận nhìn Vân Hiên chửi ầm lên.
Sau đó, Tư Tuyết đứng nghiêm người lại để Vân Hiên xem dáng người của nàng.
Mặt Vân Hiên ngơ ngác khi bị Tư Tuyết chửi, cứ nhìn Tư Tuyết, cơ bản là không nghe hiểu Tư Tuyết đang nói cái gì.
"Dáng người hình chữ S là cái gì?" Vân Hiên ngây ngốc hỏi.
Trong nháy mắt Tư Tuyết bị khuất phục, đưa tay vỗ trán không biết phải làm như thế nào.
"Được rồi, đừng đùa nữa, để trẫm cõng ngươi." Sắc mặt của Quyền Mạch Ngự rất âm trầm, hắn đưa tay kéo Tư Tuyết tới.
Tư Tuyết hất cánh tay của Quyền Mạch Ngự ra, lườm hắn một cái. Quyền Mạch Ngự híp mắt lại, không nói gì cả.
Úy Dực đứng ở một bên cũng đi tới.
"Hoàng Thượng, hay là để thuộc hạ làm cho, sức bền của thuộc hạ tương đối tốt." Úy Dực nói với Quyền Mạch Ngự
Quyền Mạch Ngự mím chặt môi lại, lấy tay xoa huyệt thái dương của mình. Hắn không ngờ Tư Tuyết lại được chào đón như vậy, ai cũng muốn cõng nàng.
"Thôi, để ta cõng ngươi đi." Vân Hiên không chú ý tới biểu cảm của Quyền Mạch Ngự, tiến lên kéo Tư Tuyết.
"Ta..." Úy Dực còn muốn nói tiếp.
"Đừng ồn ào nữa! Ai làm chuyện của người đó!" Quyền Mạch Ngự nheo mắt lại, trầm giọng nói.
Vân Hiên với Úy Dực lập tức xoay người tiếp tục đi làm việc của mình, một câu cũng không nói, nhất thời Tư Tuyết cũng cạn lời.
Lúc này Quyền Mạch Ngự mới xoay người nhìn Tư Tuyết, nắm lấy cánh tay của Tư Tuyết muốn kéo nàng lên lưng của mình.
"Đừng, ta không muốn không muốn ngài cõng, ngài không để cho Vân Hiên cõng ta thì cứ nhìn ta mệt chết đi." Trong lời nói của Tư Tuyết kèm theo một chút châm chọc.
Nghe những lời mà Tư Tuyết vừa nói, sắc mặt của Quyền Mạch Ngự càng khó coi hơn. Vân Hiên và Úy Dực nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhìn xuống đất.
Họ không nhìn thấy gì cả... họ không nghe thấy gì cả...
Quyền Mạng Ngự liếc mắt nhìn hai người, càng tức giận hơn: "Hai người các ngươi đi trước đi, sau đó Trẫm đi theo."
"Thuộc hạ tuân lệnh." Hai người đồng thời đáp lại rồi lập tức lên đường.
Sau khi Vân Hiên và Úy Dực đi được một đoạn, Quyền Mạch Ngự mới xoay người nhìn Tư Tuyết, Tư Tuyết cũng không để ý tới Quyền Mạch Ngự mà chỉ hừ lạnh một cái.
"Còn tức giận sao?" Quyền Mạch Ngự đưa tay sờ mái tóc của Tư Tuyết, nhẹ nhàng hỏi.
Tư Tuyết liếc mắt nhìn Quyền Mạch Ngự: "Dĩ nhiên là tức giận rồi."
Thấy bộ dáng thở phì phò của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự không biết phải làm như thế nào.
"Tại sao vậy? Cùng lắm thì trẫm để cho ngươi cắn lại." Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết chậm rãi nói.
Vừa nhắc tới cái này, Tư Tuyết lại nhớ việc bị Quyền Mạch Ngự cắn vào sáng nay, nhất thời thẹn quá hóa giận, còn vô thức sờ môi của mình.
"Ta không muốn đứng đây tán dóc với ngài!" Tư Tuyết trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, sau đó nàng nhấc chân đi tiếp.
Nhưng nàng mới vừa đi được một bước thì cổ tay đã bị Quyền Mạch Ngự kéo lại, Tư Tuyết dừng chân, quay đầu nhìn Quân Mạnh Ngự.
"Được rồi, đừng phá nữa, không phải ngươi mệt sao? Trẫm cõng ngươi, ngươi không muốn để ý đến trẫm thì đừng nói gì cả." Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn Tư Tuyết nói.
Nghe được lời nói của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết nhất thời sững sỡ, cứ nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy, cũng không nói gì.
Quyền Mạch Ngự nheo mắt lại, vỗ vỗ đầu của Tư Tuyết rồi ngồi xổm người xuống.
"Lên đây đi." Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết nhìn lưng của Quyền Mạch Ngự một hồi lâu, mím chặt môi, cuối cùng nằm úp sấp trên lưng của Quyền Mạch Ngự, đôi tay ôm lấy cổ Quyền Mạch Ngự, nhẹ nhàng đặt cằm trên vai của hắn.
Lúc trước Lăng Chiến cũng hay cõng nàng như vậy...