Edit: Linh Sờ Tinh
Nguyên Thành đế nhìn nữ nhân dung nhan tinh xảo phía dưới, ném mạnh xấp ghi chép tra hỏi xuống.
Đức phi run rẩy cầm tập ghi chép lên, mới chỉ nhìn hai hàng đầu thì đã
thấy cả người vô lực, ngồi phịch trên mặt đất. Nắm đấm siết chặt lại,
ánh mắt không hoang mang, không khóc nháo, cũng không kêu oan.
Chẳng phải đã sớm chuẩn bị rồi sao? Ít nhất thì những ngày tháng sống
trong hoảng sợ đã chấm dứt rồi, nếu không thì bà ta cũng sắp không chịu
đựng nổi sự dằn vặt cắn rứt nữa rồi. Tháng ngày sống trong thâm cung,
ngoảnh mặt cũng đã trải qua ba mươi năm, cuối cùng chỉ đổi lấy một dải
lụa trắng. Bà ta nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, trái tim hoang tàn, không một tia gợn sóng.
“Ngươi còn muốn nói gì không?”
Nguyên Thành đế bước lại gần ngồi xuống, nhìn hình dáng vẻ của bà ta
mà cảm khái. Người phụ nữ này từ lúc lặng lẽ theo mình, cho đến nay đứng vào hàng vị tứ phi, rốt cuộc là còn có gì bất mãn, lại khiến cho bà làm ra việc ngỗ ngược như vậy chứ?
Nghe câu hỏi của Nguyên Thành đế, Đức phi dần dần hoàn hồn. Ngửa đầu
nhìn người mà mình đã hầu hạ cả đời, nước mắt chậm rãi chảy xuống từ
khóe mắt.
“Hoàng thượng, nô tì đã theo hầu bên cạnh ngài gần ba mươi năm, từ lâu
đã không còn muốn tranh thủ tình cảm của ngài. Lúc đã trẻ không được
sủng ái, chứ đừng nói đến lúc xuân hết hoa tàn.”
Nữ nhân cúi đầu khóc nức nở, hình như có chút hoảng hốt, “Hoàng thượng
mấy năm nay không còn thường đến chỗ nô tì, ngẫu nhiên đến thì cũng là
đã cách mấy tháng. Canh giữ một tòa cung điện lớn như vậy, Hoàng thượng
có biết cảm giác mà thiếp phải trải qua, cảm giác từng đêm cô đơn tịch
mịch là như thế nào không?”
Cung trang đã xộc xệch, hai mắt đẫm lệ, Đức phi cười thảm, “Sao Hoàng
thượng có thể biết được? Trong cung mỹ nhân vô số, hàng năm đều có người mới đến, chỉ có lão nhân trong hậu cung mới thấy cô độc tịch liêu thôi, nhất là người không có con nối dòng!”
Nguyên Thành đế nhìn hai mắt phiếm hồng của bà ta, chợt nghe hai chữ con nối dòng, hai tay ông nắm chặt thành quyền.
“Hoàng thượng còn nhớ Thanh Nhi không? Đứa con mà chưa từng được gọi
ngài tiếng phụ hoàng ấy? Đứa con đã được ngài khen tặng là Tam hoàng tử
thông minh ấy?” giọng Đức phi khàn khàn, thở gấp.
“Nếu không phải tiện nhân Thục phi kia sai hai kẻ sai vặt đưa đồ vật
không sạch sẽ đến, thì sao Thanh Nhi của nô tì có thể một đi không trở
lại chứ?”
Bà ta khóc lớn thành tiếng, không ngừng thút thít. “Hoàng thượng, vì sao ngài không thiên vị con trai của nô tì, sao lại không để ý quan tâm đến Thanh Nhi vậy?”
