Edit: Linh Sờ Tinh
Mọi người thấ thái độ của Mộ Tịch Dao thì ai cũng lo sợ bất an.
Nếu lần này không bắt được thủ phạm, khiến Trắc phi không thấy như
ý, liệu Trắc phi có giận cá chém thớt, khiến người khác chịu tội không ? Bây giờ điện hạ không có nhà, Hách Liên Chính phi không
biết có đè áp được ngạo khí của Trắc phi không?
Nhất là người định hi sinh nha hoàn để bảo toàn thân phận, lúc này đang vô cùng lo lắng. Kế hoạch bị loạn, tin tức bị ngăn , nha hoàn
lại không thể giết. Tiếp theo phải làm thế nào để thoát khỏi thủ đoạn
của Mộ thị ? Điểm khả nghi nhất là tờ giấy kia, tại sao nàng ta lại
có được, hay là lúc trước mình đã bỏ lỡ cái gì? Ân Cơ mới vừa biến mất tại sao nàng lại biết được bí danh này?
Sau khi chuyện sảy ra đã không còn nhận được tin tức từ bên kia nữa, chẳng lẽ Ân Cơ đã bị bắt? Nghĩ đến đây, sau lung thị bỗng nhiên lạnh
toát. Các nàng đều là quân cờ đắc lực nhất của chủ thượng, tuy không
quá mức thân quen, nhưng cũng biết chút bí mật của đối phương. Nêu Ân
Cơ bị bắt… với thủ đoạn hung ác của Lục điện hạ, thực không dám tưởng tượng kết cục của mình sẽ như thế nào.
“Hôm nay các ngươi cũng mệt mỏi rồi. Ngày mai sẽ đơn giản hơn nhiều.
Chỉ cần cho tất cả nha hoàn sai vặt trong phủ đến, để đại quản sự
mời cô cô đến kiểm tra một chút là được”. Mộ Tịch Dao nhìn tờ giấy trên bàn, cười bí hiểm.
“Ân Cơ quả nhiên rất cẩn thận, giấy bút viết thư đều rất bình
thường. Chỉ đáng tiếc là người đưa tin lại quá chủ quan, vô ý để lại chút dấu vết, nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ để tìm ra hung phạm rồi”.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, đều về đi. Các ngươi về trước đi,
ba nha hoàn kia giao cho Điền tổng quản trông giữ , qua ngày mai, nếu
không có tội đương nhiên sẽ được thả về tiếp tục hầu hạ các ngươi”.
Sau khi đuổi người đi, Mộ Tịch Dao gọi Vệ Chân đến cẩn thận dặn dò.
“Sai ám vệ theo dõi nhất cử nhất động của các nàng, gặp ai, nói gì, tất cả đều ghi lại, không được để sót bất cứ điều gì”.
Đến giờ thì Vệ Chân đã hiểu thủ đoạn của Dao chủ tử, âm thầm than
một câu xảo trá! Đây rõ ràng là kế tâm lý! Tờ giấy kia rất bình
thường , bên trên lại càng sạch sẽ, không hề có bất cứ sơ hở nào như Dao chủ tử nói .
Dao chủ tử khiến cho tờ giấy trở nên quan trọng như thế, mà lại cho
vào tráp khóa trước mặt mọi người , thái độ cực kỳ thận trọng.
Người kian nhìn thấy tuy còn nghi ngờ nhưng lại càng thêm do dự .
Hơn nữa nha hoàn hầu hạ bên mình lại bị chủ tử giam giữ, trong lòng có quỷ, chắc chắn tối nay sẽ không yên, thậm chí còn không ngủ
nổi.
Dao chủ tử muốn tay không bắt được mật thám ẩn giấu trong phủ mà ngay
cả ám vệ cũng không tìm ra được ư. Ý nghĩ này thật là xảo diệu. Là nữ nhân được điện hạ coi trọng, quả nhiên chẳng khác gì điện
hạ, người thường không thể so sánh được.
Đúng như Vệ Chân dự đoán, sau khi bốn người kia trở về, ngoài An thị đã thoát hiềm nghi, ba người còn lại đều tự mình bận rộn, sai người
này khiến kẻ kia làm hết việc này đến việc khác.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Chân hớn hở trình lên tin tức ám vệ canh giữ suốt đêm.
