Mạc Oản Thanh nghe người gác cổng báo Trắc phi phủ Lục hoàng tử tới, rất kinh ngạc.
Mộ thị có thai đã sáu bảy tháng. Chẳng lẽ là tới đòi công đạo cho thứ muội.
“Tẩu tử, thiếp không mời mà tới, đã quấy rầy rồi”. Mộ Tịch Dao thản nhiên cười, không nhìn ra chút nào là đến kiếm chuyện.
“Nào có chi mà quấy rầy, đều là chị em dâu, đừng khách sáo”. Mạc Oản
Thanh vội đưa nàng đến sân Mộ Tịch Đình. “Thứ phi hôm qua sinh non,
thương tâm cả đêm, cũng không muốn ăn gì. Muội muội vẫn nên khuyên bảo
một chút, hiện giờ thân mình còn đang phải chịu tội, nếu không điều
dưỡng cho tốt, về sau làm sao sinh được nữa”.
Mộ Tịch Đình sinh non, Mạc Oản Thanh cũng không có chút vui mừng nào, mà ngược lại , cực kỳ không vui. Mới tiếp nhận quyền quản gia từ tay hoàng tử phi, liền xảy ra việc này, rõ ràng là đánh vào mặt nàng. Hôm qua
điện hạ nhận được tin tức đã ở chỗ Thứ phi trấn an một hồi lâu, lúc đi
ra cũng chưa từng cho nàng sắc mặt tốt. Lúc này Mộ Tịch Dao đến có thể
giúp đỡ an ủi Thứ phi, nàng thì thấy càng vui mừng thanh nhàn.
“Tỷ muội hai người nói chuyện một lát, ta cũng không ở lâu, muốn gì nói với nha hoàn ngoài cửa một tiếng là được”.
Mộ Tịch Dao gật đầu cảm tạ, lúc này mới cẩn thận nhìn người đang nằm trên giường.
Đương nhiên là sắc mặt khó coi , mắt đầy quầng thâm, chắc chắn là không
ngủ được mấy. Giường chăn sạch sẽ, được chiếu cố khá tốt.
“Muốn chết có phải không?” trong phòng không có người ngoài, Mộ Tịch Dao nghiêm mặt. Nhìn Tịch Đình với dáng vẻ muốn chết không muốn sống liền
nổi giận.
Cuối cùng thì trong mắt Mộ Tịch Đình cũng dần dần có phản ứng, nhìn Mộ Tịch Dao nước mắt tuôn rơi không ngừng .
Đã nghe theo lời nhị tỷ tỷ, cầu điện hạ chuyển mình đến sân Trắc phi,
thế mà vẫn bị người tính kế, mất đi đứa nhỏ. Hôm qua điện hạ cũng kiên
nhẫn an ủi, nhưng không sao xoa dịu được nỗi đau trong lòng. Vì sao mình đã ẩn nhẫn như thế, vẫn không thoát được.
“Nhị tỷ tỷ, muội an phận ở trong viện của mình, chỉ cầu có một đứa trẻ
để nuôi dưỡng ở bên người mà thôi. Muội không tranh tình cảm, cũng
không tranh chấp với ai, vì sao trong phủ không dung được muội?” Tính
tình Mộ Tịch Đình vốn nhẹ nhàng, từ trước đã có thói quen phụ thuộc
người khác, hiện tại ngay cả điện hạ cũng không giữ được đứa nhỏ của
nàng, nàng còn có gì có thể trông mong nữa.
“Không muốn bị người khác tính kế, thì học tính kế người khác. Muội mới
là ngày đầu tiên tiến vào hậu trạch sao? Những đạo lý này mà cũng không
rõ. Không phải là không ai chịu tha cho muội, mà là trong hậu trạch vốn
không thể dung được nữ nhân nào cả. Không đối phó được mấy âm mưu hậu
trạch, muội làm sao có năng lực mà sinh con? Cho dù muội may mắn có con
trai con gái, thì làm sao nuôi lớn chúng được?”
