Quyền Mạch Ngự cau mày lại, đột nhiên hắn lấy tay xé toạc mảnh vải cuối cùng trên người Tư Tuyết.
Nghe thấy tiếng xé quần áo, lần này Tư Tuyết biết Quyền Mạch Ngự muốn làm thật. Nhưng nàng phải chống lại Quyền Mạch Ngự.
“Quyền Mạch Ngự, con mẹ nó ngài mau buông ra! Lăng Chiến sẽ không bỏ qua cho ngài!” Tư Tuyết hét lên với Quyền Mạch Ngự.
“Lăng Chiến là ai?” Hai mắt của Quyền Mạch Ngự tối sầm lại, giọng nói tràn đầy tức giận.
Hay là nam nhân ở trên mặt dây chuyền chính là Lăng Chiến?
Tư Tuyết không thèm trả lời câu hỏi của Quyền Mạch Ngự, nàng rướn người lên và cắn mạnh vào vai của Quyền Mạch Ngự.
“Ngài là đồ xấu xa…” Tư Tuyết vừa cắn vừa nói một câu không rõ ràng.
Quyền Mạch Ngự khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vẻ ẩn nhẫn.
Hắn đưa tay nắm lấy cằm của Tư Tuyết, hơi dùng sức một chút, Tư Tuyết liền đau đến mức muốn kêu lên. Sau đó Quyền Mạch Ngự lại lần nữa ném Tư Tuyết lên giường, đầu của nàng chấn động đến nỗi muốn rớt ra, tưởng chừng như trước mắt nàng cũng toàn sao với trăng luôn.
“Quyền Mạch Ngự, đồ khốn nạn! Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!” Tư Tuyết mặc kệ đầu đang bị choáng váng, vẫn vùng vẫy tay chân.
Lần này Tư Tuyết sử dụng hết sức lực, một bên đánh một bên đá, cả cái giường đều đang rung lên.
Đôi môi mỏng của Quyền Mạch Ngự nhếch lên, hắn muốn tóm lấy hai tay của nàng nhưng vẫn không được.
“Ngài đừng có đụng ta, đừng có đụng ta, ngài nghe chưa!” Tư Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự.
Bởi vì tức giận nên trên trán của Quyền Mạch Ngự hiện lên gân xanh.
Tư Tuyết càng vùng vẫy thì Quyền Mạch Ngự càng tức giận, tay của Quyền Mạch Ngự đã bị Tư Tuyết cào trúng hai lần làm cho cái tay của hắn chảy máu đầm đìa, nhưng Quyền Mạch Ngự vẫn không tránh.
Ngay sau đó, Quyền Mạch Ngự nắm lấy tay của Tư Tuyết, dùng sức đẩy ra. Tiếng “Ầm” vang lên, cơ thể của Tư Tuyết thay đổi hướng, mặt bị cúi xuống, cả người của Quyền Mạch Ngự bị đập xuống giường.
Ngay sau đó, giường bị sập.
Lần này Tư Tuyết thực sự rất đau, Tư Tuyết cảm thấy xương cốt của mình như sắp rời ra, nàng đau đến mức không nói nên lời.
Nhưng mà Quyền Mạch Ngự vẫn bước tới, đôi chân mảnh khảnh của hắn đè lên chân của Tư Tuyết.
“Đừng đến…” Tư Tuyết nhịn đau, nói ra mấy chữ này.
Ý của Tư Tuyết là nàng không muốn ở đây đánh nhau với Quyền Mạch Ngự, nàng chuẩn bị nhận thua, định làm theo lời của Quyền Mạch Ngự. Giường đã bị sập rồi mà hắn còn muốn cưỡng bức như vậy, thực sự nàng chịu không nổi.
Cú ngã vừa rồi đã làm eo của nàng đau đến mức sắp gãy, mà tên Quyền Mạch Ngự kia lại còn dùng nội lực nữa.
Nhưng bây giờ Quyền Mạch Ngự đang tức giận nên không hiểu ý của Tư Tuyết, hắn tưởng Tư Tuyết kêu hắn đừng đụng vào nàng, vả lại giọng của Tư Tuyết rất nhỏ nên Quyền Mạch Ngự không nghe thấy rõ.
“Sao vậy? Không cho trẫm đụng vào ngươi, đang nghĩ đến việc thủ thân cho nam nhân kia sao? Quyền Mạch Ngự không để ý tới Tư Tuyết, đưa đầu gối mình vào giữa chân của Tư Tuyết, dùng lực làm cho Tư Tuyết tách hai chân ra.
Ngay sau đó, Quyền mạch Ngự lại kéo phần trên của Tư Tuyết lên, ép nàng vào tường.
Trong lòng Tư Tuyết như có một vạn “thảo nê mã” chạy qua. Vừa rồi bị ngã khiến nàng không thể dùng sức nổi nữa, thế mà Quyền Mạch Ngự lại còn muốn như vậy.
“Chủ tử…” Tư Tuyết thở hổn hển, ngón tay dùng sức bám lấy bức tường, gọi Quyền Mạch Ngự một tiếng.
“Bây giờ ngươi nói cái gì cũng vô dụng.” Quyền Mạch Ngự gần như đã mất hết lý trí, dường như hắn không nghe được giọng của Tư Tuyết đã không còn tức giận.