Mộ Tịch Dao xem báo cáo , hài lòng gật đầu. Như thế này mới đúng
chứ! Đã mất ba ngày diễn kịch rồi, hồ ly có giảo hoạt đến đâu thì cuối cùng cũng lộ đuôi.
Nhưng mấy người còn lại cũng không bớt lo , nhìn xem bọn họ đều làm
những chuyện gì thế này! Chậc chậc, may mà mình không phải là Chính
phi, nếu không sẽ tức chết . Mình không đủ nhẫn nại để quản những
chuyện này, nhưng mà trên tay có nhược điểm của bọn họ thì cứ
giữ lại, biết đâu có thể có lúc cần dùng đến .
Không ngờ lần bắt phản tặc này lại có thêm thu hoạch ngoài ý muốn, sớm biết chỉ cần đơn giản thế là có thể moi ra nhiều tin tức như vậy,
mình nên sớm ép buộc toàn bộ hậu viện một vòng mới đúng. Đáng tiếc
bây giờ nói gì cũng đã muộn, ai bảo mục tiêu của mình đã quá rõ ràng,
tay chân lại quá nhanh, nếu biết thế thì chẳng làm.
“Nếu đã vậy , lại cho thêm một mồi lửa nữa”. Mộ Tịch Dao cười đến vô
cùng xinh đẹp, giao cho Vệ Chân làm một việc gian trá vô cùng.
Tục ngữ nói, đưa phật thì đưa đến Tây thiên, mình tra ra phản tặc,
đương nhiên sẽ đạp phải vài cái gai khác, sau đó phải chuẩn bị thêm một chút . Hơn nữa, nếu người kia không phải có tật giật mình, vẽ vời
thêm chuyện, chiêu này của mình cũng không có tác dụng . Đây chính
là tự làm bậy , nhân nào quả đấy, ai cũng biết .
Vệ Chân nghe Mộ Tịch Dao dặn dò , ánh mắt trở nên khác thường, nhìn Mộ Tịch Dao cũng thêm kính sợ.
Đầu óc Dao chủ tử quả nhiên thật tốt, may là ngoài việc thích gây
ầm ĩ một chút, thì tâm tình rất tốt, không phải là loại thích hại
người. Nếu không thì đám nữ nhân ở hậu viện đã sớm không còn được
mấy người.
“Chủ tử, thuộc hạ có chút nghi hoặc, không biết có nên hỏi hay không?”. Lúc bên điện hạ hắn không dám hỏi nhiều , giờ bên Dao chủ tử thì dễ
nói chuyện hơn .
Mộ Tịch Dao ngừng bàn tay đang nghịch bồn hoa lại, khẽ nhếch cằm, ý nói hắn không cần khách sáo cứ việc mở miệng.
Triệu ma ma thấy động tác này của chủ tử, thật không vừa mắt. Những
quy củ hạu viện rõ ràng chủ tử có thể làm rất tốt, thế nhưng người
lại cứ thích tùy ý, ở trước mặt người ngoài cũng không biết chú ý một
chút. Động tác vừa rồi nào phải hành động của quý nữ thế gia nên
có? Rõ ràng đậm chất phố phường. Điện hạ cũng thật là, sủng chủ tử ,
khiến cho chủ tử càng ngày càng không có quy củ. Nếu sau này tiểu chủ tử học theo thì biết làm sao chứ?
Vệ Chân đã quen đối với việc Mộ Tịch Dao không giữ quy củ , nên hắn coi như không phát hiện nàng có cử chỉ không phù hợp.
“Ngày ấy thuộc hạ được điện hạ phái đi phủ công chúa “đổi” chim ruồi.
Sau đó thì điện hạ rời phủ và thuận lợi mang chủ tử về. Chuyện này là sao vậy? Trước đó chúng thuộc hạ cũng cố gắng hết sức để tìm người,
nhưng không hề có tiến triển”. Vệ Chân thật sự nghẹn khuất, đặc biệt
khi nhắc tới từ “đổi” kia, vẻ mặt không giấu được vẻ khó xử.
Nghĩ tới sự kiện kia, Vệ Chân cảm thấy không có chút thể diện nào. Sau
đó, ám vệ lại thua bởi một con “chim ruồi” chưa từng nghe danh, làm
hắn canh cánh trong lòng thật lâu.
Mộ Tịch Dao nghe hắn nói xong, có chút sửng sốt, “Các ngươi tìm chim ruồi vàng? Không phải là Sếu má đỏ Cao Sơn ư?”
