Edit : Linh Sờ Tinh
“Hách Liên thị,” Tông Chính Lâm nghiêm giọng gọi, Hách Liên Mẫn Mẫn thẳng lưng mà ngồi, không hề dám sơ sót.
“Ngươi chính là Lục hoàng tử phi, một vị chính phi phải có khí độ như
thế nào thì bản điện hạ nghĩ không cần phải nói với ngươi nữa, ngươi
cũng nên biết rằng: Nếu như Bản điện hạ đã đồng ý với ngươi là trong phủ không có người nào có danh phận vượt qua ngươi, dĩ nhiên lời hứa này
luôn có hiệu lực. Không cần biết là ngươi, hay là Hách Liên gia tộc, chỉ cần làm việc, xử sự một cách thỏa đáng, cái gì đáng được hưởng thì
trong lòng bản điện hạ vẫn luôn có tính toán.
“Về phần Đan Như Uyển, ngươi không cần nhúng tay. Mộ thị là người mà chỉ cần người khác không trêu chọc đến nàng ấy, nàng sẽ không khó xử
ngươi”. Đây là lần thứ hai Tông Chính Lâm nhắc đến Mộ Tịch Dao trước mặt Hách Liên Mẫn Mẫn, hắn nói một cách hết sức rõ ràng, không cho phép thị được động tới Đan Như Uyển.
Hách Liên Mẫn Mẫn nghe giọng hắn khi nhắc tới Mộ thị chỉ toàn thiên vị, trong lòng càng khó chịu.
Mẫu thân của mình ở Hách Liên gia, phải chăng cũng đã từng phải nhân
nhượng vì lợi ích toàn cục, chịu đựng việc phụ thân bảo vệ nữ nhân khác, khi đó người ứng phó như thế nào?
Hách Liên Mẫn Mẫn vừa mới suy nghĩ miên man, đã nghe Tông Chính Lâm tiếp tục nói. “Có lẽ ngươi cũng đoán được, trong hậu viện có nội gián của
phản đảng?”. Nghe được một chuyện lớn đến thế, Hách Liên Mẫn Mẫn chấn
động.
“Điện hạ đã tra ra thân phận người này chưa ?”. Vẻ phẫn hận trên mặt thị cũng không kém Mộ Tịch Dao là mấy.
Tông Chính Lâm nhìn vẻ giận dữ ẩn bên trong khuôn mặt của nàng ta, thật
dễ để nhận ra chỗ khác nhau của hai người con gái. Hách Liên thị bởi
trong lòng có nhiều tạp niệm, ngay cả việc phẫn nộ cũng không còn vẻ đơn giản thuần túy nữa. Còn Mộ Tịch Dao bản tính kiêu ngạo, rành mạch, tỏ
rõ cho ngươi biết, nàng đang giận, rất muốn trả thù!
Cô gái nhỏ của hắn đôi khi thật sự rất đơn giản, chỉ cần ngươi hiểu
nàng, rất nhiều nghi vấn được giải một cách tự nhiên. Nàng tuy có nhiều
tật xấu , nhưng chỗ đáng quý ấy lại có thể đủ để bù lại cái tính tình
kiệu ngạo bất kham. Chú ngựa quý này hắn thuần phục một cách vô cùng
thích thú.
“Đến nay vẫn chưa điều tra được kẻ đó. Sau khi bản điện hạ rời kinh, Mộ
thị sẽ ra tay quét sạch hậu viện. Lúc ấy ngươi chỉ cần trấn giữ, tận lực làm tốt bổn phận của một Chính phi, công chính liêm minh định đoạt là
được”.
Tông Chính Lâm nói chuyện này tựa như là chuyện thường tình phải làm
vậy, nhưng khi vào đến tai Hách Liên Mẫn Mẫn thì lại không đơn giản như
thế.
Mộ thị ra mặt giải quyết việc này? Vì sao? Lời nói của Điện hạ rất chắc
chắn tựa như nhất định có thể tra ra nội ứng vậy. Nếu đã có manh mối, vì sao không để mình lấy thân phận Chính phi đường đường chính chính trừng trị, mà lại chọn Mộ thị – người đáng ra không nên ra mặt vào lúc này
nhất ? Hơn nữa Mộ thị bụng đã lớn , nàng ta còn sức mà lo việc này?
“Điện hạ, Trắc phi mang thai, lúc này là lúc không thể hao tổn tinh thần sức lực, nếu để muội ấy đứng ra thì liệu có phải là không thỏa đáng hay không?”. Tuy là không hề tình nguyện nhưng Hách Liên Mẫn Mẫn cũng
không dám quá lỗ mãng mà xem thường con nối dõi của Tông Chính Lâm.
