Edit: Linh Sờ Tinh
“Tờ giấy đó đã qua tay ngươi. Là một mật thám được bồi dưỡng tỉ mỉ,
ngươi còn không phát hiện ra có gì khác thường thì thiếp làm sao có thể
biết nhiều hơn chứ…?” Mộ Tịch Dao giảo hoạt nháy mắt mấy cái, trong lòng đã có quỷ, đương nhiên sẽ không bình an.
Ngũ thị quả nhiên là người thông minh, chỉ cần vừa suy nghĩ một chút đã
hiểu. Biết được mình bị tính kế ngay từ đầu, trong giây lát mọi thứ như tan vỡ, không thể nói nổi một câu, máu từ trong cổ họng liên tục trào
ra.
Mộ thị nói mình sẽ càng không thể giải thoát, quả đúng không sai, ứng nghiệm nhanh vô cùng.
Điện hạ, đây là nữ nhân mà ngài ưa thích? Khi đối mặt với địch nhân, dù là một kích cuối cùng cũng không mềm lòng.
Ngũ thị nhớ tới thân ảnh mà mình luôn chờ đợi, rõ ràng mình rất muốn tới gần nhưng lại bất đắc dĩ không thể không tận lực kiềm chế. Nàng giả
ngốc tự tay đẩy người ấy ra xa, nên giờ trong lòng chỉ còn lại đau
thương.
“Điện hạ… điện hạ sẽ không chết… nô tỳ, nô tỳ đã chuẩn bị tốt giải dược”.
Đã sắp chết, liệu câu giải thích muộn màng này Mộ thị có chuyển đến tai điện hạ hay không, dù chỉ được hắn cảm thông một chút cũng tốt.
Mộ Tịch Dao thấy ánh mắt mong mỏi của nàng ta thì hiểu rõ sâu trong lòng nữ nhân này có một sự áy náy không cách nào nói rõ được với Tông Chính
Lâm.
Tuy rằng nàng ta động tình với hắn, nhưng lại muốn hủy diệt nữ nhân
trong lòng hắn và con nối dòng của hắn. Hành động này chắc chắn sẽ làm
hắn hận nàng nên nàng lo sợ không yên.
Mộ Tịch Dao cau mày, không biết là mình nên có cảm giác gì. Loại tình
tiết bi kịch thế này, nàng rất không thích. Thế nhưng người này lại có
một trái tim thuần túy sạch sẽ đối với tình cảm. Điểm này Mộ Tịch Dao tự nhận mình không làm được.
Tròng mắt của Ngũ thị dần dần tan rã, năm ngón tay xanh tím nắm chặt
thành ghế cũng dần dần buông lỏng, nàng ta cố dùng sức lực cuối cùng,
nhìn Mộ Tịch Dao một cái thật sâu.
Mộ Tịch Dao thấy nàng ta chết không nhắm mắt, không khỏi lắc đầu tiếc
nuối. Mặc dù nàng ấy chưa từng có ý mưu hại Tông Chính Lâm nhưng một khi hắn biết được thân phận của nàng ấy, tuyệt đối sẽ không vì phần chân
tình này mà thả một lối đi.
Thực chất con người Tông Chính Lâm vô cùng bá đạo. Chỉ cần là thứ hắn
muốn, sẽ không từ thủ đoạn để đoạt lấy. Điều hắn chướng mắt, cho dù tình sâu như biển cũng sẽ vứt bỏ như giày rách. Đối với Ngũ thị, Tông Chính
Lâm từ đầu đến cuối chưa từng để tâm vậy thì làm sao hắn có thể thương
tiếc chút hoàn cảnh bất đắc dĩ của nàng ta chứ?
“Đại quản sự, xử lý theo quy củ”. Hậu sự của Ngũ thị Mộ Tịch Dao chẳng
muốn hỏi đến. Cả cuộc đời nàng là một bi kịch, nhưng cái bi kịch này lại làm nàng chán ghét chứ chẳng hề thấy đáng thương. Ở Đại Ngụy, nữ tử có
cảnh ngộ đáng buồn hơn nàng ta nhiều vô cùng, nhưng những người khác
còn có thể cố gắng sống qua ngày, vì sao nàng ta lại làm chuyện xấu để
sinh tồn chứ. Trương thị cả đời không con, chắc lý do cũng không thiếu
nhờ người này.
“Tỷ tỷ, việc này đã xong, thiếp cũng không tiện ở lại”.
Hách Liên Mẫn Mẫn thấy Ngũ thị tắt thở, mới yên lòng. Mọi chuyện thuận
lợi, trong phủ không còn người có ý làm loạn với điện hạ, mình cũng có
thể an tâm điều dưỡng thân thể, sớm ngày sinh con trai trưởng cho điện
hạ.