Tông Chính Lâm không tìm loại Sếu má đỏ Cao Sơn lại đi tìm loại
chim rồi hiếm hoi ngay cả nàng cũng chưa từng nhìn thấy. Là vì sao?
Vệ Chân bị Mộ Tịch Dao hỏi mà trợn mắt, không lẽ lại đúng như những gì hắn nghĩ?
“Chủ tử, Sếu má đỏ Cao Sơn cũng được?”
“Đương nhiên là được. Hôm đó trên người ta có một chiếc túi thơm, bên trong có Hồng hoa ( tên một vị thuốc trong đông y,còn có tên khác là Rum. Có
tác dụng hạ huyết áp,máu mỡ, tăng cường khả năng miễn dịch,
chống viêm , nó còn là vị thuốc trong bài thuống giúp chị em
chúng mình giảm đau bụng kinh, và còn rất nhiều tác dụng, có
thể tham khảo ở )
, đây là thứ mà Sếu má đỏ Cao Sơn thích nhất.Mặc dù Chim Ruồi Kim
Quang cũng cực kỳ nhạy cảm với Hồng hoa, nhưng mà Hồng hoa là loại
cây lá và hoa gần như liền sát, trong hoa có lá. Chim ruồi chẳng qua chỉ là loài chim thích những thứ liền kề, lẫn vào trong
nhau thôi”.
Sếu má đỏ Cao Sơn không chỉ dễ tìm, còn có phản ứng càng nhanh hơn với mùi mà nàng để lại.
Mộ Tịch Dao nửa thật nửa giả giải thích với Vệ Chân . Ngày đó nàng không phải dùng túi hương liệu, mà là không gian mà nàng suýt nữa đã bỏ quên, trong không gian kia có mấy vị thuốc phối . Hương liệu tầm
thường sao có thể để lại mùi hương lâu như vậy, huống hồ còn đòi
để đến tận ngày thứ hai mới lần theo mùi mà đến?
Lần đầu tiên đối phó với thích khách của Đại hoàng tử phái tới, nàng
dùng mê dược trong không gian. Đáng tiếc về sau phải tiến cung, rất
nhiều dược liệu đều là vật cấm trong nội cung, không thể dùng được, Mộ Tịch Dao liền không thể dùng không gian . Đến ngày ấy gần như bị
đến cảnh sơn cùng thủy tận , nàng mới nhớ tới còn mấy loại dược
liệu có thể dùng trong không gian.
Đã có cách tự cứu, chỉ thiếu cách thể đem tin tức của mình truyền
ra ngoài. Vừa hay, ngày ấy Tông Chính Lâm cho gã sai vặt đi thiên điện
tìm Tông Chính Minh, trên đường gặp nha hoàn bên người Mạc Oản Thanh, là quân cờ Mộ Tịch Dao đã sớm đặt trong phủ Ngũ hoàng tử.
Hai người ở Tiền viện tìm Ngũ điện hạ , vô tình lại gặp đám người bắt
Mộ Tịch Dao ở rừng trúc. Thấy hai gã tặc nhân rất đề phòng, Mộ Tịch Dao không dám mạo hiểm kêu cứu, sợ bọn chúng chó cùng rứt giậu lôi nàng
cùng chết. Chỉ có thể lúc nhân lúc hai nhóm người đến gần nhau, mạo
hiểm ném dược liệu kia lên người nha hoàn, sau đó lại dùng ánh mắt
không ngừng nhìn về phía vạt áo .
Sợ nha hoàn kia không phát hiện điểm khác thường, Mộ Tịch Dao còn vờ
phát giận. Chanh chua, cao giọng quát gã sai vặt kia để đèn lồng sát
vào vạt váy nàng, nói lúc về sẽ kiểm tra kỹ, nếu làm hỏng quần áo quý
giá của nàng, nàng sẽ tìm Ngũ hoàng tử phi đòi lại công đạo.
Hai gã tặc nhân thấy nàng gây khó dễ, vốn tưởng nàng muốn mượn cơ hội
gây chuyện, đang định phát hỏa, thì thấy nàng hừ lạnh một tiếng rồi
vênh váo tự đắc rời đi trước. Vừa đi còn vừa đau lòng vuốt vạt áo, nói
váy là loại chất liệu quý mà Lục điện hạ cố ý tìm về, nàng thực
giận khi tự nhiên bị kẻ khác làm bẩn .