Hiện nay cái thai này của Mộ Tịch Dao không thể có chuyện gì ngoài ý
muốn. Thục phi đã luôn tạo áp lực, nếu sau khi mình vào cửa mà cái thai
này của Trắc phi không thể giữ được, về sau dù có nói gì, cũng sẽ không
dễ dàng. Quan trọng hơn là Nguyên Thành đế rất cũng chú ý cái thai này
của Mộ Thị. Mấy lần gặp nạn, nàng đều có thể vượt qua, Nguyên Thành đế
cảm thấy đứa nhỏ này vượng phúc , từng ở trong cung của Thục phi kêu
nàng cẩn thận chiếu cố.
Nếu nàng ta có thể qua khỏi hai lần vu oan ám sát liên tiếp, mà lại gặp
bất trắc ngay ở trong phủ , điều này chẳng phải nói Hách Liên Mẫn Mẫn
nàng còn đáng sợ hơn cả tặc nhân hay sao? Cái ô danh này ngàn vạn không thể dính vào.
Huống chi nếu có người có tâm mượn cơ hội, đem việc này dẫn đến “số
mệnh”, thì lúc đó nàng sẽ hết đường chối cãi. Trong gia tộc bình thường
thì khi thiếp thất tương khắc với chủ mẫu, chắc chắn chỉ là đuổi thiếp
thất ra khỏi phủ. Nhưng đến lượt nàng thì sao, ai dám can đảm va chạm
với Mộ thị, chỉ với danh của Trưởng công chúa kia thôi, người bị hoàng
gia vứt bỏ chắc chắn chính là thị .
Bởi vậy thái độ của Hách Liên Mẫn Mẫn đối với cái thai này của Mộ Tịch
Dao là vô cùng thận trọng. Không dám có bất cứ tâm tư không đứng đắn
nào, đây cũng là lý do khiến cho nàng ta bị đè nén tâm lý.
Trong phủ có một vị tổ tông sống không thể đụng vào, làm một vị Chính
phi như thế này khiến cho nàng ta muốn phát điên. Nếu đổi lại là tất cả
nữ nhân khác trong phủ có thai thì nàng ta cũng không trơ mắt nhìn thứ
tử hay thứ nữ cứ thế mà được sinh ra.
“Nàng ấy tự biết đúng mực”. Cô gái nhỏ của hắn làm bất cứ việc gì cũng
biết sai sử người khác, đó là thủ đoạn bình thường. Sao có thể chịu mệt mỏi , nàng sao có thể tự mình ôm việc vào người ? Chẳng lẽ nàng không
đẩy việc lên người Điền Phúc Sơn ?
Chỉ một câu là Tông Chính Lâm đã thành công chặn họng Hách Liên Mẫn Mẫn, khiến nàng không thể cãi được. Nếu một người đàn ông đã nhận định một
nữ nhân hiểu chuyện biết đúng mực, thì dù có nói nhiều hơn nữa cũng uổng công, thậm chí khéo quá hoá vụng lại còn làm hắn thêm phiền chán.
“Cứ như vậy đi, ngươi an bày tốt là được, từ hôm nay trở đi không cần ra khỏi phủ”. Tông Chính Lâm thả chén trà nhỏ xuống, chuẩn bị rời đi.
“Điện hạ”. Hách Liên Mẫn Mẫn thật sự không cam lòng cứ như vậy buông tha cho một cơ hội tốt như thế này, lấy hết dũng khí giữ người, “Thiếp làm
một chiếc ngoại bào cho điện hạ, điện hạ có thể thử một chút xem có vừa
người không?”
Vẻ cẩn thận dè dặt của Hách Liên Mẫn Mẫn khi hỏi, lại làm Tông Chính Lâm đột nhiên nhớ tới ánh mắt đầy thâm ý của Mộ Tịch Dao khi tiễn hắn ra
cửa, mắt phượng của hắn nheo lại.
Cô gái nhỏ đã đoán được Hách Liên thị sẽ giữ người? Cái nhếch môi khiêu
khích của nàng vừa rồi là vì muốn khiến tâm hồn hắn “ngứa ngáy” ư?
Lục điện tự mình lý giải, tâm trạng lập tức biến tốt . Vẻ mặt cũng không còn lạnh lùng như trước.
