Edit: Linh Sờ Tinh
“Nhị tiểu thư, lão gia đang tiếp Ngự sử đại nhân . Thỉnh ngài qua nói
chuyện”. Hộ vệ tùy thân của Mộ đại nhân là Triệu Vân tới đưa tin.
“Ta qua ngay”. Mộ Tịch Dao đã sớm thay trang phục, mặc một chiếc váy
bách điệp , thanh nhã nhẹ nhàng. Cố ý sai Mặc Lan mang theo cuốn “Hoằng văn tập”, lại dặn vú nuôi bế Thành Khánh sang chỗ Vu thị, mới vịn người đi tới phía trước.
Đi qua hành lang, Mộ Tịch Dao nhìn Triệu Vân đi phía sau cách nửa bước, nhớ tới người thanh niên thành thật giỏi giang kia. Đã hai năm không
gặp, không biết có mạnh khỏe không?
“Triệu Thanh có từng gửi thư về không? Trong thư có nhắc tới tình hình hắn bên đó không?”
Triệu Vân không ngờ Mộ Tịch Dao còn nhớ đệ đệ đã rời nhà hai năm của hắn, rất cảm kích.
“Bẩm Nhị tiểu thư, thư thì có. Hàng năm đều gửi một bức thư, gửi cùng
thư của thiếu gia. Trong thư cũng không nói rõ cho lắm, chỉ nói trong
nhà không cần lo lắng, còn nói là học được rất nhiều công phu, tương
lai muốn lên chiến trường giết địch lập công”.
Nhắc tới Triệu Thanh , Triệu Vân trở nên nhu hòa hơn nhiều. Lúc trước để cho đệ đệ đi theo tiểu thư, quả nhiên là đúng. Không chỉ thoát nô
tịch, còn có thể theo thiếu gia làm Bách phu trưởng, cái tiền đồ này
khiến rất nhiều người trong phủ hâm mộ.
“Một năm mới có một lần? Không phải là tại đại ca lười, liên lụy thuộc
hạ ngượng ngùng nói muốn gửi thư?” Mộ Tịch Dao rất không vừa lòng đối với chuyện Mộ Cẩn Chi vừa vào quân doanh đã đem mọi chuyện ném ra sau
đầu. Huynh trưởng của nàng đúng là si mê võ thuật, ngoài việc muội
khống, điểm này còn có thể nhìn ra là có chút tình cảm phong phú, còn
lại tất cả thời gian đều là luyện võ, ngay cả Mộ đại nhân và Vu thị cũng chỉ hỏi một câu mới đáp một câu, không hề nhiều lời.
“Sao tiểu thư lại nói vậy, thiếu gia liên lụy gì đâu. Huống chi đi theo
thiếu gia còn có tiền đồ. Tiểu nhân còn chưa cảm tạ tiểu thư nâng đỡ
Triệu Thanh”.
Mộ Tịch Dao lơ đễnh xua tay, “Đừng khách khí như vậy. Triệu gia các
ngươi ở Mộ phủ cũng đã lâu. Bắt đầu từ tằng tổ phụ của ngươi, đã dốc sức vì Mộ gia, vô cùng trung thành. Triệu Thanh vốn có trụ cột , có cơ hội ở trước mắt, sao có thể bỏ qua? Huống hồ Triệu Thanh là người chăm chỉ,
đầu óc linh hoạt. Là lựa chọn tốt nhất, lên chiến trường kiến công lập
nghiệp rất phù hợp . Nói không chừng qua mấy năm nữa, lúc đệ đệ ngươi
trở về đã thăng thêm mấy cấp, là một võ tướng vang danh”.
Triệu Vân không ngờ tiểu thư còn có mong đợi như thế với Triệu Thanh ,
nhanh chóng khách khí tạ ơn, trong lòng cũng có chút chờ mong .
Đoàn người vì liên quan Mộ Tịch Dao, đi thật chậm. Lúc tới tiền thính, đã hai khắc sau.
“Nữ nhi bái kiến phụ thân”. Mộ Tịch Dao thỉnh an Mộ đại nhân trước, sau đó mới ngẩng đầu nhìn hai vị Ngự sử bên cạnh. Đều là trung niên, khoảng hơn bốn mươi tuổi, có vẻ rất nghiêm túc.
