“Chủ tử, ngài nhìn nàng ta kìa…” Vân Hiên thật sự không chịu nổi Tư Tuyết.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết một chút sau đó rời mắt đi, thờ ơ nói: “Không cần quan tâm đến nàng.”
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết cười cười lè lưỡi với Vân Hiên, Vân Hiên suýt nữa thì tức chết, cuối cùng không thèm nhìn Tư Tuyết nữa, mắt không thấy thì lòng không phiền.
Tư Tuyết tiếp tục cười nhìn hai đứa bé nghịch ngợm mình đang giữ trong tay.
“Nào gọi tỷ tỷ xinh đẹp đi.” Tư Tuyết trêu ghẹo nói.
Hai đứa bé kia lập tức vô cùng tức giận, hết đánh lại đá Tư Tuyết nhưng đến cả góc áo của nàng cũng không đụng đến được, Tư Tuyết thì cười ha ha.
Vân Hiên không nói gì nhìn Tư Tuyết, thật sự muốn đập cho nàng một cái, ức hiếp trẻ con thú vị lắm sao?
Lúc này bà lão dẫn Uý Dực đi vào, thấy hai đứa bé trong tay Tư Tuyết thì lập tức giật mình, vội vàng tiến lên.
“Cô nương ơi, có phải hai đứa cháu trai này của ta đã chọc ngài tức giận không ạ? Bình thường bọn nó rất nghịch ngợm nhưng cô nương đừng để trong lòng…” Bà lão vội nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết vội thả hai đứa bé ra, lúng túng gãi đầu cười cười.
“Không phải, bà ơi hai đứa bé rất đáng yêu ạ, cháu đang chơi với bọn chúng thôi!” Tư Tuyết nói với bà lão.
Nghe Tư Tuyết nói vậy thì bà lão mới thở phào.
“Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng hai đứa này nghịch ngợm khiến ngài tức giận nữa chứ.” Bà lão cười nói với Tư Tuyết.
Hai đứa bé không hẹn mà cùng trừng Tư Tuyết, Tư Tuyết cũng lén trừng bọn nó, sau đó lại cười nhìn bà lão.
“Ta chuẩn bị nước cho các ngài tắm rửa, các ngài mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho tốt, đêm nay ta sẽ hong khô quần áo cho các ngài, sáng mai có thể mặc đi.” Bà lão vỗ đầu cháu mình nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết vội gật đầu.
“Nhưng chỗ của ta chỉ có hai gian phòng…” Bà lão đột nhiên do dự.
Nghe bà lão nói vậy tất cả mọi người đều sửng sốt, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi chỉ không nhìn về phía Quyền Mạch Ngự.
“Bà đợi một chút, chúng cháu họp đã ạ!” Tư Tuyết nghiêm túc nói với bà lão.
Bà lão ngẩn người, sau đó vội vàng gật đầu.
Tư Tuyết vội xoay người đứng cùng chỗ với Vân Hiên, Uý Dực cũng tự động đến gần.
“Làm sao giờ?” Tư Tuyết hỏi.
Quyền Mạch Ngự không nói gì, Uý Dực cũng không nói gì, Tư Tuyết nhìn về phía Vân Hiên, Vân Hiên hơi sửng sốt sau đó sờ cằm suy nghĩ.
“Hay là để chủ tử một gian, ta và Uý Dực một gian, còn ngươi… ngủ ở kho củi đi.” Vân Hiên nói cực kỳ chững chạc đàng hoàng.
“Ngươi muốn chết hả!” Tư Tuyết suýt nữa thì tức chết, đưa tay muốn bóp cổ Vân Hiên.
“Á! Mau buông ra! Nếu ngươi không phải là nữ, đánh ngươi sẽ mất mặt thì ta đã…” Vân Hiên vội vung tay, muốn hất Tư Tuyết ra.
Nghe Vân Hiên nói vậy, Tư Tuyết chẳng những không dừng tay mà còn dùng sức hơn nữa.
Bây giờ nàng đã hiểu rõ câu nói “gợi đòn” của Uý Dực là thế nào!
“A! Buông tay ra! Ta chỉ đùa tí thôi mà, ngươi xem ngươi là một nữ tử không thể ngủ chung với bọn ta đúng không?” Vân Hiên dùng sức hất tay, hất từng chút một nhưng lại không hất ra được.
Quyền Mạch Ngự nghe Vân Hiên nói đến “ngủ chung” thì trầm mặt xuống.
Tư Tuyết hừ một tiếng, lúc này mới buông lỏng tay ra, trừng mắt nhìn Vân Hiên, đáng đời hắn ta!
“Nữ nhân nhẫn tâm..” Vân Hiên oán hận nhìn Tư Tuyết, kéo tay áo mình lên nhìn cánh tay của mình, trên tay đã bị Tư Tuyết bóp tím một mảng lớn.