Vỗ nhẹ lên đôi tay vì lo lắng mà nắm chặt khăn tay của Hách Liên Mẫn
Mẫn, Tông Chính Lâm đứng dậy sửa lại vạt áo. “Hôm nay còn có chuyện quan trọng, không ở lại”.
Hách Liên Mẫn Mẫn vốn tưởng rằng thần sắc của điện hạ đã trở nên hòa
hoãn hơn, lại đặc biệt thân thiện, có lẽ cảm động và nhớ tới tâm ý của
nàng, sẽ đồng ý lưu lại. Không ngờ hắn lại thẳng thắn cự tuyệt, trái tim nàng ta như bị dội một gáo nước lạnh, chẳng còn một chút độ ấm .
Thái dộ của nàng đã hèn mòn như thế này mà cũng không thể thực hiện được sao? Vậy thủ đoạn mà Mộ thị kia sử dụng lại là như thế nào?
Nụ cười cứng ngắt trên môi, Hách Liên Mẫn Mẫn đứng dậy theo, “Vậy thiếp tiễn điện hạ ra ngoài được không?”, thời gian ở chung nhiều hơn một
chút, có thể dần dần quen thuộc lên.
Tông Chính Lâm thấy vẻ mặt nàng gần như khẩn cầu, đành để nàng tuỳ theo bên người.
Hai người đi phía trước, sau lưng đám tùy tùng cách vài bước chân. Hách
Liên Mẫn Mẫn liếc trộm bàn tay của hắn đang rủ bên hông vài lần, muốn
thử nắm lấy, nhưng cuối cùng cũng không dám làm mất quy củ.
Ngước mắt nhìn người đàn ông đang sóng vai bước cùng mình, dung nhan
lạnh lùng, dáng vẻ uy nghiêm, vẻ ngoài như thế này, dù không có xuất
thân hoàng tộc, cũng sẽ khiến rất nhiều nữ tử ngưỡng mộ.
Nhưng vì sao nàng là Chính phi duy nhất của hắn, Tông Chính Lâm lại luôn khách sáo xa lạ, nàng không tìm được cảnh cầm sắt hoà hợp như nàng vẫn
mong đợi?
“Điện hạ, thân là hoàng tử phi, có phải Mẫn Mẫn có điều gì làm không đủ
tốt?”. Nếu không thì vì sao lần nào ngài đến Thiền Như Uyển khuôn mặt
chẳng bao giờ giãn ra?
Tông Chính Lâm bước đi vô cùng vững vàng, cố ý chú ý đến những bước đi
nhỏ của nàng ta nên tốc độ cũng giảm bớt vài phần. Từ xa nhìn lại, hai
người đi cùng nhau, đó chính là một đôi vợ chồng hòa thuận.
Tông Chính Lâm nghe nàng hỏi như thế, hơi nhướng mày.
Câu hỏi này đặt ra, thật ra ngay cả hắn cũng không rõ ràng lắm. Chính phi của mình không tốt ở chỗ nào?
Nếu nói xuất thân, Hách Liên Mẫn Mẫn xuất thân từ danh môn vọng tộc,
trâm anh thế gia, là đích trưởng nữ, thân phận rất xứng với vị trí Chính phi.
Nói đến tu dưỡng, nàng cũng có một bụng thi thư, không phải dạng người đơn giản.
Nói dung mạo, mặc dù không cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng có khí chất đoan trang, nổi bật uy nghi của một hoàng tử phi.
Nói tính tình, ngoài việc tâm tư hơi chút mờ ám, chỉ làm ra một chuyện hoang đường thì tính tình cũng coi như bình thản.
Một nữ nhân như thế này vô cùng phù hợp với tưởng tượng trước kia về
người làm chính thất của hắn. Quan trọng nhất là , Hách Liên Mẫn Mẫn
không chiếm được thượng phong trước mặt Mộ Tịch Dao , không khi dễ được
bảo bối của hắn. Bây giờ nhìn lại , khí thế của bảo bối của hắn quá mạnh mẽ, không để ý liền đè ép người khác. Hôm nay Hách Liên Mẫn Mẫn dám hỏi câu này thì có lẽ là bị khí thé Mộ Tịch Dao ép quá mức.
Nhớ tới người không tim không phổi kia, tự do tự tại ở trong viện , hoàn toàn không coi Hách Liên thị là đối thủ, Tông Chính Lâm cảm khái. Năng
lực của tiểu yêu tinh thực không nhỏ, chỉ tùy tiện quạt một nhát gió
yêu, là đã khiến Thiền Như Uyển của Hách Liên Mẫn Mẫn liền vô cùng dè
chừng nàng.