“Thần bái kiến Trắc phi”.
“Hai vị đại nhân không cần đa lễ, mời ngồi”. Đối với việc Ngự sử đại
nhân đến, Mộ Tịch Dao thật khách sáo. không cần biết là triều đại nào,
người làm quan thanh liêm, không vì khom lưng cúi đầu trước lợi ích đều
đáng để nàng kính trọng.
Nguyên Thành đế mặc dù được coi là minh quân, nhưng đám triều thần thì
Mộ Tịch Dao không nhìn nổi mấy người . Nếu không vì thứ được gọi là lợi
ích thế gia quá nhiều, kết bè kết cánh , thì làm sao việc đánh Mạc Bắc lại kéo dài nhiều năm như ậy? Còn có việc quan viên cấu kết tham lợi,
vấn đề nhiều không kể xiết, đến nàng còn nhìn ra được vấn đề, lẽ nào
Nguyên Thành đế còn không biết?
Nhưng mà lo lắng hành động quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến nền tảng lập quốc
của Đại Ngụy. Những thứ này cần một lực lượng lớn để điều chỉnh, hầu như là phải xây dựng một cơ chế mới, đối với một người đã gần năm mươi tuổi như Nguyên Thành đế mà nói thì thật sự không thể làm được. Ngài là
người thông cả văn lẫn Võ , cầm quyền trị nước gần như chưa bao giờ phạm sai lầm, nhưng khi Nguyên Thành đế đến tuổi trung niên thì lại trở nên
càng thận trọng, không còn quyết đoán như lúc trẻ .
“Hai vị đại nhân đến vì việc gì thì điện hạ nhà ta đã sớm báo trước. Nếu các vị có nghi vấn gì, xin cứ hỏi, thiếp sẽ không né tránh”. Mộ Tịch
Dao ngồi rất đoan chính, không hề có dáng vẻ lười biếng như ngày
thường.
“Vậy thần xin Trắc phi chứng thực vài điều”.
“Đêm Lục điện hạ lập phủ, sau khi gia yến kết thúc , Trắc phi ở đâu?”
“Ở nhà thủy tạ phía tiền viện”.
“Có từng gặp phải phản đảng?”
“Đương nhiênlà có. Nhưng mà trong nhà thủy tạ cũng không chỉ có mình
thiếp. Còn có thứ phi của Ngũ điện hạ, và hai nha hoàn thiếp thân của
thiếp”.
“Phản tạc có bất kính với Trắc phi, thậm chí bắt trói Trắc phi đem ra ngoài phủ?”
“Đương nhiên là có bất kính . Phản tặc muốn ám sát thiếp cùng Thứ phi,
nhưng chúng thiếp được Lục điện hạ cứu về. Về chuyện bị trói đem ra
khỏi phủ thì chưa bao giờ có. Chuyện này nếu thành án, thiếp mong đại
nhân có thể nhanh chóng tra ra chân tướng, trả cho thiếp một cái công
đạo”.
Hai Ngự sử liếc nhau, vẻ mặt nghiêm túc.
“Mới đây chúng Ngự sử nhận được mật thư tố giác Trắc phi. Trong thư nói, Trắc phi từng bị thủ lĩnh phản đảng bắt tới ngõ Càn Tây nhốt hai ngày.
Khi ở đó còn sai phản đảng nhiều lần ra ngoài mua đồ ăn ưa thích về.
Trắc phi có thể xác nhận chuyện này không, xin ngài giải thích một chút
chuyện này là như thế nào?”
Trung Thừa đại nhân đặt câu hỏi nhưng vẻ mặt có chút kỳ quái. Trong mật
thư còn nhắc đến mấy chuyện khác, nhưng việc ẩm thực ăn uống này thì dù thế nào đi chăng nữa cũng thấy đây là việc mà người thường không thể
làm nổi .
Mộ Tịch Dao cảm thấy buồn cười. Ngay cả vị đại nhân này khi đặt câu hỏi cũng cảm thấy kỳ quái thế thì còn mong nàng đưa ra một câu trả lời có
thể thuyết phục gì chứ, liệu có phải là có chút chột dạ không?