“Hôm nay muội muội vất vả rồi, trên đường cẩn thận một chút”.
Ánh mắt của Vạn Tịnh Văn dõi theo đám người Mộ Tịch Dao một lúc lâu, mãi đến khi không thấy bóng nữa, mới chậm rãi thu hồi. Liếc mắt thấy Tô Lận Nhu bị khiêng đi, trong mắt nồng đậm vẻ khinh thường.
Cùng là Trắc phi, khí thế của một người có thể đè ngươi xuống tận vực
sâu, còn người này thì ngay cả mặt bàn cũng không lên nổi. Khó trách đến tận bây giờ Tông Chính Lâm cũng không muốn thị tẩm.
“Ngày mai Chính phi nhất định sẽ tiến cung, ma ma thuận đường ôm Thành
Khánh vào thăm Thục phi nương nương. Cũng đã hơn một tháng không vào
cung thỉnh an, chắc nương nương cũng nhớ”.
Bánh bao nhỏ được Thục phi yêu thích, Hách Liên Mẫn Mẫn muốn thừa dịp
thân thể nàng không tiện để lôi kéo Thục phi thì làm sao Mộ Tịch Dao có
thể để nàng ta được như nguyện? Vì vậy, sau khi thay mẹ hắn gánh tội
Thành Khánh bảo bối lại một lần nữa bị Mộ Tịch Dao đẩy lên trước, trở
thành nhóc con vướng víu nhất trong mắt Hách Liên Mẫn Mẫn.
Kỳ thành, trước phủ Tri châu.
“Vi thần cung nghênh hai vị điện hạ. Hàn xá đơn sơ, nếu chiêu đãi không
chu toàn, kính xin nhị vị điện hạ rộng lòng tha thứ”. Tri châu Vương Chí Khuê hạ thấp đầu, cúi lưng ép xuống thực thấp.
Tông Chính Minh thu quạt xếp lại, gõ gõ vài cái, ngữ khí rất khoan dung. “Vương đại nhân không cần đa lễ, bản điện hạ cùng Lục đệ chẳng qua là
đi qua Kỳ thành, dừng lại một đêm, có chút chuyện quan trọng cần làm.
Khách sáo quan cách làm gì, chi bằng miễn đi”. Trong mềm có cứng, ý tứ
rất rõ ràng.
Vương Chí Khuê nghe cũng hiểu ý, hai vị điện hạ không quan sự tâm giả bộ ,xu nịnh trên quan trường, xem ra tiệc tẩy trần buổi tối tổ chức ở Tụ
Tiên lâu không có hi vọng rồi, nhanh chóng hủy bỏ, đổi thành gia yến
trong phủ Tri châu mới là thỏa đáng.
Tuy vậy, những nỗ lực ngóng trông có cơ hội thân cận cùng điện hạ của
những đồng liêu có quan hệ với hắn nhất định sẽ tan thành mây khói. Cũng may điện hạ ở tại phủ Tri châu, với hắn mà nói là chuyện tốt. Một mình
khoản đãi hai vị điện hạ, cái thể diện này, bình thường có cầu cũng
không cầu được.
“Vi thần đã rõ, buổi tối đành ủy khuất hai vị điện hạ, thưởng thức cơm
rau dưa của tệ phủ, kính xin nhị vị điện hạ đừng ghét bỏ”. Vương Chí
Khuê hôm nay rất cảm tạ tài nấu ăn của phu nhân nhà mình, hẳn là có thể
chống đỡ chút thể diện.
“Cơm thường rất tốt”. Tông Chính Lâm chuyển động nhẫn ngọc trên tay trái, coi như là hài lòng với phản ứng của hắn.
“Vậy vi thần liền lui xuống dưới chuẩn bị, nếu hai vị điện hạ mệt mỏi,
trong phòng đã chuẩn bị nước ấm”. Vương Chí Khuê là người thận trọng
trầm ổn, thu xếp mọi chuyện cực kỳ hợp lý.
“Ngũ ca, tắm rửa nghỉ ngơi cho lại sức, lát nữa đệ đệ lại đến tìm
huynh”. Tông Chính Lâm quay người rời đi, trong sương phòng Nghiêm Thừa
Chu đã chuẩn bị những quần áo mà hắn quen dùng để tắm rửa.
“Điện hạ, Hách Liên Chính phi và Mộ Trắc phi đều có gửi thư”. Nghiêm
Thừa Chu đưa thư cho Tông Chính Lâm. Chỉ sợ với sức nặng của hai lá thư
này điện hạ cũng không thỏa mãn.