“Ngươi, ngươi đang già mồm không biết phải trái!” ngực Nguyên Thành đế
phập phồng, nhớ đến con trai đã sớm không còn, đau lòng buồn bã. “Thanh
Nhi đột nhiên bị bệnh, ai có thể ngờ lại bệnh nặng như vậy, nhất thời
không chờ được? Huống chi lúc đó Vân Nhi sốt cao cực kì nguy hiểm, tính
mạng như chỉ mành treo chuông, ngự y không thể bỏ đi được!”
Đức phi có tai như điếc, tiếp tục rống, “Hoàng thượng! Tiện nhân Thục
phi kia không ngừng hại Thanh Nhi, đúng lúc nô tì đang đau buồn vì mất
con thì lại bỏ thuốc, làm cho nô tì không thể sinh con nữa!”
“Chuyện đó rõ ràng là do Phúc quý tần làm, quá trình thẩm án ngươi cũng
tham dự, sao có thể lại đổ tội lên đầu người khác nữa?” Nguyên Thành đế
thấy nàng điên cuồng, không nghe lọt tai lời người khác nói, thì muốn
nhấc chân chạy.
“Hoàng thượng! Phúc quý tần là người của ả, rõ ràng là bị ả ta sai
khiến! Từ lúc Thanh Nhi mất, nô tì không ngủ yên ngày nào, suốt hai mươi lăm năm qua không đấu lại nàng ta, nô tì chết không nhắm mắt!”
“Quả thực là bất trị!”
“Cố Trường Đức, lôi nàng xuống.”
“Hoàng thượng! Nô tì hận nàng ta, hận cả con trai của nàng ta, nô tì
muốn chống mắt lên xem tiện nhân kia sẽ không được chết một cách tử tế!”
Bên tai Nguyên Thành đế vẫn còn vang lên tiếng bà ta đang điên cuống kêu gào. Thì ra nữ nhân này đã âm mưu từ lâu rồi, chỉ là thường ngày không
phát hiện ra thôi . Nghĩ đến còn có một nữ nhân nữa phải xét tội, Nguyên Thành đế chau mày. Biết hậu cung trước giờ không sạch sẽ. Nhưng đến lúc phải tự mình xử tội những nữ nhân đã làm bạn với mình mấy chục năm,
không phải là không có chút đau lòng.
Trong Ngọc Diệp cung, Nguyên Thành đế không kềm được tức giận.
“Chuyện đã đến mức này, ngươi còn dám lừa dối!”
“Hoàng thượng, nô tì bị oan! Đức phi không có chỉ ra nô tì, thì sao ngài lại có thể dễ dàng tin lời của cung nữ? Nhất định là có người muốn hãm
hại nô tì, nhắm vào địa vị của Quý phi!”
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Quý phi, nhìn bà ta quỳ xuống đất kêu oan,
nỗi tức giận trong lòng Nguyên Thành đế không thể nào giảm được.
Người này đến giờ vẫn không tỉnh ngộ, cho rằng lão thất phu An Quốc Công kia còn có thể bảo vệ nàng.
“Có phải ngươi cho rằng Mạc Bắc phải dụng binh, trẫm sẽ bó tay bó chân,
không dám động đến phủ Quốc Công! Ngươi cho rằng người của giám sát tư
đều là người vô dụng sao!”
“Hoàng thượng!” Cố Trường Đức vội vã tiến vào cấp báo. “ Nha hoàn thân tín của Đức phi đã treo cổ tự tử trong ngục.”
Thần sắc Nguyên Thành đế trở nên hung ác, ánh mắt âm lãnh không gì sánh
được. Được lắm, tên nghịch thần An Quốc Công đang ngại mình sống quá lâu đây mà!
Thoáng nhìn nữ nhân trên mặt đất thở ra một hơi nhẹ nhõm, cơn tức của Nguyên Thành đế càng lớn hơn.
“Đức phi không có khai gì sao?”
“Hoàng thượng, Đức phi nương nương đã điên rồi, không nhận ra ai cả.” Cố Trường Đức nhớ đến Đức phi đầu tóc bù xù, thấy người thì cắn, bất đắc
dĩ lắc đầu.