“Muội cũng đừng quên, muội ở trong này cam chịu, kẻ ra tay lại đang đắc ý vô cùng. Đừng để bị người ta ra tay mà còn không biết đáp trả. Mộ gia
ta mặc dù không phải danh gia vọng tộc, cũng không thể để người ta bắt
nạt như thế được”.
Mộ Tịch Dao hận nàng ta không tranh giành, chẳng khác gì Mộ thị của đời
trước. “Tịch Dao” ngốc kia đã sai lầm cả đời, giờ lại thấy Mộ Tịch Đình
còn trẻ tuổi như thế. không nên để nàng lại dẫm lên vết xe đổ đó.
“Hôm qua sao lại sảy ra chuyện?”
Mộ Tịch Đình bị tỷ tỷ giáo huấn, có chút thông suốt, mặc dù ý chí cầu
sinh chưa thực mạnh mẽ, nhưng thù hận thì lại như sóng cuồn cuộn mà đến.
“Hôm qua Tưởng Thứ phi mang theo tiểu chủ tử đến thăm, lúc đầu vẫn tốt.
Về sau đột nhiên tiểu chủ tử ầm ĩ đòi thả diều. Trắc phi liền sai người
dẫn hắn đến hoa viên chơi. Khi đó muội đang ở nhà thủy tạ hóng mát, thấy nhiều người nên muốn về phòng tránh đi, ai ngờ…”
Mộ Tịch Dao nghe xong, lông mày nhíu chặt. Tưởng Thứ phi? Hẳn là nữ nhân đời trước bắt nạt chèn ép vợ con của Đệ Ngũ Dật Triêu?
“Nữ nhân kia có một thứ nữ?”
“Vâng. Điện hạ hiện giờ có hai trai một gái, nàng ta có một trai một gái, ngày thường trong phủ rất được sủng ái”.
Sắc mặt Mộ Tịch Dao trầm xuống, việc này khá khó khăn. Nữ nhân kia là
sủng thiếp của Tông Chính Minh, nhưng không phải là kẻ thông minh. Sợ là lần này đã gánh tội danh thay cho người khác. Dù có tra ra manh mối,
chỉ sợ cũng chỉ có thể bắt đối phương xuống nước chút mà thôi.
“Tịch Đình, muội cứ dưỡng thương trước đã, việc này không đơn giản. Sợ
là Tưởng thị cũng bị người khác tính kế, hung thủ là một người khác”.
Mộ Tịch Đình vốn hận Tưởng thị, giờ nghe Mộ Tịch Dao nói, nhất thời không có điểm nào để dựa vào cả.
“Việc cần nhất bây giờ là điều dưỡng thân thể, cầu điện hạ cho vài người đắc lực đến bên người muội hầu hạ. Việc sinh non lần này có rất nhiều
sơ hở. Muội cẩn thận nghĩ lại, mấy hôm nay trời rất nóng, vì sao tiểu
chủ tử lại ầm ĩ muốn thả diều? Huống chi diều vốn là thứ đồ chơi mà các
bé gái thích hơn. Sao Tiểu chủ tử lại đột nhiên thích trò chơi của bé
gái?”
Mộ Tịch Dao nói ra một cách tự nhiên, đạo lý rõ ràng.
“Dù có tìm ra nguồn gốc, chỉ sợ đối phương đã sớm nghĩ xong biện pháp
thoát tội. Muội chớ nên xúc động, mọi việc phải cẩn thận. Tháng sau di
nương sẽ đến Thịnh Kinh, đến lúc đó sẽ đón muội ra phủ gặp di nương một
lát”.
Lời đã nói xong, Mộ Tịch Dao đứng dậy muốn về. “Nhớ là còn có phụ thân
và di nương ngóng trông muội, đừng làm chuyện gì điên rồ”.
Hai mắt Mộ Tịch Đình rưng rưng, gật đầu đồng ý.
Mang Triệu ma ma trở lại cáo từ Mạc Oản Thanh, lúc đi qua cổng vòm vừa hay lại gặp phải người quen.
