“Không sao, không cần phải nói xin lỗi, tôi cũng không trách cô.” Lăng Chiến cười, vén sợi tóc bên tai của Tư Tuyết ra đằng sau.
Tư Tuyết cứ nhìn Lăng Chiến như vậy, không nói gì cả.
Lăng Chiến thở dài, lại nằm xuống bên cạnh Tư Tuyết lần nữa.
“Gần đây cô có ổn không?” Im lặng trong chốc lát, Lăng Chiến hỏi.
Nghe Lăng Chiến hỏi như vậy, Tư Tuyết lập tức tố khổ: “Không ổn không ổn, một chút cũng không ổn, ở cái nơi quỷ quái này tôi không quen được gì cả, ăn không ngon ngủ không yên, lại còn có một đại ma đầu ngày ngày ức hiếp, bóc lột tôi…”
Sắc mặt Lăng Chiến trầm xuống, đưa tay nắm lấy tay Tư Tuyết, hai người đan tay vào nhau, Tư Tuyết không để ý, tiếp tục tố khổ, Lăng Chiến cứ lắng nghe như vậy.
Sau đó Tư Tuyết luôn nói xấu Quyền Mạch Ngự, Lăng Chiến vẫn cứ lắng nghe.
Nói hồi lâu Tư Tuyết đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Lăng Chiến.
“Sao vậy?” Lăng Chiến hơi sững sờ hỏi.
“Lăng Chiến, nếu có một ngày anh phát hiện tôi đã làm chuyện có lỗi với anh thì anh sẽ tha thứ cho tôi chứ?” Tư Tuyết nhìn vào mắt của Lăng Chiến, cẩn thận hỏi.
Nghe Tư Tuyết hỏi vậy, Lăng Chiến lập tức ngẩn người.
“Ừ, tôi sẽ.” Im lặng hồi lâu, Lăng Chiến cười sờ lên đầu Tư Tuyết: “Cho dù cô làm gì, chỉ cần cô vẫn là Tuyết Nhi của tôi…”
Nhịp tim của Tư Tuyết lập tức tăng vọt, sau đó nở nụ cười.
“Tư Tuyết, tôi phải đi rồi.” Lăng Chiến nhìn nụ cười của Tư Tuyết, đột nhiên cất tiếng nói.
Nụ cười của Tư Tuyết lập tức cứng đờ, quay đầu nhìn Lăng Chiến, nhất thời thấy hơi bối rối.
“Anh muốn đi rồi ư, sao này anh có đến nữa không?” Tư Tuyết nhỏ giọng hỏi.
“Sẽ đến.” Lăng Chiến gật đầu.
Lúc này Tư Tuyết mới yên tâm, đứng dậy ôm lấy Lăng Chiến. Lăng Chiến cũng ôm chặt nàng, ôm một lúc trong ngực Tư Tuyết chỉ còn một mảng lạnh buốt, không còn gì khác.
Trời tờ mờ sáng Quyền Mạch Ngự đã tỉnh, Tư Tuyết vẫn đang rúc trong ngực hắn ngủ.
“Dậy đi nào, sắp phải đi rồi.” Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng vỗ mặt Tư Tuyết.
Tính cảnh giác của Tư Tuyết rất tốt, Quyền Mạch Ngự vừa nhúc nhích thì nàng đã tỉnh lại rồi, ừ một tiếng rồi đứng dậy khỏi ngực hắn.
Nhớ đến việc gặp được Lăng Chiến trong giấc mơ đêm qua, sắc mặt Tư Tuyết ảm đạm hơn một chút.
Nàng không thể thân mật với Quyền Mạch Ngự như vậy được nữa.
Sau đó bốn người họ đều rời giường, rửa mặt xong thì bà lão đã chuẩn bị đồ ăn để chút nữa bọn họ ăn rồi đi.
Từ khi bắt đầu rời giường, Tư Tuyết không nói một câu nào với Quyền Mạch Ngự nữa, Quyền Mạch Ngự cố ý nói chuyện với Tư Tuyết thì nàng cũng thờ ơ không đáp.
“Này, Uý Dực, người có thấy hình như chủ tử và Tư Tuyết cãi nhau hay không?” Vân Hiên giúp bà lão bê đồ ăn lên bàn, lén nói với Uý Dực.
Uý Dực liếc hắn ta: “Làm chuyện của ngươi đi.”
Nghe Uý Dực nói vậy Vân Hiên xì một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Tư Tuyết tiến từ cổng vào, mệt mỏi duỗi lưng: “Ôi chao, ta đến rồi, có món gì ngon vậy?”
Vân Hiên ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết, vừa chuẩn bị nói chuyện thì đột nhiên thấy khuôn mặt âm trầm của Quyền Mạch Ngự đi phía sau Tư Tuyết, lập tức sững người.
“Tư Tuyết, ra đây.” Quyền Mạch Ngự dựa vào cửa nói với Tư Tuyết.
Bước chân của Tư Tuyết hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Quyền Mạch Ngự, sau đó lại nhìn về phía Vân Hiên.
“Nhìn ta làm gì, chủ tử gọi ngươi ra ngoài đấy!” Vân Hiên nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết thở dài, hơi bất đắc dĩ quay người ra ngoài.