Edit: Linh Sờ Tinh
“Một người là Nhị tiểu thư Hách Liên phủ
tiểu thư Hách Liên Uy Nhi”. Phó Chiêu nghi lạnh nhạt đáp, thần thái vẫn cao ngạo như trước. “Tiểu thư Uy Nhi từng có “Cách giải mới về Kinh
phật”, từng được viện trưởng viện Hàn Lâm khen ngợi”.
“Về người còn lại thì, cũng có quan hệ sâu xa với Lục hoàng tử phi đấy. Mọi người không ngại đoán thử xem”.
“Chẳng lẽ Hách Liên gia xuất hiện hai vị tài nữ? Vị còn lại là một vị
muội muội nào của Lục hoàng tử phi sao?” Tào Sung Hoa tò mò hỏi.
“Sung Hoa đoán sai rồi. Vị thứ hai là Trắc phi Mộ thị của Lục điện hạ.
Đây không phải là có quan hệ sâu xa với hoàng tử phi sao?”
Mộ thị? Mọi người kinh ngạc. “Cách giải mới về Kinh phật” của Hách Liên
Uy Nhi được chú ý, còn Mộ thị chưa từng được truyền ra là có tài danh
gì.
“Mộ Trắc phi còn có làm thơ làm văn gì sao? Sao chưa từng nghe nói?”.
Tam công chúa Tông Chính Dung cực kỳ buồn bực. Theo lẽ thì người có thể
so sánh với Gia Cát Lịch, chắc chắn phải sớm nổi danh. Mộ trị ngoại trừ
có cửa hàng Giai Nghệ phường và mồm miệng lanh lợi, cũng không nghe nói
có thanh danh khác.
“ Tài danh của Trắc phi không lộ ra là vì nàng ấy cực kỳ khiêm tốn. Cụ
thể văn thơ như thế nào thì nô tỳ không biết”. Phó Chiêu nghi úp mở, nửa như tiếc nuối, hiển nhiên là không thể làm cho mọi người thỏa mãn.
“Chiêu nghi cũng không biết rõ thì làm sao có thể nhận định nàng ta có
tài văn chương nổi bật?”. Không có căn cứ mà chỉ nói miệng thì ai tin.
“Nô tỳ dám nói như vậy đương nhiên là có căn cứ. Khen ngợi văn chương
nàng ấy xuất chúng không phải là nô tỳ, mà là đương kim thánh thượng”.
Lúc làm bạn ở Ngự thư phòng, Phó Chiêu nghi từng ngẫu nhiên nghe Nguyên
Thành đế nói với hạ thần, “Tài văn của Mộ thị quả vô song trong giới nữ
lưu”. Lần đầu nghe thấy lời này, Phó Chiêu nghi thật sự cảm thấy ghen
ghét. Nàng cũng được coi như là có chút tài danh, nhưng chưa từng lọt
vào mắt Nguyên Thành đế. Hoàng thượng cũng từng xem qua thơ nàng làm,
nhưng cũng chỉ khen một câu “chữ tốt” mà thôi.
Đẩy Mộ Tịch Dao ra vào lúc này , quả nhiên cả Phụng An cung đều bất ngờ.
Miệng vàng lời ngọc của Nguyên Thành đế, đương nhiên không ai dám nghi
vấn. Về phần vì sao hoàng thượng lại coi trọng Mộ thị như thế, Phó Chiêu nghi không biết, các nàng cũng không dám lại hỏi tiếp.
Kim Thái hậu vo cùng tin tưởng Nguyên Thành đế. Biết Nguyên Thành đế
chính miệng tán dương Mộ thị, đương nhiên cũng gật đầu tán đồng. “Mộ thị cũng tốt. Học rộng tài cao, rất hiếm có”. Hơn nữa lại là phúc thọ song
toàn, là người có thiên mệnh do chính đại sư đã nói. Đương nhiên, Thái
hậu sẽ không tùy tiện nói ra việc này.
