Sủng Phi - Triêm Y

chương 140: chương 140: mạch nước ngầm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Linh Sờ Tinh

“Chủ tử, ngài có khỏe không?” Mặc Lan đau lòng nhìn đôi chân sưng vù của Mộ Tịch Dao, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng.

Sau khi lau tay, Mộ Tịch Dao cầm quả chang leo mà Huệ lan đưa tới,

hờ hững trả lời không vẻ để ý, “Yên tâm, không sao”. Cắn một miếng,

một dòng nước quả mát lạnh chảy vào cổ làm nàng tỉnh táo hơn một

chút.

“Xuân Lan đâu ? Đã tìm đại phu chưa? Lấy thuốc mỡ điện hạ ban cho đưa qua cho nàng một hộp đi”.

Tiểu nha đầu bị bắt quỳ dưới nắng gần nửa canh giờ, chưa nói đến đầu

gối có bị thâm tím hay không, trên mặt nhất định cũng phải bôi

thuốc.

Thủ đoạn tra tấn này của Tông Chính Oánh, chắc chắn là học thủ đoạn

trong hậu cung đến mức quen thuộc . Công chúa Đại Ngụy chẳng qua cũng chỉ là một độc phụ bị thâm cung mài rũa mà thôi.

“Chủ tử, ngài cần gì phải nhẫn nhịn như vậy? Nếu điện hạ biết , chắc

chắn sẽ không vui ”. Vừa rồi phải quỳ gối hành lễ thời gian nửa

chung trà, nếu điện hạ ở đây, tuyệt đối sẽ không để việc này xảy ra.

Mộ Tịch Dao nghiêng đầu nhìn hồ sen ngoài cửa sổ, sen trong hồ đã tàn,

lá xanh cũng đã rủ xuống, phong cảnh của hồ không còn đẹp nữa.

“Mặc Lan, không thể chuyện gì cũng đều trông cậy vào điện hạ. Huống

hồ có những việc điện hạ không nên nhúng tay vào ”. Tông Chính Lâm vừa rời khỏi Thịnh Kinh, nàng đã bị người khác “bắt nạt” . Nếu Lục

điện hạ về, chắc chắn sẽ vội vàng trút giận thay nàng thôi, tất nhiên sẽ khiến Nguyên Thành đế sẽ không thích việc này.

“Đừng xem nhẹ những nữ nhân lớn lên ở hậu cung. Nàng ta dám chọn lúc

này đến tính sổ đương nhiên là vẫn còn có mắt”. Tông Chính Lâm đã

chèn ép nàng ta một lần, nếu lại có một lần nữa, Lục điện hạ sẽ bị

nói là không đạo nghĩa.

“Tứ công chúa điện hạ càng ngang ngược kiêu ngạo càng tốt, ta chỉ sợ

nàng ta tính trước lo sau, như thế thủ đoạn mới là hung ác không

lường nổi ”.

Nếu tất cả mọi người đều làm việc theo quy củ, trận chiến giữa nữ

nhân chắc chắn sẽ rất lâu, đây không phải là điều mà Mộ Tịch Dao

mong muốn .

Từ trước tới nay Mộ Tịch Dao luôn cảm thấy dù là cứng rắn hay

mềm dẻo thì cũng là cách tốt để đi tiếp. Hình như “cứng rắn”

nàng đã dung rất tốt , nhưng “mềm dẻo” thì vẫn chưa được tôi

luyện lắm. Nếu Tông Chính Oánh không dễ dàng đối phó, thì dù thế nào

nàng cũng phải có kế hoạch phù hợp mới được?.

Chút tình yêu thương của Nguyên Thành đế, cần bao nhiêu “tin xấu” mới có thể làm ông ta thất vọng hoàn toàn với đứa con gái thứ tư

này? Đôi mắt của Mộ Tịch Dao trở nên tỏa sáng, trong lòng bắt đầu

dùng tính toán…

Hoàng cung, ngự thư phòng.

Nguyên Thành đế nhìn Tông Chính Hàm đang đứng trước mặt với dáng vẻ

trịnh trọng , gật đầu tán thưởng, “Những ngày gần đây xử lý mọi chuyện không tồi. Con muốn được thưởng gì không?”