Chuyện Mộ Tịch Dao làm ầm ỹ chỉ vì chiêc váy áo trong mắt tặc
nhân chẳng qua chỉ là tính nũng nịu của đám đàn bà để ý quần
áo mà nam nhân mua tặng . Nhưng đối với Mộ Tịch Dao lại là cơ hội cứu mạng.
Nhìn thấy lúc nha hoàn kia thỉnh tội, trong ánh mắt lóe sáng rồi biến
mất rất nhanh, Mộ Tịch Dao cực kỳ vừa lòng. Không hổ là hạt giống nàng
tỉ mỉ lựa chọn, vừ nói đã hiểu, quả nhiên không phụ sự hy vọng của nàng.
Nghĩ đến nha hoàn kia , Mộ Tịch Dao càng vui mừng. Chờ sau khi Ân Cơ
sa lưới, bên Mộ Tịch Đình chắc cũng sẽ thanh tịnh. Tìm một cơ hội đưa
nha đầu kia ra ngoài, , cho nàng một tiền đố tốt, hoặc là thay
hình đổi dạng, để cho nàng ấy vào phủ làm quản sự như tỷ tỷ Xuân Lan của nàng cũng không tệ.
Tâm tư Mộ Tịch Dao suy nghĩ miên man, trong khi đó vẻ mặt của Vệ
Chân thì như đang khóc tang, dáng vẻ ủy khuất, khiến chon gay cả Mộ
Tịch Dao đang thất thần cũng không chịu nổi mà hỏi, “Vệ đại nhân sao
vậy?”. Đã giải thích rõ cho ngươi mà ngươi lại thương tâm như thế
là làm sao?
“Điện hạ, điện hạ sai nô tài đến phủ Tứ công chúa đoạt chim ruồi. Đơn
giản vì Sếu má đỏ Cao Sơn ngụ ý điềm xấu, là chim quả phụ”.
Mộ Tịch Dao bị nghẹn đỏ bừng mặt, Tông Chính Lâm thật là, có giận dỗi cũng phải lý do tử tế một chút có được không?
Chỉ là một con sếu mà thôi, không cần lấy nó để lien tưởng đến
mình có được không? Hơn nữa, quả phụ thì sao? Đại boss còn sờ sờ
ra đó, chẳng lẽ mình còn dám tái giá hay sao?.
Mộ Tịch Dao oán hận trừng Vệ Chân một cái. Chuyện đáng xấu hổ như
thế ,nếu sau này nàng còn nghe thấy thì cứ chuẩn bị để bị
xử đi ! Lục điện hạ tự mình già mồm cãi láo thì thôi đi, còn chăng
biết cách dạy dỗ thị vệ cho tốt.
Mộ Tịch Dao thấy hắn tỏ vẻ xấu hổ khi đoạt chim của phủ công chúa , bỗng nhiên lại có ý nghĩ xấu.
“Nếu không thì Vệ đại nhân lại ra ngoài một chuyến? Thiếp thật sự rất
tiếc mấy vạn lượng ngân phiếu của điện hạ . Ngươi có thể đi đòi tiền về cho thiếp không? Còn con chim kia, nói nó bay mất chắc cũng không
sao đâu nhỉ?”
Ai kêu ngươi lải nhải chuyện con chim phá đám kia rồi giả vờ u buồn trước mặt ta, cho ngươi suy sụp đến chết đi
Vệ Chân bị Mộ Tịch Dao dọa sợ, lung tung nói hai câu rồi lập tức cáo
lui. Người này còn hung ác hơn cả Điện hạ, tiền không muốn đưa mà còn muốn tham ô chim ruồi. Hai vị này thật sự là… quá xứng đôi.
“Chủ tử, có thư của điện hạ”. Vệ Chân vừa mới thoát thân, đã bị một
phong thư khẩn cấp của điện hạ khiến hắn quay ngược trở lại.
Mộ Tịch Dao thấy dáng vẻ cảnh giác của hắn, cười mắng , “Đi đi, mau đi đi, cứ như có ai thực dám bức ngươi đi đòi nợ hay sao?”
Vệ Chân đưa xong thư, chân như bôi mỡ, vèo một tiếng nhảy đi không thấy bóng dáng.