Thái hậu cũng chỉ nhớ rõ mấy vị Chính phi của hàng bối nhi. Nhưng Mộ thị lại là trường hợp đặc biệt, tuy không phải là hoàng tử phi, nhưng để
lại ấn tượng sâu sắc so với bất cứ ai. Nha đầu kia tâm tư nhanh nhạy,
hơn nữa chỉ cần đó là người không ghen tị bá sủng, Thái hậu vẫn có ấn
tượng rất tốt với nàng.
“Trắc phi đúng là người khiêm tốn, nô tỳ thực là chưa từng nghĩ đến”. Tào Sung Hoa cảm thán.
“Đúng vậy a, Mộ thị không chỉ tài đức tốt, ngay cả tài sinh dưỡng cũng có”. Tề phi ca ngợi.
Thục phi lẳng lặng ngồi, dù vậy vẫn ung dung quan sát thái độ khác
thường của đám nữ nhân này, vòng vèo loanh quanh tán thưởng Mộ Tịch Dao. Biết việc này tất có chỗ không đúng, nhưng lại không nhìn ra bên trong
nên bà chỉ có thể âm thầm chú ý, sắc mặt thận trọng.
Chẳng lẽ là muốn nhân dịp Mộ nha đầu không ở đây, không thể phản nên mới mưu tính gì đó? Nhìn Quý phi từ đầu tới cuối không nói một lời, nếu
không biết còn tưởng rằng thị đang đứng ngoài xem cuộc vui.
Đáng tiếc Thục phi đã tranh đấu với nàng ta không phải mới một hai
ngày, mười mấy năm qua, không có ai có thể hiểu rõ nhau hơn đối phương.
Quý phi “bị” dưỡng bệnh ở Ngọc Diệp cung, không tức giận mới là chuyện
lạ. Lần này vừa mới được thả ra mấy ngày, còn không tìm chuyện đổ lên
đầu Mộ nha đầu? Nếu nói chỉ là trùng hợp, Thục phi cũng cảm thấy không
thể tin tưởng.
“Trắc phi vào phủ ba năm, dưới gối đã có con trai trưởng, hiện nay lại
đang mang thai. Con nối dõi của điện hạ hưng vượng là chuyện tốt”. Tam
công chúa Tông Chính Dung bị ảnh hưởng của mẹ là Hoàng Quý phi,thái độ
với Mộ Tịch Dao cũng coi như là hòa thuận. Lời này là có hảo ý, đáng
tiếc lại bị Tông Chính Oánh thêm vào thành một ý vị khác.
“Trong phủ Lục đệ, chỉ có Trắc phi là có động tĩnh, có vẻ hơi quạnh
quẽ”. Lần trước bị Thái hậu răn dạy, lần này Tông Chính Oánh rất cẩn
thận, không dám nói quá mức, chỉ dám khơi mào thôi.
“Lần này Lục điện hạ đi bình định Thục Trung, nếu có thể tiêu diệt phản
đảng là lập đại công. Hoàng thượng đương nhiên không thiếu ban thưởng.
Đến lúc ấy mà có ban thưởng vài nữ nhân vào phủ, để điện hạ khai chi tán diệp, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn ư”. Tề phi cầm khăn, che miệng e lệ
cười.
Ánh mắt của Thục phi quét qua, cuối cùng cũng hiểu vì sao những nữ nhân
này lại phí công phu như thế. Thì ra là muốn nhét nữ nhân cho nhi tử của mình. Chuyện này có hơi kỳ lạ. Dám nói chuyện này trước mặt mình, bọn
họ không sợ mình nghi ngờ đề phòng? Chuyện này hẳn là còn điều gì khác
nữa… mà nguyên thì nhân mình chưa rõ?
“Hiện nay Hoàng Quý phi đang tuyển Trắc phi cho Bát điện hạ, sao không
thuận tiện để ý vài người tốt cho Lục điện hạ. Con nối dõi của các hoàng tử đông thì lão tổ tông nhìn cũng vui mừng?”