“Tốt. Người thì điên, kẻ thì chết! Quý phi, khả năng của ngươi cũng
không nhỏ!” Nguyên Thành đế đập bàn, cũng không ngừng lại, “Vậy thì cố
gắng canh giữ Ngọc Diệp cung này cho tốt vào, trẫm thành toàn cho
ngươi!”
Cố Trường Đức đuổi theo, sợ sẽ rơi đầu. Đây là lần đầu tiên trong mấy
năm nay Nguyên Thành đế mới tức giận như vậy, một chưởng vừa rồi trong
cung của Quý phi, hầu như toàn bộ vật dụng trên bàn đều nảy lên.
“Cố Trường Đức, chuẩn bị thánh chỉ.”
Ngày hôm sau, Nguyên Thành đế hạ hai đạo chỉ, toàn bộ Kinh Thành đều xôn xao.
Vụ án Liễu phi hôn mê bất tỉnh đã được định, giả oan cho trắc phi Mộ thị, lần này xử trí rât thẳng tay.
Phế truất Đức phi làm thứ dân, giam vào lãnh cung. Tam Hoàng tử Tông
Chính Thanh, sửa thành con trên danh nghĩa của Hoàng quý phi.
Tước vị của phủ An Quốc Công cũng thay đổi thành chỉ được hưởng tước vị
trong ba đời. Về phần Quý phi, ở trong cung, bị đồn là chịu đả kích quá
lớn, bệnh không dậy nổi, dưỡng bệnh tong Ngọc Diệp cung không ra ngoài.
Các thế tộc cũng bị ảnh hưởng bởi việc hậu phi lên lên xuống xuống, nay
đối với việc An Quốc Công bị giáng chức cũng thấy kinh hãi run sợ.
Tước vị của An Quốc Công là Tiên hoàng ngự phong. Hôm nay Nguyên Thành
hoàng đế ban thánh chỉ, chính là bất kính đối với Tiên hoàng, chặt đứt
tiền đồ sau này của An Quốc Công phủ. Các quan ngự sử đều dâng tấu lên
can ngăn, lại bị Nguyên Thành đế trả về hết, thái độ cực kỳ cứng rắn,
thực là hiếm thấy.
An Quốc Công đã bảy mươi tuổi khấu tạ thánh ân, sau đó đột nhiên ngất xỉu, hôn mê bất tỉnh.
Phủ Quốc Công ngoài trưởng tử có chút tiền đồ vốn cũng không có người
nối nghiệp. Mặc dù An Quốc Công có tước vị, nhưng cũng đã không còn qua
lại với quá nhiều người. Hôm nay bị Nguyên Thành đế thay đổi việc kế
thừa tước vị, nói là vẫn còn được “ kế thừa trong ba đời” nhưng như thế thực ra con đường phía trước coi như đã bị cắt đứt.
Tông Chính Lâm nghe tin chỉ đạm mạc gật đầu. Mộ Tịch Dao bị náo loạn
liên lụy một hồi, coi như đáng. Chắc chắn nàng đang vô cùng đắc ý. Nhưng mà chuyện này cũng tốt, ít ra thì trong khoảng thời gian tới Tông Chính Thuần sẽ không hành động một cách thiếu suy nghĩ. Trải qua chuyện này,
khi Mộ Tịch Dao sinh con sẽ an toàn hơn, hắn rời kinh cũng đỡ lo lắng.
Đúng như Tông Chính Lâm đoán, Mộ Tịch Dao đang cười đến vô cùng vui sướng ở Đan Như Uyển.
Đợi mất mấy ngày, cuối cùng cũng thấy được kết quả mà nàng muốn. Mặc dù
không thể nhổ tận gốc An Quốc Công, nhưng như thế coi như cũng đã thương đến tận gân cốt rồi. Lần này Nguyên Thành đế thật quyết đoán, thật có
khí chất một minh quân.