“Đây chẳng phải là sủng phi của Lục hoàng tử Mộ Trắc phi sao? Thiếp
không hoa mắt chứ? Tại sao bụng lớn như vậy còn đến đây? Chẳng lẽ là đến thăm Thứ phi? Cũng phải, tỷ muội một nhà, cũng nên qua lại. Số mệnh Thứ phi kém một chút, mất đi đứa nhỏ. Không biết Trắc phi có xui xẻo giống
thế không, dù sao cũng vẫn nên cẩn thận một chút, đang hoài thai mà .”
Mộ Tịch Dao nhìn nữ tử trang điểm xinh đẹp trước mặt, trâm vàng, ngọc trâm đầy đầu, thì dừng lại một chút.
“Ai đây?” Mộ Tịch Dao bèn hỏi nha hoàn đang dẫn đường mà Mạc Oản Thanh sai tiễn mình về.
“Hồi bẩm Trắc phi, đây là Lâm thứ phi mà điện hạ mới nâng vào phủ”.
Gần đây vị chủ tử này được sủng ái nhất, ba lần bốn lượt chống đối Mạc
Trắc phi, vậy mà điện hạ cũng chỉ trách phạt hai câu, cũng không thật sự trừng phạt gì. Nha hoàn này là người của Mạc Trắc phi, đương nhiên
thấy không vừa mắt.
Lại là nàng ta. Cái đồ chết không được tử tế. Ánh mắt căm hận trong ngự hoa viên kia , Mộ Tịch Dao vẫn nhớ rõ ràng.
“Vả miệng”.
Triệu ma ma và Huệ Lan ngẩn người ra, vả miệng? Nhưng thần sắc chủ tử,
thật sự là đang kêu các nàng. Vì thế không ai dám chậm trễ, vội vàng sai nha hoàn theo sau và ma ma thô sử áp Thứ phi kia lại , bắt quỳ xuống,
lại kéo nha hoàn của nàng ta ra, lập tức muốn động thủ.
Nha hoàn của Mạc Oản Thanh ngây ngốc nhìn một màn trước mắt, trong đầu loạn lên.
“Ngươi dám ! Đây là phủ Ngũ hoàng tử ! Nếu ngươi dám dụng đến ta, điện
hạ sẽ không bỏ qua cho ngươi ! ” bị một đám người dùng sức chặn lại, nữ
nhân kia điên cuồng kêu gào. Nàng ta không thể nào ngờ Mộ Tịch Dao sẽ
kiêu ngạo đến mức không kiêng kị gì mà động thủ đánh người trong phủ của người khác ? Từ khi vào phủ, nàng vô cùng được sủng ái, ngay cả Trắc
phi cũng không coi vào mắt, huống hồ là loại ủy khuất này ?
“Mộ thị, ngươi đừng quên, đây không phải phủ Lục hoàng tử, không cho phép ngươi nói đánh là đánh ! ”
Mộ Tịch Dao nhìn nữ nhân mặc dù đã bị người đè xuống mà vẫn ngang ngược
ương ngạnh, bèn đi thẳng vào đình nghỉ mát bên kia, cẩn thận ngồi xuống
nghỉ ngơi.
“Huệ Lan, điểm tâm ”.
Mặt Huệ Lan co rút, chủ tử, cái sỹ diện của ngài cũng mang từ trong cung ra sao ? Huệ Lan cúi đầu nhận hộp đồ ăn mà nha hoàn tùy thân mang theo, đem điểm tâm bày theo thứ tự, dâng đũa trúc qua, cẩn thận hầu hạ.
“Nơi râm mát như thế này, Thứ phi chắc là không thích. Đem đến chỗ nắng đi ”.
Thấy nữ nhân bị kéo đi đang liều chết giãy dụa, Mộ Tịch Dao nghiêng đầu
nhìn sang bên kia, thật sự là một cái hồ nước lung linh, phong cảnh hợp
lòng người.
“Ngươi cũng biết ta ở trong phủ kiêu ngạo đã quen ? Vậy ngươi có từng nghe nói ta chỉ kiêu ngạo trong phủ thôi không ? ”
Giọng nói mềm mại vang lên, chỉ một chữ “Đánh ”.