“Đêm đó thiếp bị ám sát , đã động thai khí. Không chỉ thỉnh ngự y đến
bắt mạch, còn bị điện hạ đưa về Mộ phủ an thai. Chuyện này Mộ đại nhân
có thể làm chứng”.
" Còn chuyện thiếp sai sử nghịch tặc mà ngài vừa nói thì xin đại nhân
ngẫm lại, thiếp chỉ là một người phụ nữ mang thai, liệu có làm được
việc đó không?”
“Huống chi thiếp là mang thai tám tháng, chứ không phải là mang hỏng đầu óc .”
Trung Thừa đại nhân bị Mộ Tịch Dao hỏi vậy thì tỏ vẻ hơi xấu hổ, ho khan một tiếng.
“Chuyện Trắc phi hồi phủ, chỉ có hạ nhân của Mộ phủ chứng kiến, nên không đủ để làm chứng cứ”.
“Còn chuyện ẩm thực , vi thần cũng đã xem qua tên của những đồ ăn được
nhắc đến trong mật báo, theo tin tức chứng thực từ phủ hoàng tử thì mấy
món đó đúng là đồ ăn mà thường ngày Trắc phi yêu thích ”.
“Đại nhân nói đến tên món ăn, có thể nói cho thiếp biết trong thư nói như thế nào?”
Trung Thừa đại nhân nhận tờ giấy từ vị Ngự sử bên cạnh đưa tới, mở ra sau đó chậm rãi đọc tên mười bảy món ăn.
Mộ Tịch Dao giả vờ chăm chú lắng nghe, càng về sau lông mày càng nhăn lại.
“Đại nhân biết rõ thiếp có bầu, rất chú ý đến ẩm thực . Đối với thực đơn này ngài khôngcó chút nghi ngờ nào sao?”
“Thiếp mới chỉ nghe sơ qua, đã thấy có hai ba món mà phụ nữ có thai
không nên ăn. Huống chi vừa rồi còn có món Cuộn Ngọc Bạch, bánh ngó sen, hai món này nếu ăn cùng một lúc sẽ làm cho phụ nữ có thai sinh non, vô
cùng nguy hiểm ”.
Nàng đã dám gọi người đưa cơm, sao có thể để lại nhược điểm trong tay
đối phương? Lúc Mộ Tịch Dao gọi cơm canh cho Tông Chính Minh, có thể
nói là vô cùng chú ý. Những thứ nàng không thể ăn, tất cả đều vào bụng của Ngũ điện hạ.
“Điều này…” hai vị đại nam nhân thì làm sao hiểu rõ phụ nữ có thai nên
ăn cái gì và không được ăn cái gì, vì thế bỗng bị Mộ Tịch Dao hỏi cho
trở tay không kịp.
“Hai vị nếu đã xác nhận thực đơn này với phủ hoàng tử, sao không thỉnh ngự y cẩn thận xem một chút rồi hẵng đưa ra kết luận?”
Vì vậy hai người vội chép một bản đưa tới ngự y viện, chờ hồi đáp.
Mộ Tịch Dao nhìn hai đôi lông mày của bọn họ vẫn nhíu lại không giãn ra
nổi chút nào , nàng cũng không vòng vo bèn nói : “Thật ra thì hai vị
đại nhân không cần lo lắng như thế, thiếp có thể chứng minh cho hành
động của mình, sự thật như thế nào vừa nhìn là biết ngay. Về bức mật
báo của người nặc danh kia thì thiếp thật sự rất có hứng thú muốn biết
động cơ của họ là gì ”.
“Sao? Trắc phi nói thật?” nghe Mộ Tịch Dao nói một cách chắc chắn, hai người chấn động.
Mộ thị có chứng cứ mấu chốt của vụ án này ? Nếu nàng có thể đưa ra bằng
chứng không thể chối cãi, vậy chuyện phản đảng lần này có thể làm sáng tỏ. Việc mà Nguyên Thành đế giao cho bọn họ , cũng có thể thuận lợi
mà kết thúc.