Thiếu đi thế lực của An Quốc Công chống đỡ, Quý phi sẽ trở nên sợ hãi.
Huống chi bà ta còn bị Nguyên Thành đế cấm túc trong Ngọc Diệp cung
không cho ra ngoài.
Trong lòng Mộ Tịch Dao thấy vui vẻ, hứng trí dẫn Thành Khánh đi dạo vườn hoa.
Triệu ma ma và Mặc Lan đi theo sau, thấy chủ tử vui vẻ, cuối cùng thì
cũng đã hiểu , lúc trước chủ tử đã vô cùng nắm chắc mọi chuyện, bọn họ
lo lắng quá nhiều mà thôi. Thảo nào lúc chủ tử thấy tinh thần sa sút,
thì lại kêu muốn chờ người bị lột da, thì ra là đã nắm chặt mọi việc
trong tay rồi.
Hách Liên Mẫn Mẫn ngơ ngác nhìn tin tức mời được đưa đến, chỉ thấy quá mức với vẩn.
Mộ Tịch Dao không những có thể giải oan, mà còn đạp đổ Đức phi, kéo ngã
An Quốc Công? Hách thị có nghĩ cũng không dán nghĩ đến, tước hiệu Quốc
Công là do Tiên hoàng ban tặng, sao có thể nói đổ liền đổ chứ?
Cùng có suy nghĩ như nàng ta, còn có Vạn Tịnh Văn.
Vạn Tịnh Văn quả thực không dám tin vào tai mình. Lúc nghe được Nguyên
Thành đế sẽ tra rõ mọi việc, cũng chỉ nghĩ là có thể sẽ bắt được vài phi tần. Hôm nay lại không ngờ lại thấy được một đại biến hóa như thế, toàn bộ Kinh Thành đều rung chuyển.
Kiếp trước phủ An Quốc Công bị nhổ tận gốc là vào giai đoạn Kiến An đế
đã đăng ngôi, nhưng bây giờ Tông Chính Lâm còn chưa đăng cơ thì Quốc
Công phủ đã bị Nguyên Thành đế dẹp bỏ rồi. Điều này làm cho Vạn Tịnh Văn vô cùng nghi ngờ, do bản thân mình đã quá lạc quan, hay là do mình có
thể sống lại nên không thể nắm chắc được mọi chuyện?
Nếu Mộ Tịch Dao biết được có người cũng có kinh nghiệm như mình nhưng
lại không thể dùng được, khẳng định sẽ vô cùng tán thành. Cho tới bây
giờ, kí ức trong đầu của Mộ Yêu nữ cũng chỉ có thể chỉ điểm vài chuyện
vụn vặt, chẳng giúp được gì trong những mưu tính của mình cả. Nhưng cũng may là nàng đã tìm được đường khác, tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Mặt dày dựa vào Boss đại nhân, tuyệt đối là chỉ có thể trộm giở thủ đoạn gian sảo, không có con đường thứ hai.
“Uy Nhuy, ngươi thấy việc này thế nào?”
“Phụ thân, chỉ sợ là Hoàng thượng đã sớm động tâm với thế lực của các
thế tộc rồi. Chỉ sợ là sau chiến sự Mạc Bắc, sẽ bắt đầu thực hiện .”
Hách Liên Uy Nhuy ngồi giữa trời hè nóng bức nhưng lại thấy lạnh lẽo vô
cùng .
“Về phần Mộ thị, thực lợi hại.” Khuôn mặt trẻ tuổi của nàng như trăng
sáng, mở miệng nhẹ nhàng. “Riêng về việc này, Uy Nguy nhận thua.”
“Hả? Nếu đổi lại là Uy Nhuy, có thể tự bảo vệ mình không?”
“Có thể. Nhưng nhưng không có cách nào để dao động Quý phi và căn cơ của Quốc Công phủ.”
Hách Liên Chương thấy thực hứng thú. Mộ thị đó quả thật là có tài năng tuyệt diễm, Uy Nhuy sao có thể làm được như vậy?