Câu hỏi có vẻ tùy ý, nhưng Tông Chính Hàm lại không dám qua loa , “Phụ

hoàng,làm việc là bổn phận của nhi thần, không cần khen thưởng. Khi

các huynh đệ khác làm tốt mọi việc, phụ hoàng cũng chỉ khích lệ hai

câu, như vậy cũng đã đủ để động viên nhi thần không ngừng tiến về

phía trước”.

“Lời này của Bát đệ nói rất đúng. Phụ hoàng, chúng con đều ngóng

trông có thể chia sẻ mọi việc với ngài , nên khi làm việc nhất

định sẽ cố hết sức”. Giờ Thái tử một mình độc chiếm thế lực ở

Thịnh Kinh, không có Tông Chính Minh và Tông Chính Lâm ngáng chân, lời

này nói có vẻ nhẹ nhàng rất nhiều.

“Gần đây Nhị đệ quả thực chịu khó hơn rất nhiều, quả nhiên là lại có

tiến bộ”. Giờ Tông Chính Thuần thế yếu, cũng không cần quá e ngại,

đối đãi với Thái tử có chút kém hơn trước kia . Địch nhân còn

huyeenh hoang trước mặt hắn , thì hắn làm sao có thể an tâm làm một

vương gia nhàn tản?

Đây chính là cách để giữ được cái đầu trên cổ , một khi Tông

Chính Huy kế vị, không cần phải nghĩ, người đầu tiên bị diệt trừ

nhất định là hắn – kẻ đã đối chọi với hắn hơn mười năm nay. Điều

này khiến cho Tông Chính Thuần không có một khắc buông lỏng, càng thêm Mộ Tịch Dao lại càng căm hận.

Chỉ cần một câu của Nguyên Thành đế lại khiến cho mọi người ngấm ngầm

tranh đấu, ngự tiền tổng quản Cố Trường Đức nhìn thẳng không chớp mắt, coi như không nghe thấy.

Mấy vị điện hạ này lúc nào cũng muốn chèn ép đối phương, hoàng thượng cực kỳ bất mãn điều này.

“Được rồi”. Nguyên Thành đế ném tấu chương lên bàn, đánh gãy lời Thái tử định nói. “Trẫm đang hỏi lão Bát, các ngươi ai cũng là lão Bát sao?”.

Đây là dấu hiện khi ông có vẻ tức giận.

Thái tử vội vàng xin lỗi, mắt khẽ liếc Tông Chính Thuần với dáng vẻ ngu xuẩn không phục, ngoài mặt tuy rằng không biểu lộ gì khi bị Nguyên

Thành đế cắt ngang , nhưng trong lòng cũng đang rất hận.

“Nếu không muốn khen thưởng thì thôi. Trẫm nhớ việc này, đến sau này

thưởng luôn cũng được”. Nguyên Thành đế nhìn tiểu nhi tử và thấy rất

hài lòng.

“Lão Bát, từ khi mẫu phi con mất, chỗ con ở cũng lạnh lẽo vắng vẻ

rất nhiều. Hôm nay nhắc đến mới nhớ, trẫm sai Hoàng Quý phi chọn một nữ tử hiền lương cho con, có người chăm chút lúc nóng lạnh cũng

tốt, sẽ chiếu cố con tốt hơn”. Từ khi Bình Tu nghi mất, hiếm khi thấy

tiểu nhi tử tươi cười. Nếu không phải thần sắc bình thản, Nguyên Thành

đế còn cho rằng lão Bát sẽ lại như lão Lục.

Tông Chính Lâm mặc dù đã đỡn hơn nhiều so với quá khứ, nhưng tính

tình vẫn rất lãnh đạm với người khác. Nếu không phải dưới gối đã có con trai trưởng, lại có Mộ nha đầu kia ở trong phủ làm ầm ĩ, chỉ sợ lúc

này hắn đã làm bạn với hương đăng!

Nguyên Thành đế một lần nữa so sánh hậu viện của hai đứa con trai.

Thấy có ví dụ thành công là Mộ Tịch Dao phía trước, nên hoàng đế

định lần nữa chọn một nữ nhân ra dáng nhét vào quý phủ của tiểu nhi tử, nhưng mà ông cũng không có rảnh để chọn lựa, chỉ có thể dặn dò Hoàng

Quý phi để ý.

