Nghe thấy Quyền Mạch Ngự xin lỗi, đột nhiên Tư Tuyết sững sờ, cũng không biết nên nói cái gì, cứ như vậy mà ngây ngốc nhìn Quyền Mạch Ngự. Nàng muốn tiếp tục tức giận nhưng nàng cũng không thể tức giận nữa.
Thấy Tư Tuyết im lặng, Quyền Mạch Ngự mím môi, một tay cầm lấy quần áo của Tư Tuyết, tay còn lại thì nắm cánh tay của Tư Tuyết, nhấc lên, rồi hắn tự mình mặc quần áo cho nàng.
Tư Tuyết im lặng, không từ chối mà để Quyền Mạch Ngự mặc quần áo cho mình.
Động tác của Quyền Mạch Ngự rất nhẹ, hai tay ôm Tư Tuyết rất nhẹ nhàng.
Sau khi mặc quần áo cho Tư Tuyết xong, Quyền Mạch Ngự bế Tư Tuyết lên rồi đặt nàng xuống mép giường.
Tư Tuyết mím môi, xuống giường mang giày rồi đi ra ngoài tắm rửa.
“Nhanh lên, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.” Quyền Mạch Ngự cười nhạt, nhéo khuôn mặt Tư Tuyết.
Tư Tuyết đẩy tay Quyền Mạch Ngự ra, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: “Biết rồi.”
Sau đó, Tư Tuyết đi múc nước rửa mặt, tùy tiện chải tóc, rồi buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, gọn gàng mà linh hoạt.
Lúc trở lại ăn sáng, vốn dĩ Tư Tuyết muốn bày sắc mặt ra cho Quyền Mạch Ngự xem, nhưng lúc nhìn đến đồ ăn sáng, Tư Tuyết lại không quan tâm những thứ kia nữa.
Nàng thật sự đói lắm rồi.
Tư Tuyết ngồi xuống, cầm lấy đũa gắp một miếng thịt đưa vào miệng mà nhai.
“Này, U Nhi là ai?” Đột nhiên tư Tuyết hỏi một câu.
Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn về phía Tư Tuyết, nàng ngây ngô nhét thịt vào miệng, giả vờ như không quan tâm.
“Ai? Trẫm không biết người tên U Nhi.” Quyền Mạch Ngự nhướng mày, trả lời.
Động tác của Tư Tuyết dừng lại, sau đó nàng ăn một miếng thịt nữa rồi ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự.
Nàng cẩn thận nhìn vào ánh mắt của Quyền Mạch Ngự, hoàn toàn nhìn không ra hắn đang nói dối.
Hắn nói hắn không biết U Nhi? Làm sao có thể, đêm qua nằm mơ đều gọi tên của người này mà.
“Ngài không biết Tô U ư?” Tư Tuyết tiếp tục hỏi
“Ngươi có ý gì thì cứ nói thẳng, đừng có quanh co lòng vòng, trẫm chưa từng có nghe qua cái tên Tô U.” Vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự rất nặng nề, nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết rụt cổ một cái, ngậm đũa trong miệng, cúi đầu xuống, ủ rũ ăn cơm không nói lời nào, Quyền Mạch Ngự cũng không nói gì.
Nàng cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, còn Quyền Mạch Ngự liên tục gắp thức ăn cho nàng: “Ăn từ từ, không có giành ăn với ngươi đâu.”
“Thật ra ngài không hiểu, cơm phải cướp thì mới ngon.” Tư Tuyết nói.
Nói xong câu nói này, động tác của Tư Tuyết dừng lại.
Nàng nghĩ đến nhóm bạn chơi hồi nhỏ ở hiện đại, họ cũng ở cùng tổ chức với nàng, nàng và những người bạn đó không bao giờ giấu giếm nhau chuyện gì, nhưng những người muốn đuổi giết nàng cũng là họ.
Nếu như không có Lăng Chiến, có lẽ nàng đã…
Quyền Mạch Ngự đã nhìn thấy nỗi cô đơn ở trong mắt của Tư Tuyết.
Im lặng một lúc, Quyền Mạch Ngự muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, hắn biết có lẽ nàng đang nghĩ về quá khứ của mình.
Hắn nhớ nàng đã từng nói là lúc nhỏ nàng đã bị mọi người bắt nạt, không có cơm ăn, cho nên... Có lẽ khi còn nhỏ nàng thường cướp đồ ăn với người khác?
Không hiểu sao, Quyền Mạch Ngự cảm thấy ở trong lòng rất là buồn.
Quyền Mạch Ngự cau mày lại, đưa tay cầm một bình rượu tới, rót cho mình một ly.
”Chủ tử, ta cũng muốn uống.” Tư Tuyết ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, lắp bắp nói.
Làm sao bây giờ, nàng lại lên cơn nghiện rượu rồi.