Quả nhiên, điện hạ vừa nhận thư lông mày liền giật giật.
Tông Chính Lâm đảo qua kiểu chữ quen thuộc của Mộ Tịch Dao, để thư của
nàng sang một bên, sau đó mở thư của Hách Liên Mẫn Mẫn ra, cẩn thận đọc.
Ngoài việc nói một chút chuyện trong phủ, thì là hỏi han ân cần, bày tỏ
quan tâm. Cuối cùng nói chuyện để Hách Liên gia tham gia vào binh quyền, ngôn từ có chút thẹn thùng.
Tông Chính Lâm đọc xong thư, khuôn mặt không tỏ ra vui buồn. Mở thư Mộ
Tịch Dao ra xem, thấy trên phong thư có hai hình nhỏ nàng nghịch ngợm vẽ lung tung, Lục điện hạ thấy rất bất đắc dĩ.
Ngay cả viết thư nàng cũng muốn thành một trường phái riêng, chỉ cần
nhìn góc phải bên dưới có vẽ một khuôn mặt cười là biết tâm tình nàng
không tệ.
Tông Chính Lâm mở phong thư ra, một lát sau mặt đã đen lại.
Mộ Tịch Dao rõ ràng chỉ viết có nửa trang giấy, sau đó còn dám lấy con
hắn ra “gán nợ”. Thấy trên mấy trang giấy là dấu ấn tay và chân của
Thành Khánh, Tông Chính Lâm có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy. Tiểu tử kia nhất định sẽ rất vui vẻ khi được mẹ hắn dạy như thế, hắn chính
là loại thích mấy trò mới mẻ.
Đáng lẽ ra khi nữ nhân và con trai của mình vui vẻ, Lục điện hạ cũng
phải lây chút vui vẻ mới đúng, như vậy chứng tỏ quý phủ hòa thuận vui
vẻ. Đáng tiếc ,lúc này Tông Chính Lâm lại hận đến ngứa răng, chẳng hề
cảm kích cái sự “dụng tâm lương khổ” của Mộ Tịch Dao.
Thật đúng là giỏi. Trước khi đi đã liên tục dặn dò nàng không được lười
biếng, nay mới đi đã tìm đương tắt, trộm dùng mánh lới. Mộ Tịch Dao rất thông minh, nhưng mà nàng lại dám khôn vặt với hắn, xem ra nàng thực
còn chưa chịu đủ giáo huấn.
Nhưng mà, nàng muốn dùng Thành Khánh để bổ sung phần nợ của nàng nhiều
lần sao? Lục điện hạ đúng là quá hiểu Mộ Tịch Dao, đoán là trúng.
Tông Chính Lâm đen mặt cất thư đi, nhẹ tháo nhẫn ngọc, khóe mắt lộ ra chút vui vẻ.
Tiểu nữ nhân dám cùng hắn đấu ,vậy thì đừng trách hắn đoạt át chủ bài trước một bước.
Một lát sau Nghiêm Thừa Chu đến, cầm theo hồi âm của điện hạ nhanh chóng đi làm việc. Trong lòng lại nhủ thầm, rốt cuộc trong thư Dao chủ tử
trêu chọc gì điện hạ, khiến chủ tử dứt khoát như vậy.
Trên tay hắn là hai lá thư hồi âm, một phong là thư nhà cho Hách Liên
Chính phi. Một phong khác Nghiêm Thừa Chu cực kỳ tò mò, là thư gửi cho
Mộ phủ, còn có con dấu riêng của điện hạ. thư có đóng dấu riêng, có
nghĩa là cực kỳ quan trọng, không thể khinh thường được.
Nghiêm Thừa Chu mới đến chỗ rẽ, dã gặp ngay Ngũ điện hạ dẫn người tới.
Tông Chính Minh nhìn thoáng qua hai bức thư trong tay hắn, hai chữ “Mộ
phủ” bất chợt đập vào mắt, một tia vui vẻ bất giác hiện ra.
“Trắc phi nhà ngươi lại phạm tội gì rồi hả?”. Nếu không phải Mộ Tịch Dao lại chọc Lục đệ không vui, thì làm sao Tông Chính Lâm lại điểm danh “Mộ phủ” mà không phải cha vợ “Mộ đại nhân”.
Lông mày Nghiêm Thừa Chu nhảy lên, thanh danh của Dao chủ tử cũng đã đến tai Ngũ điện hạ rồi sao? Có một vị chủ tử như vậy, Nghiêm Thừa Chu thực không biết nên trả lời như thế nào.