Tông Chính Hàm đã sớm cảm thấy hậu viện thiếu người, Nguyên Thành đế vừa mở miệng, đương nhiên mừng rỡ đồng ý , nhanh chóng tạ ân .

Ra khỏi ngự thư phòng, Thái tử vỗ vỗ vai Tông Chính Hàm, vẻ rất hâm mộ.

“Lão Bát, đãi ngộ này của đệ có khi vượt qua cả lão Lục kia. Trong mấy

huynh đệ ta chỉ có vị Trắc phi của lão Lục là được phụ hoàng khâm

điểm, các nữ nhân khác đều là do các nương nương hậu cung nhìn vừa

mắt, thương yêu các huynh đệ không có người chiếu cố mới nhét vào phủ.

Trắc phi này của đệ cũng coi như là ngoại lệ. Hoàng Quý phi nương nương

tự mình chọn người, đủ thấy phụ hoàng rất coi trọng đệ ”.

“Nhắc đến Mộ thị , người phụ hoàng chọn quả nhiên khác người. chậc

chậc…”. Ánh mắt Thái tử không chút che giấu, ý đồ của hắn đối với Trắc phi của Tông Chính Lâm chỉ vừa nhìn đã hiểu.

“Thái tử gia sao lại nói vậy, hoàng thượng chẳng qua thấy đệ mất mẫu phi mới chiếu cố chút thôi”.

Tông Chính Hàm như nghe không hiểu ý châm ngòi trong lời nói của Thái

Tử, chỉ tiếp lời. Tông Chính Lâm đâu dễ đối phó như vậy, Tông Chính

Thuần nay cũng không thể ngang nhiên mà đối phó Lục ca, buồn bực thất bại mãi. Muốn hắn ghen ghét mà gây phiền toái cho Lục ca, Thái tử gia

coi hắn là đồ ngu sao.

Chẳng qua Mộ thị thì, hắn đã đặc biệt điều tra một phen. Năng lực của

nữ nhân kia cũng không đơn giản . Nếu lần này tuyển được Trắc phi có

được một nửa thủ đoạn như Mộ thị, hắn có thể kê cao gối yên tâm về hậu

trạch rồi.

Thái tử thấy hắn giả bộ hồ đồ không mắc câu, trong lòng hừ lạnh, nhưng trên mặt vẫn thân thiện như thường.

Tông Chính Thuần đã vô vọng với ngôi vị, chỉ còn lại mấy người, Ngũ đệ

Tông Chính Minh, Lục đệ Tông Chính Lâm, Bát đệ Tông Chính Hàm. Trong mấy người này chỉ có Tông Chính Hàm còn non nớt, có lẽ có thể thử lôi kéo.

Hai người còn lại đều là những cánh chim đã cứng cáp, không dễ mà

chịu nghe giáo huấn.

Tông Chính Hàm trẻ hơn nhiều so với Thái tử, nhưng ánh mắt lại hiểm độc

hơn nhiều. Thấy Thái tử đột nhiên im lặng, cũng không mở miệng .

Tông Chính Huy là kẻ có năng lực bình thường, lại ghét hiền ghen

tài. Người như thế làm sao có thể đảm đương chức Thái tử? Nếu không

phải là con trưởng, chỉ sợ Nguyên Thành đế đối xử với hắn còn không

bằng Tông Chính Vân. Tên phế vật kia hiện nay đã ở công bộ liên tục

làm ra hai việc nông canh mới cũng coi như có thành tích, được

Nguyên Thành đế coi trọng, lệnh cho công bộ thử mở rộng. Xem ra, Thục

phi mẹ quý nhờ con , lại được sủng thêm một thời gian.

Sau hôm đó, chuyện Hoàng Quý phi tuyển Trắc phi cho Bát hoàng tử được

truyền khắp Thịnh Kinh. Sau Mộ thị của phủ lục hoàng tử, ai có thể một bước lên mây, một đời phú quý như thế đây?

Tất cả gia tộc lớn ở Thịnh Kinh nhao nhao chạy quan hệ, tranh đoạt vị trí Trắc phi sắp tới, trong Hách Liên phủ cũng đang diễn ra một cuộc

nói chuyện cực kỳ bí mật.

Truyện Chữ Hay