edit: Linh Sờ Tinh
Tông Chính Lâm và Mộ Tịch Dao đạt được sự thống nhất, thực ra
thì đã có chút thay đổi so với cái quy định ban đầu mà hắn
đề ra. Cái hành vi chuẩn mực trong lòng Lục điện hạ sau này sẽ bị
“sửa chữa từng chút một” của Mộ Tịch Dao làm cho sụp đổ một
cách dần dần.
“Điện hạ”. Việc này đã xong, Mộ Tịch Dao nghiêm túc nói chuyện với Tông
Chính Lâm về việc hắn “vác” lễ vật cho Thành Khánh trong lễ trảo
chu vào trong viện.
Nếu như nói có gì Mộ Tịch Dao không hài lòng nhất với Tông Chính Lâm, đó là việc hắn dung túng nuông chiều Thành Khánh.
“Điện hạ từ Thục Trung mang về rất nhiều trân bảo hiếm thấy, trong đó
đương nhiên không thiếu một hai vật trân phẩm đặc biệt. Nhưng những vật này…, sao có thể tùy tiện đưa cho con?”.
Nghiêm Thừa Chu dẫn người mang đống rương hòm đến, còn kèm thêm một tờ danh sách. Trên đó ghi chi tiết lai lịch của tất cả mọi vật, còn về
phần gá trị, hơn bảy phần trong số đó đều được đánh dấu “Tuyệt phẩm”. Mộ Tịch Dao nhìn đống đồ vật đó, cực kỳ khiếp sợ.
Kiếp trước, mấy thứ đồ tốt này đều được được bày ở nội cung của
Nguyên Thành đế và Thái hậu. Sau khi Tông Chính Lâm đăng cơ, có chọn
vài thứ bày ở Ngự thư phòng. Như vậy có thể thấy, mấy củ khoai nóng
bỏng tay này đâu chỉ có giá trị xa xỉ, rõ ràng là không thể lấy
bạc ra để so sánh.
Hôm nay Lục điện hạ không chớp mắt đã đưa ra, hơn nữa lại là cho bánh bao nhỏ, Mộ Tịch Dao cảm thấy việc này không ổn.
Tông Chính Lâm ôm nàng vào lòng, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Từ trước tới giờ hắn đã quen nhìn người khác dập đầu tạ ơn khi
được phu quân của mình ban thưởng, không chỉ là trong phủ Lục hoàng tử , dù là ở hậu viện của bất cứ thế gia nào, rất hiếm có người có ý kiến với đồ mà phu quân ban thưởng như Mộ Tịch Dao.
Nàng không phải không yêu tiền, nhưng lại cực kỳ tinh tế, biết chừng
biết mực trong đó. Đặc biệt là đối với vật không nên đụng vào, lại càng cẩn thận hơn.
Mộ Tịch Dao có thể khôn khéo thông minh như thế, Lục điện hạ sao có
thể phạm sai lầm chứ. Mộ Tịch Dao sở dĩ có thể “Cầu nhưng có mức độ”,
chỉ vì trên đầu nàng còn có Nguyên Thành đế đè nặng khiến nàng không
thể làm gì được. Chỉ có thể bất đắc dĩ ,ở phía dưới tạm thời làm kẻ thông minh hiền lành. Nếu đổi thành Tông Chính Lâm làm chủ , chắc
chắn dáng vẻ của Mộ Tịch Dao không thể như thế này.
“Kiều Kiều có biết thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi này không?”. Tông Chính Lâm lúc đầu không chủ động nói ra, cũng vì không muốn quá quấy
rầy nàng. Nếu không phải muốn nàng an tâm, việc này Tông Chính Lâm cũng
sẽ không nhắc đến . Chỉ có chút đồ kỳ dị quý hiếm, nàng còn muốn tìm
hiểu nguồn căn, nếu chuyện này để cho nàng biết được, nhất định sẽ tò
mò muốn chết.
Mộ Tịch Dao yên lặng. Chuyện mà Tông Chính Lâm nói chẳng lẽnào là chỉ cần dùng một vật khác mà có thể vượt qua tất cả kỳ trân dị bảo
giá trị liên thành trong phòng này?