Tông Chính Minh thấy hắn khó xử, vỗ nhẹ quạt xếp trong tay hai cái, cười rất vô tư, “Mà thôi, chuyện của điện hạ nhà ngươi quan trọng hơn, nhanh đi làm đi”. Không biết mấy ngày sau vẻ mặt của nàng sẽ như thế nào.
Tông Chính Minh cảm thấy nếu Mộ Tịch Dao tức giận bất bình, vội vàng gửi đến một bức thư “trả lời”, thì hắn cũng sẽ có thể được xem chuyện cười
của Tông Chính Lâm, có thể trêu chọc một chút cho vui.
Bây giờ nàng đã mang thai gần chín tháng, còn một tháng nữa hài tử thứ hai của nàng sẽ ra đời.
Nghĩ đến lần đầu gặp nàng khi tuyển tú.. thật đúng nhoáng một cái thời gian đã qua nhiều năm.
“Ngũ ca, ở đây”. Tông Chính Lâm mang theo Diệp Khai đi tới, đến gần lại phát hiện thần sắc Tông Chính Minh không đúng.
“Đang định tìm đệ”. Tông Chính Minh cười cười, che giấu nỗi lòng.
“Chuyện Thục trung…”. Hai người sóng vai đi, thỉnh thoảng trao đổi chút
chuyện, nếu như xếp chuyện chuyện đoạt vị, không có sự đối địch, nói
không chừng hai người có thể thân thiết.
“Còn không mau khai ra! Có phải ngươi trộm mang áo choàng gấm da lông của tiểu thư ra phủ đổi lấy tiền hay không?”
“Ma ma biết rõ, nô tỳ theo tiểu thư đã bảy năm, sao có thể làm ra chuyện như thế?”
Tiếng quát lớn phía trước cắt ngang hai người Tông Chính Lâm. Đây là tiền viện, sao lại có nữ tử ở hành lang nỉ non?
“Phía trước là người nào? Thấy điện hạ còn không hành lễ?” Đại quản gia
Tri châu phủ bị dọa toát một thân mồ hôi lạnh. Tên nô tài nào không có
mắt vậy chứ, thật đúng là xíu quẩy. Sao có thể làm mất mặt trước quý
nhân?
Bốn người phía trước nghe thấy người đến là điện hạ mà lão gia nhà mình
cẩn thận hầu hạ, vôi quỳ xuống. Run rẩy thỉnh an thứ lỗi.
Tông Chính Lâm vốn không kiên nhẫn với chuyện vặt ở hậu viện, ánh mắt
dời đi, đột nhiên lại gắt gao chăm chú nhìn một nữ tử, trong mắt phượng
lộ ra vẻ tĩnh mịch khó lường.
Hai mắt Tông Chính Minh cũng khóa tại một nữ tử lộ ra nửa khuôn mặt như phù dung.
Giống, thực giống. Hình dáng này đúng là giống Mộ Tịch Dao đến bảy tám
phần, ngoài đôi mắt quá kém, nhưng nếu nhìn thoáng qua sẽ rất dễ nhận
nhầm người.
“Ngươi là người nào?” ngoài dự đoán, người đầu tiên chất vấn lại là người trước nay ít nói , Lục điện hạ Tông Chính Lâm .
“Điện hạ hỏi ngươi, còn không nhanh trả lời, muốn chết hay sao!”. Ma ma
quản sự vừa rồi còn hung hăng răn dạy, thấy nàng kia trì độn nhìn hai vị điện hạ đến ngây người, bị dọa vội nàng kéo cánh tay nàng ta, bảo nàng
ta đáp lời.
Người kia hình như rất kinh hãi, trả lời có chút run run, “Bẩm điện hạ… nô tỳ là nha đầu sai sử bên cạnh Tam tiểu thư”.
Tông Chính Minh thấy nàng sợ hãi, ngữ điệu hòa hoãn hơn một chút, “Ngươi tên họ là gì, tại sao lại ở đây, vì sao dung nhan không chỉnh tề?”. Búi tóc của Nữ nhân này tán loạn, quần áo nhăn nhúm, hốc mắt còn phiếm
hồng. Ánh mắt đảo qua mấy người còn lại phía sau, Tông Chính Minh đại
khái đoán được toàn bộ câu chuyện trong đó.
Nha hoàn kia cúi thấp đầu, khàn khàn đáp lời, “Nô tỳ vốn tên Thuần Vu
Dao, nguyên quán ở Mạc Bắc. Sau chiến loạn, bị người bán đến Đại Ngụy
làm nô tỳ. Được Tam tiểu thư chọn hầu hạ bên người, đổi tên tiểu Kiều”.
Tông Chính Minh cùng Tông Chính Lâm nghe nàng nói lại thân thế xong, cả hai đôi lông mày đều nhíu lại.