“U Nhi, đừng đi…” Hơi thở của Quyền Mạch Ngự ngày càng nặng nề, trên trán đều là mồ hôi lạnh, hắn không ngừng kêu tên U Nhi.
Tư Tuyết hừ lạnh một tiếng, vùi đầu vào trong chăn.
“Liên quan mắm gì tới mình đâu…” Tư Tuyết lẩm bẩm một mình.
Tư Tuyết tức giận muốn nhắm mắt đi ngủ, trong lòng luôn nhắc nhở bản thân không được nhiều chuyện. Để tên khốn Quyền Mạch Ngự chết đi coi như xong, để nàng khỏi làm nô tỳ của hắn.
Tiếng thở dốc nặng nề của Quyền Mạch Ngự ngày càng rõ ràng bên tai Tư Tuyết, dường như có cảm giác lúc nào hắn cũng có thể tắt thở vậy.
Cuối cùng, Tư Tuyết bực bội vén chăn lên, gãi tóc của mình rồi vỗ mặt của mình một cái.
“Tư Tuyết, ngươi cứ xen vào chuyện của người khác, liên quan gì đến ngươi chứ, với lại... Hắn còn đang kêu tên của nữ nhân khác…” Nói đến lời cuối cùng, Tư Tuyết cằn môi, lại có chút ấm ức.
“U… Nhi…” Quyền Mạch Ngự còn đang kêu tên U Nhi.
Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, tóc trên trán hắn đều đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính ở trên mặt hắn. Nàng không nghĩ rằng sẽ có ngày Quyền Mạch Ngự chật vật như vậy.
Im lặng hồi lâu, Tư Tuyết cau mày nhích đến gần Quyền Mạch Ngự hơn, đưa tay ôm lấy hắn, vòng lấy eo hắn, tựa đầu mình trước ngực hắn.
“Ta ở đây.” Tư Tuyết nói.
Quyền Mạch Ngự liền bình tĩnh lại, hai tay vô thức xoa lưng của Tư Tuyết. Sau đó hắn vùi đầu vào trong tóc nàng, ngửi mùi thơm từ tóc của nàng, đôi lông mày luôn nhíu chặt cuối cùng cũng đã giãn.
“U Nhi.” Quyền Mạch Ngự mơ mơ màng màng kêu lên một tiếng. “Ngoan, ta ở đây.” Tư Tuyết nhẹ nhàng vỗ lưng Quyền Mạch Ngự, nhẹ nhàng nói, không hiểu sao giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào.
Nàng đối xử với Lăng Chiến cũng không tốt như vậy…
Quyền Mạch Ngự ôm chặt Tư Tuyết, sợ nàng sẽ rời đi, cứ như vậy mà ôm chặt nàng, hơi thở cũng trở nên đều đều, chìm vào giấc ngủ.
Lúc đầu Tư Tuyết tức giận nên cũng không ngủ được, nằm ở trong ngực của Quyền Mạch Ngự lại cảm thấy rất thoải mái, dần dần cũng ngủ thiếp đi.
Đêm này, Tư Tuyết có một giấc mơ.
Nàng mơ thấy Quyền Mạch Ngự, trên người của hắn toàn là máu, hình như hắn sắp chết rồi. Trong tay hắn nắm chặt Thực Hỏa, hắn kiệt sức quỳ một chân trên mặt đất, còn Thực Hỏa cắm vào trong đất.
Trên mặt của Quyền Mạch Ngự toàn là máu, lông mi cũng dính máu, với tình trạng này, có lẽ cũng sẽ sắp chết.
Tư Tuyết chỉ biết đứng ở một bên mà nhìn, muốn đi lên nhưng lại phát hiện chân của mình không thể di chuyển được nên chỉ có thể đứng ở đó nhìn.
Trước mặt Quyền Mạch Ngự có một nữ nhân đang quỳ.
Nữ nhân này là ai?
Nữ nhân kia quỳ ở trước mặt hắn, hai tay ôm mặt của Quyền Mạch Ngự, ngẩng đầu hôn lên môi của hắn.
Tư Tuyết suýt nữa tức giận đến ngất đi, định xắn tay áo lên đánh nàng nhưng Tư Tuyết lại cảm thấy hai chân của mình như đang đeo chì, không hề động đậy được.
Chết tiệt, vậy mà Quyền Mạch Ngự dám nói đó là nụ hôn đầu của hắn!
Sau đó, nữ nhân kia bị người ta mang đi, nữ nhân mặc một bộ váy đỏ như bị máu tươi nhiễm đỏ. Nàng quay đầu lại nhìn Quyền Mạch Ngự, môi đỏ chậm rãi nở một nụ cười.
Nụ cười kia như làm cho băng cũng tan, phong tình vạn chủng.
Tư Tuyết có thể thấy rõ gương mặt của nữ nhân đó đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười xinh đẹp tuyệt trần. Tư Tuyết cảm thấy gương mặt này rất quen nhưng lại thấy nó cũng rất mơ hồ.
Nàng chỉ có thể nói gương mặt này rất là tuyệt đẹp nhưng lại không thể nói nữ nhân này trông như thế nào, cứ như nàng không nhìn rõ vậy