“Phụ thân, người chết sẽ không thể cãi lại.” Hách Liên Uy Nhuy cười rộ
lên. Giết chết Cam Phó Vi trước, trực tiếp tụ vu oan cho mình, đợi khi
mọi người đều tập trung chú ý vào bản án , lại tung mồi nhử “Hung thủ
thật sự”, lúc đấu tranh với Thiên Tư giám lật lại bản án. Cứ như vậy, từ đầu tới cuối ai cũng tin rằng nàng ta bị người khác mưu hại, oan uổng , nàng ta là vô cùng trong sạch.
Tự mình không thể xóa bỏ nghi vấn về số mệnh, vậy thì nhờ vào người khác để lật lại bản án của mình, sau đó dẫn dắt mọi người tin vào mệnh số,
lại chứng minh mình bị vu oan thêm một lần nữa. Trên đời này thật sự
không ít kẻ thông minh. Kỳ án đặc biệt như vậy, tất nhiên có rất nhiều
người muốn thử sức, hòng dựa vào đó mà nổi danh. Chẳng lẽ còn sợ không
ai giúp?
Hách Liên Chương nghe mưu kế của nữ nhi, lắc đầu gạt bỏ. “Quá thâm độc, không quanh minh.”
“Sở dĩ Uy Nhuy nói vậy, là dựa vào tình hình, quả thật nữ nhi thua Mộ thị. Uy Nhuy chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.”
“Sau này phải ghi nhớ làm việc quanh minh chính đại, đừng lầm đương lạc lối.”
Hách Liên Uy Nhuy đồng ý. Đợi sau khi Hách Liên chương đi, sắc mặt mới trầm xuống.
Quang minh chính đại? Phụ thân, nếu mọi việc đều bằng phẳng như vậy, nàng đã mất mạng từ lâu rồi!
Mộ Tịch Đình im lặng ngắm màn mưa rơi ngoài cửa sổ, tiếng mưa lại không thể át tiếng muộn phiền trong lòng.
Mấy ngày nay điện hạ luôn nghỉ ở chỗ nàng, sao nàng lại không biết lý do chứ. Chẳng qua cũng là vì cái danh “Mộ thị” thôi, trước đây điện hạ hay gọi thẳng khuê danh của nàng, nay lại chưa từng gọi lại.
Cái loại khắc cốt ghi tâm đó là loại tình cảm sâu đến mức nào, tại sao lại không thể bỏ xuống được .
Mộ Tịch Đình chưa từng thấy Mộ Tịch Dao nhìn thẳng vào uy nghiêm của
Hoàng đế, tất nhiên không có cách nào tưởng tượng được rung động và
thưởng thức của Tông Chính Minh. Loại nữ tử có can đảm, khí phách, học
thức như nàng ấy rất ít, phong thái của nàng làm Tông Chính Minh ghi
khắc không quên.
Mộ Tịch Đình nắm chặt tay, do dự. Nữ nhân kia nói, chỉ cần nàng làm theo lời nàng ta, liền có thể khiến cho điện hạ hết hy vọng, liệu có thật
không?
Trong Đan Như Uyển, Tông Chính Lâm đang đọc ‘Lời của Vật’ cho thai nhi trong bụng nghe, vừa ôm Mộ Tịch Dao vô cùng thân thiết.
“Hai ngày nữa đại sư sẽ vè đến Thịnh Kinh , có muốn đến An Quốc Tự một chuyến không?”
“Có thể đi sao?” Mộ Tịch Dao mừng rỡ. Lần trước Tông Chính Lâm đã cảnh
cáo nàng không được xuất cung, sao đột nhiên lại đổi tính vậy?
Đây là biểu hiện của “ chột dạ” khi làm chuyện xấu sau lưng nàng sao ?
“Điện hạ ngài vừa ngủ với nữ nhân sao?” Lần trước là Đường Tuệ Như, lần này là ai đây?