“Điện hạ đã đem vật dâng lên cho hoàng thượng?”. Có nghĩa là mấy thứ
đồ chơi xuất hiện trước mặt nàng đã được Nguyên Thành đế ân chuẩn. Có
thể khiến cho Nguyên Thành đế , người vốn coi trọng quốc khố lại hào
phóng ban thưởng hậu hĩnh, chỉ có thể là Tông Chính Lâm đã dâng lên cho ông ta một kinh hỉ lớn hơn!
Rốt cục đó là vật gì? Mộ Tịch Dao trầm tư suy nghĩ.
Kiếp trước Tông Chính Lâm tham dự tiêu diệt phản đảng Thục Trung, bí mật trong đó nàng biết rất ít. Nếu việc này có liên quan đến chiến sự
Mạc Bắc, nếu suy nghĩ cẩn thận một chút… Đầu óc Mộ Tịch Dao nhanh
chóng suy nghĩ , tìm kiếm trong ký ức những việc lớn ở kiếp
trước, những việc mà người khác phải khắc sâu trong lòng, nghĩ xem
có việc gì liên quan đến nhau không.
Sau chiến sự của Đại Ngụy ở Mạc Bắc, tất cả quân đội cần kiến
thiết lại… Tứ châu ở Liêu Đông gặp tuyết tai, triều đình nỗ lực cứu tế… Nguyên Thành đế miễn giảm thuế má…
Mọi dấu hiệu dường như cũng không thể hiện rõ, ở kiếp trước, có một
khoảng thời gian quốc khố Đại Ngụy đột nhiên dư dả! Mà trùng hợp là
khoảng thời gian đó trùng với khoảng thời gian này ở hiện tại , chính là khoảng thời gian mà trước khi Tông Chính Lâm được
phong vương, sau khi hắn được Nguyên Thành đế phong làm An Tây
đại tướng quân sau khi thu phục phản đảng Thục trung.
Chẳng lẽ … Mộ Tịch Dao đột nhiên ngẩng đầu, nghẹn họng trân trối nhìn thẳng vào đôi mắt phượng thâm húy của nam nhân trước mặt.
So sánh với những… dị bảo quý hiếm này, vật càng trân quý hơn, thứ có
thể làm Nguyên Thành đế vui vẻ hậu thưởng cho Tông Chính Lâm, trừ phi
vật đó là – “bảo tàng Dực vương!”. Mộ Tịch Dao thì thào.
Con ngươi Tông Chính Lâm đột nhiên co rụt lại, cúi đầu nhìn nữ nhân vẫn
đang khiếp sợ trước mắt, thần sắc hắn có chút tối tăm không rõ.
Mộ Tịch Dao thông minh, Lục điện hạ vẫn biết điều đó. Nhưng không nghĩ nàng có thể thông minh đến mức này, thời gian chưa đến nửa nén
hương mà đã tìm ra dấu vết, lại đoán được không sai chút nào!
Sao nàng biết “Bảo tàng Dực vương”? Chuyện này ngay cả hắn, cũng đến tận phút cuối cùng mới có tin tức chuẩn sác.
“Điện hạ kỳ quái vì sao thiếp có suy đoán này?”. Nếu nói Tông Chính
Lâm còn có điều gì làm Mộ Tịch Dao cực kỳ chướng mắt, đó chính là
bệnh chung của tất cả các đế vương: bệnh đa nghi .
Phản ứng này của hắn, cũng không phải là thật sự nghi ngờ Mộ Tịch Dao,
mà là bản năng khi nhìn nhận một vấn đề, muốn tìm hiểu đến tận cùng.
Loại dục vọng khống chế biến thái này, Mộ Tịch Dao hỉ mũi coi thường.
Trong cuốn “Giải ngĩa Thủy Kinh chú” từng nhắc đến, vùng núiMangở Thục Trung vô cùng rộng lớn, địa hình đặc thù, có rất nhiều phân tích
phỏng đoán. Trong đó có nhắc đến trong thời đại Văn đế, mấy đời Dực
vương tích lũy tài phú, cất giấu trong nội cung. Bởi vì không có bằng
chứng để người khác tin phục, lúc ấy bị người coi là chuyện lòe thiên
hạ”. Đôi mắt Mộ Tịch Dao sáng ngời, đối với bảo tàng Dực vương cực kỳ có hứng thú.
“Chuyện đời khó liệu, cũng không ít người coi đây là chuyện hoang
đường, nhưng cũng có không ít danh sĩ trí tuệ truyền tụng xuống.
Nhưng những suy luận này, không thể hoàn toàn tin tưởng”.