Hoàng Quý phi ngồi dưới tay Kim Thái hậu, nhìn đám nữ nhân người này
một câu, người kia một lời, thực náo nhiệt. Không hiểu sao vấn đề lại
đột nhiên chuyển sang đến nàng, không biết Thái hậu có để bụng hay
không.
“Mọi người thử nói xem, nếu Uy Nhi tiểu thư và Mộ Trắc phi ở cùng một
chỗ, có phải là sẽ đặc biệt thú vị hay không? Hai người đều là giai nhân tài mạo xuất chúng của Thịnh Kinh, lại đồng thời làm bạn bên cạnh điện hạ, nếu thế cũng là một giai thoại. Không chừng hai người hợp ý nhau,
cùng sáng tác ra các tác phẩm, nếu vậy thì chẳng phải là sẽ có tác phẩm
để đời với thiên hạ hay sao, đến lúc đó nữ tử ở Thịnh Kinh có thể sẽ
được dựa hơi mà nâng cao uy thế đó”. Tào Sung Hoa hưng phấn tưởng tượng, lời nói ra tuy to gan, nhưng cũng có vài phần hấp dẫn.
Kim Thái hậu không có hứng thú với việc nữ nhân nào vào phủ nào, nhưng
lại để bụng chuyện con nối dõi của hậu bối. Vốn đã lưu ý, lại nghe Tào
Sung Hoa nói như vậy cảm thấy có vẻ thú vị, không khỏi bắt đầu chú ý đến Hách Liên Uy Nhi…
“Sung Hoa là muốn tận mắt chứng kiến câu chuyện truyền kỳ Nga Hoàng Nữ
Anh?”. Trên mặt Quý phi mang theo ý cười, chỉ rõ ý trong lời của Tào
Sung Hoa.
Hách Liên Mẫn Mẫn rốt cục cũng đợi được trò hay, trong lòng không hề có
sợ hãi, mà là nhẹ nhàng thở phào. Như vậy cũng tốt, nếu tránh không
thoát, không bằng sớm chấm dứt đi, miễn trong lòng có gai mãi không
thoải mái.
“Nếu thật sự là như thế, chỉ cần lão tổ tông cho cái ân điển, chẳng phải là mọi việc đều xong sao?”. Tông Chính Oánh ngồi dựa vào cánh tay Thái
hậu, làm trò trước mặt bà.
An Quốc công phủ cũng vun vào, nếu chuyện này hoàn thành, không chỉ lót
đường cho ba nhà, mà còn có thể làm cho Mộ Tịch Dao trơ mắt nhìn Tông
Chính Lâm bị nữ nhân khác lôi đi, chắc chắn có thể làm cho nàng ta thống khổ.
“Các ngươi thật là, còn ở chỗ này càn rỡ. Hậu viện lão Bát mới là chuyện quan trọng. Hoàng Quý phi phải để ý một chút. Nhưng nếu đã nhắc đến
Hách Liên Uy Nhi, cũng nhìn kỹ một chút. Nếu thật sự tốt, đến lúc đó suy nghĩ lại cũng không muộn”. Thái độ của Kim Thái hậu có vẻ buông lỏng, Quý phi và Phó Chiêu nghi nhìn nhau, ý cười trong mắt hiện lên rất
nhanh rồi biến mất, sau đó không hẹn mà cùng phụ họa ý tứ Thái hậu.
Đến lúc này thì Thục phi cũng không hiểu Hách Liên Uy Nhi là như thế
nào. Sao lại có nhiều người nói vun cho nàng ta như vậy? Nhìn Hách Liên
Mẫn Mẫn vẫn đoan trang ngồi dưới kai, khuôn mặt nghiêm chỉnh không hiện buồn vui, đúng là không chút biến hóa.
Trở về phải hỏi cho rõ ràng, vấn đề này hình như có chút ý sâu xa.