Mộ Tịch Dao quan sát phản ứng của Tông Chính Lâm, liền biết chuyện này bị nàng nói trúng rồi.
“Kiều Kiều yêu thư, quả là xứng với tên”.
“Thủy Kinh chú” có hai bộ thượng và hạ, tổng cộng có một trăm
hai mươi cuốn, cuốn “Giải chú”, chính là tác phẩm bổ sung, chủ yếu
là giải thích những chỗ kỳ lạ, huyền bí.
Người thường thì ngay cả bản chính cũng khó đọc được một cách hoàn chỉnh, người có năng lực xem hết những “Giải chú” như nàng thì
thật sự hiếm có. Mộ Tịch Dao có thể đọc hết“Giải thích nghi hoặc”,
có thể thấy nàng rất nghiêm cẩn học hành, chính là người yêu sách chân
chính.
Trong ấn tượng của Tông Chính Lâm, trong Thịnh Kinh đồn Gia Cát Lịch đọc hơn ngàn cuốn sách, không biết nếu so với Mộ Tịch Dao, người nào hơn
một bậc.
“Kiều Kiều thông minh. Lần này quả thật đoạt được Ghi chép về Bảo Tàng ”.
Mộ Tịch Dao giật mình. Trên ghi chép tất nhiên có ấn ký làm chứng, chuyện phía sau tất nhiên không cần nói nhiều nữa.
“Điện hạ từng cố ý nhắc đến chiến sự Mạc Bắc, Thục Trung hẳn là không
phải đi thêm lần nữa ”. Nếu Tông Chính Lâm xuất chính Mạc Bắctheo kế
hoạch , buông bỏ khối thịt béo bở ở Thục Trung, Mộ Tịch Dao thấy
thật đáng tiếc.
“Phải. Phụ hoàng đã giao cho Bát đệ toàn quyền xử lý”.
Mộ Tịch Dao nghe vậy cau mày. Tông Chính Hàm! Người này làm việc này,
nếu hắn lại làm Nguyên Thành đế vui mừng, chẳng phải là sẽ trở thành kẻ địch mạnh hay sao?
“Điện hạ cảm thấy bảo tàng Dực vương ở chỗ nào?”.
Tông Chính Lâm nhíu mi. Mộ Tịch Dao đúng là… Hôm qua Đệ Ngũ Dật Triều cũng hỏi như vậy.
“Kiều Kiều cảm thấy thế nào?”
Mộ Tịch Dao nắm hai cái đai bên áo, quấn lại thành cái kết. “Thiếp là
một phụ nhân, đối với việc của quốc gia đại sự , thật sự làkhông quen
thuộc lắm. Nhưng mà thiếp nhớ trong sách ghi lại, Dực vương xây hành
cung, dường như dùng vàng và ngọc”.
Tông Chính Lâm kéo bàn tay quấy rối ra, nhìn cái đai áo của mình không còn ra hình dáng gì nữa, nhíu mày.
Lại bị nàng nói trúng rồi. Đệ Ngũ Dật Triều đặc biệt dặn dò Cung Thư
Dương tìm đọc hơn trăm cuốn sách có liên quan đến Dực vương, lại không
bằng Mộ Tịch Dao tùy tiện mở miệng một câu.
“Nhũng sách màKiều Kiều đã đọc, số lượng bao nhiêu?”. Theo lời của nàng , thì sợ là cực kỳ phong phú.
Mộ Tịch Dao ngáp một cái, đôi mắt dần dần mê ly, có vẻ buốn ngủ.
“Chưa từng đếm ”. Từ khi nàng dùng đan dược, trí nhớ tăng thật nhanh,
dường như đã thành bản lĩnh nhìn một lần là không quên được. Sách
nàng xem ở Thanh Châu quán , lại thêm Tông Chính Lâm tìm cho nàng rất nhiều bản đơn lẻ, hình như số lượng không ít.
Bế nàng lên, Tông Chính Lâm ôm nàng đi vào phòng ngủ.
“Chuyện của Thục Trung, Nguyên Thành đế đã sắp xếp hai vị Giám chính hỗ trợ Tông Chính Hàm làm việc”. Tông Chính Lâm chỉ nói đến đây, Mộ
Tịch Dao lại vui vẻ ra mặt.
Bản lĩnh của Lục điện hạ và quân sư phúc hắc của hắnthật không nhỏ.